• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù là gần 9 sáng giờ rồi nhưng đường phố xá Hà Nội vẫn rất nhộn nhịp với con đường xanh hoà rộn tiếng chim kêu. Những người bán hoa xe chất đầy những bông hoa tươi thắm xinh đẹp, những bông hoa tô điểm cho Hà Nội thêm rất nhiều sức sống tươi trẻ.

Bạch Dương vừa thấy một bà lão đi xe đạp điện ngồi trên là một chú chó husky to đen trắng phóng xe rất chi là ngầu cô nói:"Đúng là gừng càng già càng cay"

Thiên Bình trên đầu đặt dấu hỏi chấm nói:"Gì đấy?"

"Vừa nãy tôi thấy có bà lão u 60 đi xe đạp điện đèo con husky phóng như bay qua ấy, mọi người không thấy à?"

Bạch Dương nhí nhố cười ha hả.

Ma kết lắc đầu nói:"Không thấy, mà bà toàn để ý đâu đâu không"

"Mọi người, chúng ta đi quán bà Bảy ăn bún chả không?" Bảo Bình vẫn nghĩ đến hương vị quen thuộc khi anh mới tới thế giới này có một hàng bán bún chả rất ngon mà anh vô tình được thưởng thức. Bà cũng rất thân thiện nữa chứ.

"Vậy cũng được vậy đợi tôi mua bó hoa chút nha" Thiên Bình gật đầu tán thành, hôm nay bọn nó chiều theo ý Thiên Bình, nên chỉ cần cô nàng đồng ý tụi nó sẽ vui vẻ không ý kiến.

"Bác ơi bán cháu bó hoa hướng dương này nha" Thiên Bình cũng rất thích hoa hướng dương, lúc thấy bó này cô đã liền để ý. Cô có nhớ tới Kim Ngưu trước cậu ấy cũng có nói vì một lý do khiến cậu ấy yêu hoa hướng dương rất nhiều. Cô muốn mua bó hoa đẹp nhất này tặng cậu ấy.

"Đây cô gái trẻ" Bác bán hoa niềm nở trả lại tiền thừa rồi đưa bó hoa tươi cho cô.

Cô cười cảm ơn rồi chạy lại chỗ của mọi người, cô đưa nó cho Kim Ngưu.

Kim ngưu ngỡ ngàng nhìn cô bạn.

"Cái này?"

Thiên Bình vui vẻ nói:"Tặng cậu, nhìn Kim Ngưu hôm nay không vui như thường ngày có vẻ có chuyện khiến cậu buồn nên bông hướng dương này có lẽ sẽ khiến cậu đỡ hơn"

Cô đã để ý Kim Ngưu, hôm nay cậu ấy vui vẻ một cách gượng gạo, lúc không có ai để ý, khoé miệng cậu ấy lại trùng xuống và không cười nữa, chắc phải có chuyện gì đó khiến cậu ấy như vậy.

Kim ngưu hiểu tâm ý của Thiên Bình, cô ôm bó hoa hướng dương cười mỉm nói:"Cảm ơn cậu Thiên Bình" Thật sự đã ổn hơn rồi.

"Thiên Bình, Kim Ngưu hai người làm gì vậy đi thôi" Tụi nó đứng phía trước thúc dục hai người.

Thiên Bình nói lớn:"Cứ đi trước đi, bọn tao đi theo ngay sau đây"

Nói xong cô và Kim Ngưu lên xe đạp đi theo sau tụi nó. Kim Ngưu nhìn bó hướng dương im lặng, môi khẽ mím lại rồi nói:

"Thiên Bình"

Thiên Bình vừa đạp xe vừa lai Kim Ngưu, vì Thiên Yết đang giận nên cô đẩy Bảo Bình cho Thiên Yết lai rồi

"Hửm? Có chuyện gì sao?"



"Tôi từng nói tôi rất yêu hướng dương có phải không" Kim Ngưu nhìn hướng ánh nắng vàng xuyên qua từng kẽ lá, lòng mang đầy tâm trạng nặng trĩu.

Thiên Bình cười đáp lại:"Đúng vậy, tôi còn nhớ lúc đó bà ôm một bó hoa hướng dương xinh đẹp từ đâu ấy cười đến tít mắt, còn có chiếc móc khoá gỗ rất dễ thương nữa, mà Kim Ngưu nè"

"Hả?"

"Có phải hoa hướng dương gắn liền với một người nào đó mà bà rất trân trọng phải không?"

Kim ngưu im lặng rồi gật đầu:"Ừm"

Thiên Bình lại nói tiếp:"Dù không biết người đó là ai nhưng mà, tôi nói nhé nếu mà trên thế giới này ông trời đưa cho ta cái duyên nhưng nhất định sẽ có một lý do nào đó, nếu như duyên chưa hết chúng ta nhất định sẽ gặp lại được người đó"

Kim Ngưu suy tư:"Sẽ gặp được sao..." Cô nghĩ xong rồi lại phì cười, làm gì có chuyện đấy chứ, rõ ràng Thiên Bình chỉ đang ăn ủi cô mà thôi.

"Cảm ơn Thiên Bình, vì đã nghe tao nói"

"Tao luôn sẵn sàng nghe chúng mày nói, dù cho là hiểu hay không tao vẫn sẽ nghe chúng, miễn là khi chúng mày nói ra sẽ cảm thấy tốt hơn"

Trong cơn gió nhẹ của hạ chí, người con gái với mái tóc dài đạp xe khiến nó bay nhẹ từng câu nói của người này luôn bất giác làm người ta cảm thấy an tâm.

Kim Ngưu cười lớn, cô lấy lại vẻ hăng hái ngày thường trò chuyện vui vẻ.

Chẳng mấy đã thấy quán bún ở gần rồi, tụi nó dựng xe ở ngoài đã ngửi thấy hương thơm nức mũi rồi, vì bụng đứa nào cũng đánh trống nên giờ là phi vào luôn.

"Bà ơi cho bọn cháu 6 bát!"

"Có ngay đây"

Khi bát bún được đưa tới bàn, tụi nó không nhịn được liền cầm đũa ăn luôn. Cái khoảng thời gian này thật đáng quý, để sau khi tụi nó lớn rồi chúng nó lại một lần nữa hẹn nhau đến quán bún nhỏ đầu ngõ năm nào chứa bao kỷ niệm thân thương.

...

"Nhân Mã này, mày thử nói xem tao làm như vậy là sai à?" Song tử mệt mỏi dọn sách vở tan học về ký túc. Nghĩ đến vụ của Thiên Bình thì anh vẫn hơi trăn trở.

Nhân Mã ngồi bên cạnh Song Tử bị thằng này làm phiền không nhiều thì cũng ít đến đau cả đầu anh không im lặng được nữa liền nói:"Có đấy, sai rất sai, làm phiền tao lại càng sai lên tốt nhất ngậm mỏ đi"

"Bạn bè thế đấy" Song Tử bĩu môi, dù gì vụ đó cũng có một phần do lỗi của anh. Nếu không phải vì cần thêm thành viên gấp thì anh cũng chả mang ra tổ chức trưng bày làm gì.

Nhân Mã liếc xéo Song Tử lúc đi còn nói:"Sai thì tốt nhất lên sửa, lời nói vô ý đôi khi còn gây sát thương lớn hơn đấy"

Song tử thở dài, Xử Nữ đi đằng sau vỗ vai thằng bạn:"Ổn chứ mày?"

Song tử lắc đầu:"Không ổn chút nào hết á, mà giờ tao đi xin lỗi có khi bị người ta ghẻ lạnh ngó lơ cho coi"

Xử nữ bình tĩnh nói:"Thì cũng do mày thôi mà, người ta chỉ có ý định vào thôi mày đã sồn sồn lên như chó cắn chủ ấy"

"Thế mới nói, tại lúc đấy tâm trạng mất kiểm soát thôi mà. Nhưng tao nói cũng một phần đúng còn gì, mấy tiểu thư công tử nhà giàu làm gì có thích thú gì đâu, làm xong cũng toàn bỏ dở chừng"

"Nhưng không phải mày cũng đâu biết hết gì về người ta đâu, tao khuyên mày vẫn nên xin lỗi em ấy tử tế đi, đừng có tưởng bở mình đúng nữa dù gì cô bé cũng là em gái Thiên Yết đấy"

Song tử ngơ ngác:"Hả?"

"Mày nên cảm ơn vì thằng Yết nó chưa biết đấy, nó mà biết rồi có mà nó xé xác mày ra, tên đấy cuồng em gái lắm"

Song tử dơ tay cắt ngang lời nói của Xử Nữ:"Khoan, mày vừa nói gì cơ?"

Xử nữ khó hiểu:"Thì Thiên Yết là tên cuồng em gái"

"Không vế trước cơ"

"Hửm?... Đấy là em gái Thiên Yết"

"Đúng rồi đấy, dừng ở đấy chuyện này là sao? Em gái thằng Yết á?" Song tử sốc đến nỗi bay màu.



Xử nữ không hiểu thằng này nó đang giở cái trò gì liền nói:"Thì đúng rồi còn gì, không phải cô bé đó tên là Thiên Bình à? Từ ngoại hình lẫn cái tên đều giống nhau ý đúc còn gì. Không phải trước đó tao nói cho mày rồi à"

Song tử nổi khùng:"Không, mày không hề có!"

Xử nữ vẫn cố chấp:"Rõ ràng có, mày thử nhớ lại xem"

~Song Tử bắt đầu hồi tưởng~

Ký túc xá buổi tối trước khi đi ngủ. Hôm nay Thiên Yết về nhà một hôm nên nó không ở ký túc, còn Nhân Mã thì đi đâu không biết, tên này có bao giờ chịu ở một chỗ đâu.

"Thiên Yết nó cũng chiều em gái thật nhỉ, bỏ nguyên ngày vì lo em nó không thích hợp khí hậu khi mới chuyển về" Xử Nữ vừa làm bài vừa nói chuyện với Song Tử.

"Hả gì?" Song tử lúc ấy đang nằm vắt chân đeo tai nghe.

"Tao bảo là thằng Yết chiều em gái"

"Hả tên gì?"

"Thiên Bình"

Song tử bấm điện thoại:"Ồ, bản nhạc tên Thiên Bình à?" Làm gì có đâu nhỉ?

~kết thúc hồi tưởng ~

Song tử hoá đá, sốc bay màu. Giờ anh mới nhớ ra, thì ra đó không phải là bài nhạc à? Ôi má ơi, ngỏm rồi. Nghĩ lại những lời mình nói với Thiên Bình mà anh tự cảm thấy bản thân quê quá.

Xử nữ nhìn mặt nó biến đổi như tắc kè hoa chắc là đã nhớ lại rồi ha:"Đấy, nhớ rồi nhỉ, đừng có nói với tao là mày nghĩ em ấy là bạn gái Thiên Yết nhớ?"

Song tử bị nói trúng thì giật mình:"À thì..."

"Thật đấy à" Có lẽ anh đoán đúng rồi.

Xử nữ khẽ day trán mệt mỏi nhìn thằng bạn của mình. Nhưng thằng này hiểu lầm cũng phải bởi vì Yết nó cuồng em gái nên dễ bị hiểu lầm.

Song tử cảm thấy thật may mắn khi mà mình không có thông báo Yết có bạn gái cho bọn nó không thì bọn nó cười vào mặt anh mất, không có nói ra mà anh cũng thấy ôi con sông quê rồi.

Tiết sinh hoạt câu lạc bộ hôm nay mọi người đều tới rất đông đủ, lúc Song Tử chưa đến mọi người còn rất ồn ào, nhưng khi thấy Song tử thì lại im lặng.

"Hội trưởng, sao nhìn anh hôm nay như kiểu xác sống vậy"

Tiểu Vũ thấy Song tử như vậy không nhịn được hỏi han:"Em không sao chứ? Nếu không khoẻ thì cứ về nghỉ cũng được, anh sẽ sinh hoạt câu lạc bộ cho"

Song tử như bật nhớ ra gì đó, anh vội vàng nói với Tiểu Vũ:"Tiểu Vũ anh trông câu lạc bộ cho em ha, em đi về nhà gặp ông bà già một chuyến"

Tiểu Vũ giật mình không hiểu sao Song Tử lại kích động như vậy, anh gật đầu nói:"Ừ, được thôi"

Song tử mang vẻ mặt hớn hở chạy ra ngoài, anh đã nghĩ ra cách để xin lỗi người kia rồi, việc gì khó cứ về hỏi mẫu thân đại nhân là ra ngay.

...

Nhân Mã hôm nay hiếm hoi về thăm ông bà nội một chuyến. Bình thường anh không mấy khi về thăm ông bà, có thì cũng là những ngày lễ hoặc tết đến bố mẹ xách theo thì anh mới đi chứ cũng hiếm khi anh tới.

Không hẳn là vì anh không thích ông bà, chỉ là mỗi lần đến chơi ở lại thì bà đều sẽ lôi chuyện xưa ra kể, có khi là chuyện anh từ hồi bé tí tè dầm, đấy là một vết nhơ anh không muốn nói cho ai biết cả. Thật sự rất nhục đấy.

Cứ đến là thảo nào anh cũng bị nhục mặt mà quay về nên anh cũng toàn trốn, do là bố mẹ đi công tác xa, bà bị ốm nên anh phải về chăm sóc bà vài ngày.

Vừa đến thì đã thấy Ông nội đứng ở ngoài vườn chăm cây cảnh rồi. Sở thích của ông là trà đạo và nhìn ngắm những chậu cây cảnh.

Nhân Mã do dự đôi chút rồi làm mặt giống một đứa cháu nhất có thể để gọi ông, chứ mang cái mặt lạnh như tượng đến đây không bị vả rụng răng mới là lạ đấy:

"Ông ơi, cháu Nhân Mã đây!"

Ông cũng già nên tai cũng không nghe rõ, nghe được tiếng người gọi bên ngoài ông chống gậy ra nói lớn:"Ai đấy?"



Nhân Mã gào to:"Cháu Nhân Mã đây!"

"Gì cơ thằng nào đấy?"

"CHÁU TRÁC NHÂN MÃ ĐÂY!!" Nhân Mã không muốn nói to đâu nhưng bắt buộc phải nói to thì ông mới nghe rõ được. Mới đến thôi mà anh đã muốn nhanh chóng chuồn đi rồi. Sao hai ông bà già không cho hai bà chị kia sang kia chứ.

Trên Nhân Mã có hai người chị gái, một đã đi du học Harvard, một thì hiện đang học đại học Bách khoa Hà Nội. Cả hai đều rất xuất chúng nhưng trong con mắt của Nhân Mã thì hai bà này không khác gì người khùng.

Ông nghe rõ tên Nhân Mã thì niềm nở đi ra mở cổng cho cậu:"Ồ haha Nhân Mã đến rồi đấy à vào đi cháu, ông mới làm xong bánh bao, vào đi ông lấy cho"

Nhân Mã bình thản nói:"Dạ thôi ạ, còn bà sao rồi ông?" Anh cầm cặp đi theo sau ông của mình vào nhà.

"Bà mày hả, đang ngủ rồi, mới ốm dậy nên mệt mỏi, ăn xong bát cháo thì cũng đi ngủ luôn"

Nhân Mã để cặp vào trong nhà hỏi:"Vậy Ông mua đủ thuốc chưa, cần thêm thì cháu đi mua cho"

Nhìn ngôi nhà lớn vắng vẻ mà chỉ có hai ông bà cũng thật lạnh lẽo, trước có ngỏ ý muốn cho người giúp việc đến nhưng mà ông bà không chịu.

Nhưng anh biết đấy là một cái mánh nhỏ để có thể gặp con cháu mà thôi.

"Haha, phiền Nhân Mã quá, nhưng thuốc cũng đủ rồi, cháu cứ đi chơi đi, tối về nấu cơm là được rồi, cái lưng già của ta cũng khó đi lại"

"Vâng, được rồi cháu đi chơi đây, chiều sẽ tạt qua chợ mua thức ăn về nấu"

Nhận được cái gật đầu của ông Nhân Mã cũng liền ba chân bốn cẳng chạy mất hút. Đi tìm một chỗ nào đấy ngủ một giấc thôi, thật mệt mỏi, cái cây kia nhìn cũng ổn đấy. Mong là không bị ngã.

Cứ thế là anh đã đánh một giấc dài đến 3 - 4 giờ chiều. Lúc đang yên lành thì có một cái gậy thọt thọt vào lưng anh. Anh bực mình ngồi dậy khó chịu nói:"Gì đấy?"

Bên dưới là một đứa nhóc con lùn tịt đang dương đôi mắt to tròn nhìn anh.


Nhân Mã tậc lưỡi, trẻ con à? Phiền phức thật đấy.


"Anh là khỉ đầu người sao?" Nhóc con khó hiểu hỏi anh. Nhìn thấy mặt anh đen như đít nồi với ánh mắt giận dữ nó liền nói tiếp:"Anh ơi anh biết nói không?"


Nhân Mã bóp nát chai nước trong tay, lần đầu có một người coi anh như một con khỉ đấy. Thật may khi nhóc chỉ là một đứa bé đấy, lớn thêm xíu nữa là nhóc sẽ được ăn trọn quả đấm của anh. Anh làm lơ nó, nhảy xuống dưới chuẩn bị đi.


Nóc con ngơ ngác giữ chân anh lại:"Anh ơi anh tên gì vậy?"


Nhân Mã lạnh lùng mở miệng:"Không liên quan đến nhóc đâu, tránh ra đi"


"Em bị lạc mất bạn rồi, anh giúp em tìm được không? Thù lao là ba chiếc kẹo này, nó rất ngọt đấy"


Nhân Mã không phải loại người dễ mềm lòng với trẻ con, kể cả người lớn cũng vậy, nhưng thằng nhóc này nó nói vậy thì anh cũng đành phải giúp nó chứ làm sao giờ, đúng là số khổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK