Sắc mặt Hoa Hương Nguyệt đột nhiên trầm xuống, chăm chú nói:
- Tiểu bại hoại, thế giới này không có đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi, tuy rằng ngươi tiếp xúc qua rất nhiều chưởng giáo lợi hại, ở trên Thần Vũ đại lục đường đi rộng mở, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngươi nhìn thấy chỉ là một phần bên trong Phàm giới, Thần Vũ đại lục ở bên trong Phàm giới cũng chỉ là một hạt bụi.
- Ngươi tốt nhất vẫn là nỗ lực một chút, bằng không sau này chuyện của ngươi bại lộ, ai cũng không cứu nổi ngươi.
Trong lòng Trầm Tường kinh hoàng, một mặt kinh ngạc mà nhìn về phía Hoa Hương Nguyệt, tiếp xúc đến con mắt thâm thúy mỹ lệ kia của Hoa Hương Nguyệt, Trầm Tường liền cảm giác mình bị nhìn thấu.
- Ngươi ở gần ta Mộng Nhi cùng ta như vậy, không bị nhìn ra vài thứ là không thể nào, chớ có xem thường chúng ta, tuy rằng ta cùng Mộng Nhi không phải đỉnh phong của Thần Vũ đại lục, nhưng chỉ cần chúng ta nguyên ý, muốn hủy diệt Thần Vũ đại lục này cũng là phi thường dễ dàng.
Âm thanh của Hoa Hương Nguyệt hết sức nghiêm túc, như là trưởng bối nghiêm khắc răn dạy vãn bối vậy.
- Mộng Nhi tỷ biết không?
Hoa Hương Nguyệt gật đầu:
- Đừng trách nàng, quan hệ giữa nàng và ta cùng trong truyền văn không giống, nàng cùng ta quan hệ rất tốt, nàng phân tích cho ta nghe cũng chỉ là cho ta chút chủ ý.
Trầm Tường khẽ thở dài một tiếng, hắn cùng Liễu Mộng Nhi hôn môi qua, Liễu Mộng Nhi sao lại không biết hắn có Âm Dương thần mạch? Hơn nữa Liễu Mộng Nhi lại biết hắn cùng tam đại cự đầu của Thái Vũ môn quan hệ rất tốt, sau đó lại liên tưởng đến Hoàng Cẩm Thiên bên trong cấm địa Thái Vũ môn...
Trầm Tường xác thực nghĩ Liễu Mộng Nhi quá đơn giản, dù sao đó cũng là nữ nhân sống hơn vạn năm, hắn nhất thời đắc ý vênh váo liền không chú ý những chuyện này, nhưng Liễu Mộng Nhi tốt với hắn vẫn là rất rõ ràng.
Nghĩ đến mình có thể nắm bắt phương tâm của một đời thiên kiêu này, khóe miệng Trầm Tường hiện ra mỉm cười đắc ý, Hoa Hương Nguyệt nhìn thấy mà âm thầm cắn răng.
- Đến chết không đổi, ngươi tiểu bại hoại này...
Hoa Hương Nguyệt thấp giọng mắng.
Trầm Tường cười nói:
- Hảo tỷ tỷ, ta biết các ngươi lo lắng, ta dễ dàng bị nữ nhân xinh đẹp mê hoặc, nhưng tỷ đừng quên năm đó tỷ là hầu như cởi sạch, nhưng cũng không làm gì được ta ha ha...
Hoa Hương Nguyệt đỏ mặt lên, kiều thối mấy cái, ở điểm này nàng không thể không bội phục Trầm Tường.
Trầm Tường cùng Hoa Hương Nguyệt cũng không tiếp tục nói chuyện này, Trầm Tường cũng biết thủ đoạn ẩn nấp của mình còn chưa đủ cao minh, bị người khác xem thấu.
Từ lúc ở Tục giới hắn đã bị Hoa Hương Nguyệt nhìn ra là người nắm giữ Âm Dương thần mạch.
Đương nhiên Tô Mị Dao cùng Bạch U U cũng không nghĩ tới hai nữ nhân Hoa Hương Nguyệt cùng Liễu Mộng Nhi này lợi hại như vậy, đều là bởi vì các nàng mới để cho Trầm Tường cảm giác thủ đoạn ẩn nấp của mình rất cao minh, nhưng hiện tại lại hại Trầm Tường.
Hai nữ nhân ở trong giới chỉ nghĩ lại, lần trước thời điểm Trầm Tường bị Lữ Kiệt kia phát hiện, các nàng liền cảm thấy có chút kỳ quái.
Một ngày trôi qua, trời đã tối, Hoa Hương Nguyệt cùng Trầm Tường ở dưới một thân cây nướng thịt yêu thú ăn, một ngày này bọn hắn không có phát hiện linh thú, chỉ gặp phải một ít yêu thú.
- Sau khi ăn xong, liền lấy Bách Thú đan ra, không có chiêu này thì không được.
Hoa Hương Nguyệt nói, lúc này nàng ăn đến miệng đầy mỡ, Trầm Tường nhìn thấy rất muốn đi tới hôn lấy bờ môi của nàng. (DG: kinh…)
Trầm Tường lấy ra mười hạt Bách Thú đan, cười nói:
- Mười hạt có thể đưa tới gia hỏa khá là lợi hại a.
Bách Thú đan còn có một cái tên khác, gọi là Dẫn Thú đan, đối với thú loại có sức hấp dẫn cực mạnh, mặc dù cách xa mấy vạn dặm cũng có thể bị linh thú ngửi được.
Bách Thú đan vừa lấy ra không bao lâu, một tiếng thú hống truyền đến, chỉ thấy thân thể mềm mại của Hoa Hương Nguyệt run lên, khắp khuôn mặt là sợ hãi.
Thấy sắc mặt Hoa Hương Nguyệt, Trầm Tường vội vàng hỏi:
- Đây là linh thú gì?
Hoa Hương Nguyệt chỉ là lắc đầu một cái, trầm giọng nói:
- Thu Bách Thú đan cẩn thận, gia hoả này khó đối phó.
Trầm Tường thu Bách Thú đan lại, Long Tuyết Di khinh thường nói:
- Là một con Bạch Hổ, bất quá tuổi không phải rất lớn.
- Cái gì? Bạch Hổ.
Trầm Tường kinh ngạc hỏi.
- Ừm, chính là sát phạt chi thần trong truyền thuyết Bạch Hổ. Bạch Hổ bộ tộc phân bố rất rộng, hầu như mỗi thế giới đều có, bất quá cuối cùng Bạch Hổ có thể đến cấp bậc Thần thú đã ít lại càng ít, nhưng Bạch Hổ bộ tộc đều không phải ăn chay, thực lực rất mạnh, hơn nữa sát khí rất nặng.
Long Tuyết Di giải thích.
Hoa Hương Nguyệt nhắm hai mắt lại, thật giống như là tại cảm ứng cái gì.
Sau đó nàng nói:
- Là một con Bạch Hổ, thực lực khả năng ở Chân Võ Cảnh thất đoạn, ngươi muốn thu phục linh thú không chỉ có nắm giữ tài nguyên phong phú, hơn nữa còn phải bày ra thực lực của mình, đầu tiên phải đánh thắng nó.
Trầm Tường nắm chặt nắm đấm, đây chính là linh thú thất phẩm, nhân loại cấp bậc này hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó, nhưng linh thú so với nhân loại càng mạnh hơn nhiều, tuy rằng linh thú không có võ công gì, nhưng trời sinh có thân thể cường hãn cùng kỹ xảo tranh đấu lợi hại, rất nhiều võ công đều là căn cứ yêu thú tranh đấu mà khai sáng ra, từ điểm đó có thể thấy được, ở cùng cấp bậc, yêu thú sẽ mạnh hơn nhân loại, đặc biệt là linh thú đã mở ra linh trí.
- Bạch Hổ cũng coi như là khá là hi hữu, ngươi có thể gặp được một con cũng xem là không tệ, nếu như ngươi sợ, ta liền thay ngươi đi giải quyết, gia hoả kia sắp tới rồi.