• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu thiếu gia gọi một bát canh giải rượu đồng thời cũng suy nghĩ xem nên nói gì để có thể khiến Lý Bán Diễm đi hỏi thăm tình hình: " Anh Lý, hình như anh cũng không biết gì đúng không?"

Ngôn Minh độc thân nhiều năm qua, scandal bị paparazi tuồn ra có thể đếm trên đầu ngón tay, tuy nhiên những bê bối này đều là do công ty bịa đặt, không có chứng cứ xác thực, Chu thiếu gia hắn đây còn nghi ngờ không biết có phải Ngôn Minh bị lãnh cảm hoặc mắc chứng bệnh khó nói nào đó hay không cơ mà.

Mấy hôm trước, có một vị thiên kim tiểu thư nhắn tin hỏi hắn thông tin về chuyện tình cảm của Ngôn Minh, còn dò hỏi xem có thể tạo cơ hội giúp cô được không. Nhưng biết Ngôn Minh sẽ không đồng ý nên hắn tạo ra tình huống biểu lộ sự nghi ngờ của mình cho cô nàng biết. Quả nhiên việc này có hiệu quả, cuối cùng vị tiểu thư kia không còn đi tìm hắn nữa.

Trước khi đi cô còn than thở: " Nhìn qua Ngôn Minh hoàn mỹ như vậy, không ngờ lại có loại bệnh này. Đừng lo, tôi sẽ giữ bí mật cho anh ấy."

" Bạn của anh và Ngôn Minh quen biết như thế nào?" Chu thiếu thoát ra khỏi dòng ký ức ngắn ngủi, " Em không nghĩ đến anh ấy là người thuộc giới này."

Sau khi đưa Sở Kỳ Thu đi, không gian bên cạnh lập tức trở nên rộng rãi. Lý Bán Diễm đuổi mấy nam sinh kia sang một bên, dang rộng tay tựa người ra sau ghế, ánh mắt dán chặt lên trần nhà dày đặc hoa văn.

Lý Bán Diễm lẩm bẩm: " Ngày đầu tiên chuyển nhà, liền nhìn thấy cậu ấy ở trong nhà Ngôn Minh – quên nói với cậu, giờ Ngôn Minh là hàng xóm của tôi – lúc đó đầu tôi nhảy số nhanh, lập tức đoán Ngôn Minh là bạn trai cậu ấy, kết quả hắn thề thốt phủ nhận, tôi cũng không nghĩ nhiều.

" Ừm, hiểu được. Bọn họ không nói cho anh biết tình hình cụ thể. Nhưng không phải anh nói hai người lớn lên cùng nhau, có thể mặc cùng một chiếc quần hay sao? Hai người có quan hệ thân thiết như vậy, dù không nói với nhau nhưng trước mặt anh ít nhiều cũng lộ ra sơ sót. Anh nhớ kĩ lại xem."

Lý Bán Diễm trầm ngâm, sau đó hít một hơi: " Cậu có biết bài báo có tiêu đề " Ngôn Minh cưỡi heo" không?"

" Tất nhiên biết, đến giờ vẫn còn nhớ. Tin này lúc đầu khiến người trong giới sốc toàn tập. Không biết tại sao một người nghiêm túc như Ngôn Minh lại cưỡi heo. Không lâu sau khi nhìn thấy hotsearch, em còn hỏi xem đấy có phải là nội dung phim không nhưng họ đều nói không phải." Chu thiếu gia vỗ tay vào đùi: " Chuyện này cũng liên quan đến bạn của anh à?"

Mang Mang cầm ly rượu ngồi bên cạnh nghe thấy bí mật về tin đồn liền ngừng uống, nghiêng đầu đưa ra một cái tai.

Ba người bọn họ chụm đầu tạo thành một vòng tròn nhỏ.

" Thực ra trên con heo đó có hai người, người ngồi phía trước Ngôn Minh đã bị truyền thông làm mờ." Không hiểu tại sao trong giọng nói của Lý Bán Diễm có chút kiêu ngạo, " Người đó là bạn của tôi."

Chu thiếu gia thấy buồn cười: " Haha, trong phim của người khác, phong hoa tuyết nguyệt biết bao nhiêu, trong khung cảnh thơ mộng cùng cưỡi ngựa phi nước đại, làn gió xoa nhẹ lên mái tóc, khung cảnh đẹp nên thơ như vậy, hai người bọn họ thì ngược lại, cùng cưỡi một con heo."

" Còn một chuyện khác." Lý Bán Diễm duỗi tay đẩy một cái kính không hề tồn tại trên mắt, " Tôi luôn cảm thấy cậu ấy dạo gần đây trở nên cực kỳ ngốc, không còn thông minh như trước nữa. Liệu vấn đề này có liên quan đến Ngôn Minh không?"

" Đây là điều bình thường mà, khi người ta yêu nhau chỉ số thông minh đều giảm đi, yêu đương vào đều làm con người trở nên ngốc nghếch."

" Đúng rồi, có phải Ngôn Minh là nghệ sĩ của Bối truyền không?" Mang Mang vốn đang im lặng lắng nghe đột nhiên lên tiếng.

Cô mơ hồ nhớ tới, vài tháng trước vào một ngày nào đó, cô đã giới thiệu Sở Kỳ Thu cho Khổng Thuyên của Bối Truyền và còn khuyến khích anh ấy nhận lời chụp ảnh part time cho Bối truyền nữa.

" Đúng vậy, Ngôn Minh ở Bối truyền gần năm năm rồi, theo như tôi biết, còn hơn một năm nữa là hết hạn hợp đồng." Đôi mắt của Chu thiếu sáng lấp lánh đầy mong đợi nhìn cô, " Cô có thông tin hay manh mối gì sao?"

" Không có gì. Tôi chỉ hỏi thôi."

Mang Mang thầm suy đoán, việc làm " nhiếp ảnh gia part time" có phải là cơ hội để Sở Kỳ Thu và Ngôn Minh quen biết hay không, nhưng cô cũng không thể mang chuyện này đi nói với người khác được. Sở Kỳ Thu đã giúp đỡ cô rất nhiều, không chỉ việc mua lại xe giúp cô, chỉ xét việc của Phan Lương thôi cũng khiến cô cảm thấy tội lỗi lắm rồi.

Chu thiếu gia nghi ngờ liếc nhìn, rõ ràng không tin lời cô nói: " Có phải là biết một chút chuyện gì đó không?"

" Thật sự không có, những điều tôi biết làm sao có thể nhiều hơn bạn thân của anh Sở chứ." Mang Mang cười che giấu, " Chỉ là hợp đồng của idol tôi sắp hết hạn rồi, cảm thấy Bối truyền là một lựa chọn không tồi nên muốn hỏi một chút."

Chu thiếu gia vén mấy sợi tóc vàng ra sau tai, nét mặt lộ ra vẻ khinh thường: " Không hẳn, chỗ nào của Bối truyền không tồi. Bây giờ hoàn toàn không thể so với mười năm trước, trước đây có thể nâng người thành siêu sao, giờ có thể nâng được ai vậy. Nâng được Ngôn Minh cũng là do có Lộc đạo giúp đỡ. Bọn họ hoàn toàn không theo kịp thị hiếu của khán giả, chính vì vậy họ chỉ có thể mỗi ngày lôi kéo nghệ sĩ của mình vào để tạo scandal, nếu cô thật lòng muốn tốt cho idol của mình thì hãy hy vọng họ tránh xa Bối truyền ra một chút."

" A, hóa ra có những chuyện như vậy sao." Thấy đề tài đã được thay đổi, Mang Mang thuận miệng phụ họa một câu. Cô nghiêng người định lấy ly rượu mới trên bàn, lúc này cô mơ hồ cảm thấy có vật gì đó cứng cứng phía sau mông mình.

" Đây là cái gì? Cứ chọc vào người đau quá." Mang Mang đưa tay ra phía sau sờ soạng.

Là chìa khó xe.

" Khóa xe của bạn tôi, cậu ấy để quên ở đây." Lý Bán Diễm cực kỳ quen thuộc với nó, " Cậu ấy không đem theo chìa khóa xe, làm thế nào mà trở về nhà được."

Chu thiếu gia nhìn về phía cánh của đang hé mở, trên môi nở nụ cười đầy ẩn ý: " Chuyện này thật thú vị..."

Ngôn Minh cõng Sở Kỳ Thu bước vào thang máy, khoảng khắc của thang máy đóng lại, những suy nghĩ lung tung của Sở Kỳ Thu cuối cùng cũng tập hợp lại. Cậu nhấc chiếc cằm đang đặt ở bên cổ Ngôn Minh ra, nhẹ nhàng vỗ vai hắn: " Thầy Ngôn, chân của tôi hết tê rồi, mau thả tôi xuống đi."

May mắn là ở tầng này cũng chỉ có một người bảo vệ áo đen đứng đó, nếu không may bị người qua đường chụp lại rồi đưa lên mạng, đến lúc đó không biết sẽ mang đến cho Ngôn Minh bao nhiều rắc rối nữa.

Ngôn Minh buông lỏng tay, xoay người giữ vai Sở Kỳ Thu, hắn ấn cậu dựa vào thang máy, khoảng cách giữa hai người ngày càng thu hẹp lại, hơi thở đan xen với nhau.

Sở Kỳ Thu cảm thấy lúc này bản thân cực kỳ xấu hổ, chiều cao không bằng, mặt thì đang sưng tấy, ánh sáng thang máy đã bị Ngôn Minh đứng trước mặt che khuất nên cậu không nhìn thấy rõ nét mặt và phản ứng của đối phương như thế nào.

Cậu không biết đôi mắt Ngôn Minh lúc này mang theo vẻ tức giận và kiềm chế. Lớp trang điểm càng khiến Ngôn Minh trở nện dịu dàng.

Một lúc sau, Ngôn Minh duỗi ngón tay xoa nhẹ đôi môi đang mím chặt của Sở Kỳ Thu.

Trong bức ảnh anh nhận được, có một thanh niên trẻ tuổi đang lau nhẹ khóe miệng Sở Kỳ Thu.

" Đừng đến những nơi như thế này." Một tay giữa vai Sở Kỳ Thu, một tay khác vuốt phảng lại những nếp gấp nhăn nheo trước ngực áo của cậu, " Sau này muốn biết chuyện gì, có thể trực tiếp đến tìm tôi để hỏi."

Sở Kỳ Thu không biết về cuộc trò chuyện trước đó của Ngôn Minh và Chu thiếu gia, cậu cho rằng mục đích của mình khi đến đây đã bị Ngôn Minh phát hiện.

Đôi môi bị Ngôn Minh chạm vào đều nóng bừng lên thế mà Ngôn Minh còn cứ nhìn chằm chằm vào mặt cậu.

" Tôi chỉ hơi tò mò về thầy thôi." Sở Kỳ Thu ngập ngừng lên tiếng, " Trong lòng tôi thầy rất đặc biệt, không giống với những người khác."

" Không giống với ai?" Ngôn Minh cười khẽ một tiếng, " Cùng mấy chàng trai lúc nãy sao?"

Chàng trai nào?

Hai người ông nói gà bà nói vịt nửa ngày, Sở Kỳ Thu cuối cùng cũng phát hiện ra chủ đề có sự khác biệt.

" Tôi..."

Ngôn Minh dùng lòng bàn tay xoa gò má cậu, hai tay chụm lại từ cằm ôm lấy khuôn mặt cậu.

Chỉ dùng ngón tay làm sao có thể xóa sạch mùi của người khác, làm sao mà đủ đây.

Ngôn Minh cúi đầu đồng thơi hai tay nâng khuôn mặt của Sở Kỳ Thu lên......

Phía sau không có khoảng trống, hoàn toàn không còn đường lui. Bóng tối dần hướng về phía trước mang theo luồng khí ấm áp.

Thật trùng hợp, "ding" một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Một nhóm khách hàng của club đang đứng bên ngoài chuẩn bị bước chân vào thang máy, cửa thang máy vừa mở ra cảnh tượng bên trong làm mọi người đều trợn mắt kinh ngạc.

Môi của hai người bọn họ chỉ còn khoảng một cm nữa là chạm vào nhau nhưng nó đã bị tiếng mở của làm gián đoạn. Sở Kỳ Thu nhanh tay lẹ mắt giữ chặt Ngôn Minh, ra hiệu cho hắn không được quay đầu lại sau đó duỗi cánh tay ấn nút đóng cửa và chọn xuống hầm để xe.

Cửa thang máy đóng lại.

Ngôn Minh buông Sở Kỳ Thu ra, rũ mắt im lặng không nói.

Sở Kỳ Thu không biết nên nói cái gì để phá vỡ bầu không khí ngường ngùng này, chỉ có thể căn dặn một câu: " Thầy Ngôn, cẩn thận bị chụp ảnh."

Ngôn Minh: "..."

Mà lúc này nhóm khách đứng ngoài thang máy đang buồn bực thắc mắc: " Này, người vừa nãy hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu rồi, tiếc quá không nhìn rõ mặt. Mấy người có ai nhìn thấy không?"

" Cậu đang nói về người quay lưng về phía chúng ta phải không? " Một người khác trả lời: " Tôi cũng không nhìn rõ, nhưng mà người còn lại trên mặt bị sưng, nhìn giống như bị ai đó đấm một cái..."

" Ồ, chắc có lẽ họ đánh nhau trong thang máy, còn dọa tôi một trận."

" Suýt nữa thì hiểu nhầm, tôi còn tưởng họ đang làm gì đó cơ."

Thang máy xuống đến hầm để xe, Sở Kỳ Thu vô thức sờ túi nhưng sờ soạng nửa ngày cũng không thấy chìa khóa xe đâu.

Ngôn Minh thấy cậu đi chậm lại, liền hỏi: " Sao vậy?"

Sở Kỳ Thu nói: "Không thấy chìa khóa xe đâu cả, chắc là để quên trên phòng rồi."

Ngôn Minh: " Muốn quay lại lấy không?"

Vừa nãy cậu được Ngôn Minh cõng đi, nếu bây giờ quay lại có thể sẽ bị Lý Bán Diễm tra hỏi, Sở Kỳ Thu lắc đầu: " Tôi nhờ Lý Bán Diễm lái xe về là được."

Ngôn Minh tìm thấy xe bảo mẫu của mình. Sở Kỳ Thu bất ngờ phát hiện Vương Trù ngồi ở trong xe. Vường Trù nhìn thấy Ngôn Minh liền thở phào nhẹ nhõm, " Anh Ngôn, cuối cùng anh cũng quay lại rồi, em còn đang lo chiều nay phải quay lại đoàn đây."

Sở Kỳ Thu kinh ngạc: " Thầy đang quay phim mà chạy đến tìm tôi à."

" Ừm, bây giờ phải quay lại rồi." Hình như Ngôn Minh sợ cậu lẻn trốn mất liền đi phía sau canh giữ cậu.

Sở Kỳ Thu còn đang thắc mắc sao hôm nay Ngôn Minh lại đột nhiên đến đây tìm cậu, cậu nhớ tới sau khi Ngôn Minh vào phòng hình như Chu thiếu đã hô lên với Ngôn Minh một câu " Chính là hắn!"

Có vẻ như Chu thiếu gia nói cho Ngôn Minh biết cậu ở đây. Nhưng Chu thiếu đã nói gì khiến Ngôn Minh tức giận như thế?

Để hôm khác hỏi vậy.

Ngôn Minh thắt dây an toàn, mở điện thoại ra tìm địa chỉ rồi dặn dò Vương Trù: " Lái xe đi, đến địa chỉ này trước."

Là địa chỉ nhà của Sở Kỳ Thu.

Vương Trù có chút do dự, lưỡng lự không muốn di chuyển: " Có hơi xa, nếu chẳng may bị tắc đường, phía đạo diễn bên kia..."

Sở Kỳ Thu nghĩ nói: " Không sao đâu, lát nữa tìm chỗ nào thuận tiện thả tôi xuống, tôi bắt taxi về nhà."

" Được."

Chiếc xe từ từ chạy ra khỏi hầm để xe, tiến vào con đường đầy nắng. Ngôn Minh ngồi bên trái Sở Kỳ Thu, cậu chỉ cần giơ tay là có thể chạm đến, cậu nhẹ nhàng liếc qua thì thấy lồng ngực Ngôn Minh đang phập phồng theo từng hơi thở.

Đáng lẽ ra thì không thể nghe thấy được, nhưng dường như cậu nghe thấy một tiếng thở sâu bên tai, nó giống hệt như những gì cậu đã nghe thấy trong thang máy lúc nãy. Chậm rãi và kéo dài, cùng với đó là một nụ hôn còn dang dở.

Trong không khi vẫn lưu lại một chút mùi ẩm ướt của hầm để xe.

Nụ hôn của Ngôn Minh sẽ như thế nào?

Nếu như. Nếu như tháng máy không dừng lại...

Cậu mở điện thoại lên thấy tin nhắn của Lý Bán Diễm: Tớ đang cầm chìa khóa xe của cậu.

Sở Kỳ Thu: Giúp tớ tìm người lái xe về nhé.

Lúc này, trên thanh thông báo xuất hiện các thông báo của app tin tức. Tin tức này nửa tục nửa nghiêm túc, bình thường cậu sẽ không bao giờ để ý tới nhưng hôm nay thì khác.

Ứng dụng này có lẽ đã thu thập rất nhiều dữ liệu về thói quen tìm kiếm của cậu, nó cực kỳ thông minh mà đề xuất cho cậu một tin tức bí mật về Ngôn Minh.

- --Sốc! Nguyên nhân Ngôn Minh độc thân nhiều năm thực ra là!!! click để đọc toàn bộ.

Làm sao có thể đợi được nữa, Sở Kỳ Thu nhanh chóng bấm vào.

Hóa ra bên này họ chuyển tiếp tin tức của Silver Eye 2929 ngày hôm nay.

Silver Eye 2929 nổi tiếng khắp cả nước với những tin tức gần gũi với cuộc sống, được quần chúng rất yêu thích, không ít các bên truyền thông khác đều sẽ tranh nhau đăng lại tin tức hoặc video của bọn họ để kiếm tương tác.

" Phóng viên của Silver Eye 2929 nhận được điện thoại báo cáo rằng có một người phụ đeo vàng bạc đầy người, đêm khuya say rượu khóc lóc và hú hét bên ngoài khu chung cư nào đó, cô hét to: " Ngôn Minh, sao anh lại mắc bệnh khó nói." Người dân cho biết, cô nàng nhất quyết không chịu đi, ôm chặt gốc cây trước cửa không chịu buông tay, từ đầu đến cuối chỉ lặp đi lặp lại câu này.

"Người cung cấp thông tin nói: Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác. Ngày mai bọn trẻ còn phải đi học, trong nhà còn có người già bị bệnh liệt giường, bây giờ không ngủ được. Cô ấy vừa khóc vừa làm ồn như vậy, không chỉ mang phiền phức đến cho chúng tôi mà cũng sẽ mang phiền toái đến cho nghệ sĩ Ngôn Minh."

" Một cư dân khác nói: "Đúng vậy. Tôi nghĩ chắc là xem tivi đến phát ngốc luôn rồi. Ngôn Minh đã làm gì chọc giận cô ấy chứ.

" Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của phóng viên, người dân đã gọi xe cấp cứu đến, đến lúc này tiếng gào khóc mới dừng lại. Đám đông dần tản đi, nhưng cho đến cuối cùng không ai biết vì sao cô gái ấy lại nói ra những lời vu khống như vậy."

" Phóng viên Silver Eye 2929 đưa tin."


Sở Kỳ Thu thoát khỏi ứng dụng tin tức, mở weibo.


Đúng như dự đoán, bởi vì tin tức của Silver Eye 2929 mà Ngôn Minh lại lên hotsearch.


# Ngôn Minh, sao anh lại mắc bệnh khó nói #


Hotsearch này vẫn đang có xu hướng tăng lên không ngừng.


" Thầy Ngôn?" Sở Kỳ Thu nín cười, gian nan mở miệng.


" Làm sao vậy?"


" Cái này... Thầy mau xem hotsearch đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK