• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm giác bất lực muốn bật khóc ngay lập tức là như thế nào? Song Ngư còn bé từng hỏi mẹ mình như vậy. Câu trả lời của cô nhận được đó là.

"Điều bất lực nhất có lẽ những điều con làm, những điều con trân trọng đều hoá vào hư vô hay con vô tình...làm tổn thương một người"

"Mẹ, bố bảo khóc sẽ rất xấu"

"Đúng vậy, sẽ rất xấu nhưng khóc không có gì sai cả khi điều đó làm con thấy ổn"

"Khóc có thể làm bình ổn tân trạng sao? Con chưa nghe thấy bao giờ, con nghĩ khóc là vì buồn chứ "

Mẹ của cô nghe câu hỏi non nớt của Ngư thì mỉm cười rồi buông một câu nghe rất bí mật:"Lớn dần con sẽ cảm nhận được những cảm xúc ấy"

Đúng vậy là quá trình trưởng thành. Cô không phải cố ý đẩy Bình nhưng cô cũng là một bước gián tiếp bị kẻ đó lợi dụng để hại Bình. Hay người đó vốn dĩ nhắm đến cả hai? Cô không biết nhưng làm sao để Bình tỉnh lại đây, cô không muốn cậu ấy quên cô nhưng điều tuyệt vọng hơn là nếu cậu ấy không tỉnh lại thì họ sẽ mãi mãi mất đi Bình.

Cô ngồi nắm tay Thiên Bình để trước mặt gục đầu vào bàn tay ấy mà rơi nước mắt, từng dòng nước mắt nóng rơi xuống đôi bàn tay lạnh ấy.

"Song Ngư! Sao cậu... ở đây" Nhóm Mộng Đình hôm nay cũng tới đây thăm Thiên Bình. Sảy ra chuyện này nhóm bọn họ cũng không thể ngồi yên được. Mỗi đứa đều góp tiền rục rịch chuẩn bị quà tới thăm cậu ấy.

Trang huých nhẹ Đình:"Đừng hỏi mấy câu ngớ ngẩn đấy" Người ta đến đây để chăm sóc Bình chứ đâu phải đến chơi, không biết nhìn tình hình gì.

Đăng nhẹ nhàng đặt gói quà của các bạn xuống gượng gạo nói:"Đây là...quà của mọi người trong lớp gửi, còn có những lá thư nữa" Mọi người trong lớp đều rất lo lắng cho Bình.

Hôm nay có Đình, Hùng, Trang và Đăng đại diện lớp đi thôi vì bốn người họ thân với Bình và Sư hơn cả, dù lớp ai cũng muốn đi nhưng bị cô chủ nhiệm ngăn cản.

Nhìn nhóm bạn đến Song Ngư cúi đầu tránh đường cho họ đến gần Bình. Động tác e ngại buồn bã thận trọng đó của Ngư như có một tấm chắn vô hình phòng bị với họ vậy khiến Mộng Đình và những người khác có chút tổn thương nhưng cũng thông cảm.

Chuyện của Ngư họ đều biết, chuyện này không hề nhỏ nhưng họ tin cậu ấy. Ngư mà họ quen sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy. Nhưng có lẽ bị công kích như vậy, bị nhiều người quay lưng như vậy cậu ấy đã cảnh giác với tất cả mọi người xung quanh.

Có lẽ hiện tại ngoài nhóm của Sư Tử và Bạch Dương thì Ngư không tin tưởng ai cả, như thể ai cũng có thể đâm sau lưng cậu ấy.

"Song Ngư, không cần phải tránh bọn tôi đâu, bọn tôi tin cậu mà"

Song Ngư hơi ngạc nhiên nhìn họ:"Tin tôi sao?"

Trang hừ một tiếng nói:"Đến tôi cậu cũng cảnh giác như vậy sao? Bạn bè kiểu gì đây?"

Song Ngư bị ánh mắt cá chết của Trang doạ cho lúng túng vội sửa miệng:"Không có, không có mà tôi tin mọi người không có cảnh giác gì đâu"

Xong bầu không khí cũng được tự nhiên đôi chút.

Đăng không muốn phá vỡ bầu không khí hoà thuận hiện tại nhưng nhìn người nằm im ở đó anh không nhịn được hỏi: "Thiên Bình thế nào rồi, tình trạng cậu ấy ổn chứ?"

Song Ngư cụp mi mắt, nụ cười cũng không duy trì nổi:"Vẫn chưa có tiến triển gì, vẫn hôn mê như vậy"



"Mong cậu ấy nhanh tỉnh lại, bài tập văn ngày càng nhiều, tôi với con Đình cần cậu ấy kèm nữa" Hùng buồn bã nói. Bình thường thì Thiên Bình luôn kèm môn văn cho họ đã thành quen giờ không có thì có đôi chút nhớ.

"Tôi chép bài cho cậu ấy luôn rồi, chỉ đợi cậu ấy tỉnh lại thôi" Trang mở cặp lấy vở của Bình ra. Mỗi môn Trang đều chép rất cẩn thận.

Song Ngư nghẹn ngào. Thiên Bình được mọi người yêu quý thật đấy, không như cô bị mọi người xa lánh. Nhưng những người này cũng không quay lưng lại với cô, cô cảm kích vô cùng.:"Tôi nghĩ Bình sẽ rất vui khi được mọi người lo lắng nhiều như vậy"

"Chuyện đương nhiên thôi mấy cậu là bạn mà"__Mộng Đình

Song Ngư chưa kịp nói thì cánh cửa mở ra, một người con gái bước vào, trên tay là một giỏ hoa quả, thấy đông người ở đây cô ấy bị doạ giật mình.

"A...xin chào"

"Chị là...?" Song Ngư tròn mắt ngơ ngác, người này là ai nhỉ, quen Bình sao?

Cô gái chỉnh sửa lại đầu tóc rồi nói:"Chị tên Ánh,chị học đàn cùng Bình"

"Chị đến thăm cậu ấy sao, chị ngồi đi" Song Ngư nhường ghế cho Ánh ngồi.

"Ừm, chị đã thu xếp thời gian nhanh nhất để đến đây"

"Vậy sao, chị ngồi đây nhé, bọn em sẽ ra ngoài" Bọn họ không quen chị ấy, đứng kín phòng như vậy chỉ làm mất tự nhiên.

Ánh nhìn mấy đứa đi ra ngoài, mắt trở lên bình tĩnh lại, nhìn người hôn mê trên giường.:"Bình nè, hãy tỉnh dậy đi và khi tỉnh lại hãy nói sự thật cho chị nhé"

Nói xong câu này Ánh đứng dậy bỏ đi không nói thêm bất kỳ câu nào cả.

Song Ngư thấy nhanh vậy mà Ánh đã ra không khỏi thắc mắc:"Ủa chị về sao? Nhanh vậy?"

"Chị chỉ muốn đến nhìn mặt em ấy và xem em ấy thế nào thôi, chị xin phép đi trước"

"À vâng" Đúng là một người kỳ lạ. Bọn họ mới đi ra ngoài chưa đầy mấy phút đã thấy chị ấy đi ra.

Bây giờ trường họ là trung tâm chú ý của giới thượng lưu vì con gái của Trịnh gia bị thương ngay tại trong trường, kinh động không ít, nhà trường bị chỉ trích không kém. Thiên Yết đứng đối diện với người đàn ông trước mặt:"Cha"

Trịnh Sâm mặc vest đen được cắt may tỉ mỉ, từng đường nét trên gương mặt đều sắc lạnh. Ông ngồi trên ghế uy quyền nhìn Thiên Yết.

"Thế, chuyện của Thiên Bình là sao?"

Ông ấy đặt tách trà xuống, trong ánh mắt đầy sự bất mãn:"Con nên biết chuyện này không hề nhỏ đâu, giải thích cho ta đi Thiên Yết"

Nhìn Trịnh Sâm bình tĩnh nhưng thật ra là bập bùng lửa giận. Chuyện này thật mất mặt Trịnh gia.

"Cha không cần lo về chuyện này, con tự giải quyết được" Thiên Yết nhàn nhạt nói ra.

"Con ăn nói vậy mà nghe được sao, còn coi ta là cha con không, chuyện này không chỉ liên quan đến hai đứa mà còn liên quan đến cả gia tộc"

Trịnh Sâm đập bàn, chưa bao giờ ông mất kiên nhẫn như vậy. Chỉ khi trước mặt thằng nhóc con này, nó luôn phản nghịch với ông.

Thiên Yết hít một hơi lạnh, anh siết chặt tay bình tĩnh bản thân:"Cha giả vờ không biết sao, chúng ta đã xé rách mặt từ lâu rồi"

Trịnh Sâm nhíu mày:"Thiên Yết dù sao con cũng là con của ta, ta sẽ không vì mấy chuyện cỏn con đó mà bỏ qua con đâu" Thiên Yết là người phù hợp nhất với vị trí người thừa kế, chỉ là nó luôn trưng cái bộ mặt thối đấy ra với ông.

Thiên Yết trong lòng bình tĩnh, chuyện đấy là chuyện của nguyên chủ với Trịnh Sâm còn anh, anh chỉ muốn hỏi ông ta một câu:"Vậy còn Thiên Bình thì sao?"

"Hả?"

"Thiên Bình là gì đối với ông, em ấy cũng là con gái của ông cơ mà?"

Trịnh Sâm lạnh lùng nhìn sang hướng khác nói:"Nó cũng là con gái ta"

Thiên Yết bực mình phản bác:"Đừng có đang nói mà nhìn đi hướng khác, ông vẫn không thay đổi, vẫn khinh người như vậy, nếu ông yêu thương và để ý con bé thì ông đã không âm thầm sắp xếp hôn ước cho nó"

Trịnh Sâm tức muốn bóp chết đứa con trước mặt nhưng bề ngoài thì bình tĩnh không một gợn sóng:"Hôn nhân chính trị cũng là để củng cố gia tộc, từ nhỏ đến lớn nó chưa từng phải chịu uất ức gì đâu, chuyện cỏn con đấy còn không làm được thì chỉ là một đồ bỏ đi mà thôi"

Thiên Bình sở hữu vẻ đẹp của mẹ nó, từ nhỏ đã xinh đẹp như vậy thì lớn lên cũng sẽ giống vẻ đẹp của mẹ nó được giới thượng lưu ví như Tiên nữ.



Vậy nên không ít nhà đã nhắm vào con bé cũng như mối quan hệ với Trịnh gia.

"Đồ bỏ đi? Ha, tôi chả còn gì để nói với ông nữa. Ông về đây việc đầu tiên không hề hỏi han một câu mà chỉ quan tâm đến mặt mũi gia tộc, còn nói em ấy là đồ bỏ đi vậy thì mời ông về cho"

"Thiên Yết, mày lên nhớ những gì mày có được đều là nhờ tao"

"Vậy thì phải cảm ơn ông quá, cha à" Thiên Yết nhìn mặt ông ta mà không khỏi khinh bỉ đến cực điểm.

Trịnh Sâm tức giận bỏ đi, đứa nào cũng muốn phản nghịch ông ta, đúng là loạn hết rồi.

Thiên Yết chả buồn đoái hoài đến tâm trạng ông ta, anh hiện giờ đang đau đầu đi tìm ta kẻ đầu sỏ phía sau gây lên vụ việc này.

"Alo"

"Nhóm tập hợp ở trong phòng dụng cụ của trường, tới đi" Đầu dây bên kia bắt máy là giọng của một nữ sinh.

"Biết rồi, giờ tôi tới" Thiên Yết lạnh lùng cúp máy rồi lấy đồ đi ra khỏi nhà.

Trong phòng dụng cụ của trường nhóm người ngồi im lặng, một bầu không khí quỷ dị toả quanh căn phòng. Lúc Thiên Yết đến người đầu tiên đập vào mắt anh chính là Ma Kết. Cô bé này có dã tâm không nhỏ anh có thể nhìn ra được, đồng chí!

"Đến rồi sao đàn anh, vào đi" Ma Kết không mặn không nhạt lên tiếng khi thấy anh vào.

Thiên Yết vào rồi khoá cửa lại không quên kiểm tra có ai theo dõi không.

Trong phòng ngoài Ma Kết ra còn có Sư Tử, Bạch Dương, Nhân Mã, Bảo Bình và Song Tử. Sao cái tên mặt thối Nhân Mã kia cũng ở đây.

Thấy biểu tình của Thiên Yết khi nhìn Nhân Mã thì Ma Kết chỉ nói:"Anh ta có ích đấy, cứ để anh ta nghe đi"

Sư tử giờ mới chứ ý tới Nhân Mã, cái người này hình như là người ở cùng với Hà Dương lúc trước.

Nhân Mã cảm giác có ánh mắt nhìn mình thì quay qua. Mắt hai người chạm nhau.

Bị bắt gặp nhìn người ta nhưng Sư Tử cũng chẳng hề lúng túng, Nhân Mã càng không, anh mở miệng nói khẩu hình với Sư Tử nội dung là:"Tôi đẹp không?"

Sư tử làm mặt cá chết nhìn Nhân Mã, cái con người này đang trêu đùa cô đấy à? Hỏi câu đấy mà trên mặt không có tí cảm xúc gì luôn à?

"Đẹp" Nhưng anh ta đẹp thì cô không phủ nhận.

Nhân Mã nghe được câu trả lời của Sư Tử thì khẽ kéo môi, một nụ cười không dễ nhìn thấy.:"Vậy sau này cho em ngắm"

Sư tử nhíu mày, tự nhiên có gì đó sai sai, tên này đang tán tỉnh bà đây à!?

Ma kết quay lại nhìn Sư Tử và Nhân Mã bên này, tên Nhân Mã này bình thường mặt như chán đời mà sao tự dưng hôm nay tươi tỉnh thế?

Sư tử không mảy may với câu nói của Nhân Mã, cô mới không thèm quan tâm hắn ta. Chú tâm vào trọng điểm hôm nay đã.

"Chuyện này tôi nghĩ không chỉ một người dàn dựng lên đâu"

Song tử cũng đồng tình với Sư Tử:"Một người không thể nào không để lại dấu vết, nhất là khi ở đó lại có không ít học sinh, trừ khi có đồng phạm hoặc người chống lưng phía sau"

Thiên Yết cũng nghĩ vậy vì bây chắc chắn những kẻ đó vẫn còn là học sinh, tụi nó chắc chắn đang hoảng loạn và sợ hãi. "Có hai luồng giả thuyết như này, một là tụi nó biết vấn đề sẽ sảy ra nghiêm trọng và có cách giải quyết hai là trong tụi nó có một đứa giật giây mọi chuyện và chỉ dẫn tụi nó"

"Tôi nghiên về giả thuyết 1" Bảo Bình nghĩ mãi tụi nó cũng không có động tĩnh gì thì chắc chắn tụi nó đã có phương án phòng hờ.

"Tôi thấy cái hai hợp lý hơn"

Song tử thì không nghĩ như Bảo Bình, theo trực giác của anh thì không thể nào tụi nó làm chuyện động trời này mà không có người chống lưng cả.

Càng nghĩ mọi chuyện càng đi vào hướng khó.

Ma kết thấy mọi người đồng loạt đưa ra ý kiến thì bắt đầu nói suy nghĩ của mình

"Để tôi nói ra điểm mà tôi tìm ra"



Ma kết lấy điện thoại và lục ra một đoạn video kèm ảnh trong những bức được đăng lên diễn đàn trường.

"Sư tử nói cậu ấy thấy một người rất khả nghi, trong video tôi thấy cánh tay của người đấy, là một người có nốt ruồi ở ngón tay út và đeo một chiếc vòng tay bằng bạc có hình hoa văn như một con bướm.

Ma kết đưa mọi người xem tấm ảnh và tua lại đoạn video.

Đúng như Ma Kết nói, cái người chạy ngược lên mà Sư Tử nhìn thấy có đeo vòng tay và có một nốt ruồi ở tay út.

Sư tử không khỏi khen sự quan sát của Ma Kết:"Không hổ là Ma Kết, cậu siêu thật sự" Cái nốt ruồi bé tí cũng nhìn ra được.

"Vậy là đã có điểm nhận dạng, tôi và Song Tử sẽ tra ra người đăng bài trên diễn đàn"__Thiên Yết

"Đúng rồi, tôi đã nghi từ lúc đấy rồi. Lúc tai nạn sảy ra mọi người đều bất ngờ và hoảng hốt làm gì có ai rảnh mà quay từ đầu đến cuối, việc này chắc chắn là sắp sẵn trước" Bảo Bình càng cảm thấy lo vì việc này không chỉ nhắm đến Thiên Bình mà mục tiêu thứ hai chính là Song Ngư.

Đẩy Ngư ra làm bia đỡ, để cậu ấy là trung tâm của sự chỉ trích thật là một kế hoạch tinh vi đấy.

"Nhưng biết đi đâu tìm người có chiếc vòng và nốt ruồi đấy" Nhân Mã nêu ra suy nghĩ của mình. Cái trướng này đông học sinh như vậy dù tìm cũng không ra được!

Ma kết đã nghĩ tới nó nên nói:"Tôi đã nhờ những người trong hội học sinh trước rồi, khi họ vào từng lớp kiểm tra đầu giờ đồng thời cũng sẽ lia mắt xem ai đeo nó và có đặc điểm nhận dạng chính là cái nốt ruồi. Và đã thu hẹp lại có 4 người"

"Mà khoan tôi muốn hỏi, tên này thì giúp đỡ được gì?" Thiên Yết chỉ Nhân Mã.

Nhân Mã thấy thằng bạn cùng ký túc nói vậy thì chê bai nói:"Cảm ơn tôi đi, nếu không phải tôi kiến nghị với trường cho hội học sinh điều tra chuyện này thì em gì đó tên Song Ngư đã bị đuổi học rồi" Tôi đã phải gạt bỏ cái bản mặt này đi để cầu xin giúp mấy người mà còn nói tôi không có tích sự gì hả!

Thiên Yết nghe vậy im mồm không nói gì nữa.

"Nhưng thời hạn chỉ có hai tuần, trong hai tuần không điều tra ra và chứng minh Song Ngư vô tội thì cậu ấy sẽ bị thôi học và có khi phải ngồi uống trà với cảnh sát đấy" Bạch Dương nói ra ý lòng của Nhân Mã. Đó chính là điều kiện của cấp trên.

"Sao lại..." Bảo Bình và Sư Tử đều không nghĩ tới cái thời hạn nó ngắn vậy. Thế thì làm sao tìm ra nhanh thế được.


"Được rồi, không còn nhiều thời gian, chúng ta bắt đầu ngay thôi tính từ hôm Nhân Mã xin cấp trên thì chỉ còn 13 ngày nữa thôi" Ma kết đành chấm dứt cuộc thảo luận. Bọn họ đã ề à quá lâu giờ phải bắt tay vào làm thôi.


"Bảo Bình, Sư Tử tối nay gặp ở nhà tôi" Thiên Yết căn dặn hai người. Dù chỉ là một chi tiết nhỏ cũng phải tra ra.


"Nhưng sao lại là nhà anh?" Sư tử trong đầu đầy hỏi chấm.


"Những người mà Thiên Bình quen thuộc không nhiều, người có thể để Thiên Bình đợi hôm đấy là ai?"


Thực chất hôm đấy Thiên Bình có thể về sớm nhưng nó bảo có một người bạn đợi nó ở cầu thang nhưng lúc nhóm anh và Sư Tử về thì cũng chẳng thấy người mà Bình nói đến, đã muộn nên tụi nó quyết định đi về, sau đấy gặp Song Ngư và chuyện đó đã sảy ra.


Thiên Yết siết chặt tay đến muốn bật máu. Làm tổn hại đến em gái anh ngay trước mặt anh, loại đấy đã muốn đi chết rồi.


Bảo Bình không an tâm nhìn Thiên Yết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK