• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô cứ ngây ngốc ngồi trên chiếc ghế mây nhỏ nhìn ra bầu trời đêm đầy sao. Châu Tuấn Dương cũng không ép buộc cô đi ngủ, anh chỉ nhẹ nhàng cầm chiếc chăn mỏng đắp nhẹ lên chân cô. Cô không mệt mỏi, không buồn ngủ nhưng mới tỉnh được một buổi chiều, cơ thể có lẽ chẳng thể mạnh mẽ như một đấng mày râu của anh được.

Vừa chăm sóc cô anh lại mở chiếc máy tính xách tay của mình ra ngồi bên cạnh để tiện xử lý công việc của mình. Buổi sáng anh cứ như vậy dời đi chắc chắn Thanh Mai cũng vất vả lắm, nhưng khi anh mở hộp thư ra liền nhận được tin nhắn của Thanh Mai rằng dưới tình huống cấp bách cô chấp nhận để anh quát mắng nhưng để lấy được hợp đồng này cô đã tự ý sửa lại, bên phía công ty sẽ giảm xuống ba phần trăm lợi nhuận của dự án này. Điều này đương nhiên Châu Tuấn Dương phải thầm cảm thán tốc độ làm việc của cô ấy.

Thanh Mai do một tay anh đào tạo từ những này Châu Thị mới khỏi nghiệp, hiện tại có lẽ cô ấy bên cạnh anh cũng hơn mười năm thậm chí hơn hai mươi năm. Cô ấy chưa từng than vãn với anh bất kì chuyện gì. Vậy nên trong thâm tâm anh có đôi chút buồn phiền vì không lo được đầy đủ cho cô ấy.

Cô ấy giống một người bạn đồng hành, nhưng hơn hết cũng giống như một người em, một người thân trong chính gia đình của anh vậy. Chuyện cô ấy thầm mến một người đàn ông đương nhiên anh cũng biết, nhưng người đàn ông đó lại chưa một lần cùng cô ấy tử tế nói chuyện yêu đương.



Châu Tuấn Dương nhẹ nhàng để lại một tin nhắn nói với Thanh Mai rằng ngày mai đón Lam Hữu Hữu đến nơi này, không cần gấp gáp, mấy người họ cùng nhau nghỉ phép thư giãn một chút thôi.

Sau khi anh giải quyết xong được kha khá công việc của mình nhìn quay sang đã thấy cô gái nhỏ ngủ thiếp trên chiếc ghế mây. Cô ấy nói không buồn ngủ, nhưng tránh sao được vì cơn mệt mỏi của sức khỏe khi còn sốt chứ.

Khẽ cúi người ôm cô lên chiếc giường lớn, nhẹ nhàng kiểm tra nhiệt độ xem có dấu hiệu của cơn sốt không sau đó vẫn thêm một lần nữa lấy nước ấm lau lại một người cơ thể giúp cô ấy, rồi anh mới bước về phía nhà tắm, để làm sạch cũng như làm lạnh chiếc đầu của mình.

Cho đến khi anh trở về chiếc giường kia có lẽ cũng đã là đêm muộn.

Đã thật lâu rồi anh mới được ôm người phụ nữ của mình trong lòng, anh mới hiểu được trái tim mình rung động rộn ràng như nào nữa.

Sáng ngày hôm sau, nhìn bóng dáng Châu Tuấn Dương bước ra từ phòng ngủ của Lam Cảnh Tường hai người đàn ông còn lại kia cũng không nói thêm lời nào. Ba người nhanh chóng chia nhau làm việc. Khang Minh dắt hai người bạn nhỏ của Lam Cảnh Tường đi dạo một chút, Lý Bách Hàng cùng Châu Tuấn Dương cùng nhau đeo tạp dề nấu bữa sáng.



Hai người vừa nấu ăn vừa sáng tỏ những suy nghĩ của mình thời gian qua. Lý Bách Hàng không giống như Khang Minh, anh ấy là người kín tiếng, nếu thực sự cần thiết nói về điều gì anh ấy mới nói chuyện, còn nếu không anh ấy sẽ luôn là người tĩnh lặng ngồi nghe.

Thật ra từ lần trước khi Lam Cảnh Tường từ chối mình, Lý Bách Hàng đương nhiên cũng đã từng không dưới một lần đặt mình vào vị trí của cô để suy nghĩ. Cô là vợ cũ của bạn thân anh. Cứ cho hai người có sảy ra loại chuyện kia đi chăng nữa, thì cái tên gọi của mối quan hệ này đương nhiên cũng khiến cho cô có chút không thoải mái. Đừng nói đến chuyện anh để ý hay không để ý, chỉ cần cô nói cô để ý đến mối quan hệ này đương nhiên anh không thể cưỡng ép cô buộc phải có tình cảm với mình.

Trước đây quả thật anh cảm thán và rung động trước cô, nhưng bản thân anh cũng rất hiểu được suy nghĩ của cô. Nếu cô đã thẳng thắn nói với anh vậy, đương nhiên anh không nên làm mối quan hệ của cả hai người càng trở lên quá khó xử. Lần này đến đây, đơn giản chỉ là lo lắng cho sức khỏe của cô. Bản thân Lý Bách Hàng đương nhiên hiểu rõ cơ thể khiếm khuyết của cô, nhưng cũng chỉ là sự lo lắng cho những người bạn.


Châu Tuấn Dương ban đầu vốn muốn nhận nợ ân tình của Lý Bách Hàng với Lam Cảnh Tường về phần mình, nhưng khi nghe được những lời giãi bày của anh càng khiến cho tâm tư anh trở lên nhẹ nhàng hơn hẳn. Vui vẻ cùng cậu ấy nấu bữa sáng đợi Thanh Mai cùng đến đây cùng nhau vui chơi nghỉ dưỡng sau những ngày tháng mệt mỏi.


Ở thành phố này, từ nhà của Lam Cảnh Tường chỉ cần lái xe khoảng bốn mươi phút liền có thể đến một khu nghĩ dưỡng cạnh bãi biển tư nhân, vậy nên trong thời gian đợi mọi người đến đây ba người đàn ông liền rất nhiết tình chuẩn bị cho buổi dã ngoại cạnh biển của cả đoàn.




Lam Cảnh Tường ngồi nhàn dỗi trên chiếc ghế sô pha nhìn sự tất bật của ba người đôi lúc lại vui vẻ bởi những trò cười giống hệt những đứa trẻ đội lốt trong hình hài của những người đàn ông lớn tuổi. Nhưng hơn ai hết cô có thể hiểu được ba người họ thoải mái như nào khi được cùng nhau chơi đùa như này. Bọn họ đã có những lúc chỉ biết lao đầu vào công việc. Cô đã lần lượt nhìn thấy cả. Cô thấy Khang Minh cùng Châu Tuấn Dương băng lãnh cả đêm không ngủ chỉ để hoàn thành kế hoạch dự án của mình. Cô thấy Lý Bách Hàng vài đêm chẳng thể chợp mắt chỉ để nghiên cứu ra phương án phẫu thuật sao cho tốt nhất cho tình hình sức khỏe bệnh nhân. Cô cũng đã từng có thời gian lao đầu vào công việc như thế. Vậy nên hiện tại nhìn được những nụ cười đó bản thân cô đương nhiên có hiểu được sự thoải mái của tất cả mọi người.


Đến gần trưa, khi ba người thu dọn đồ đạc gần như đã xong, những chiếc hộp dụng cụ được mọi người xếp gọn để trong căn phòng khách chỉ đợi đến giờ xuất hành thì tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên. Lam Cảnh Tường nhanh nhẹn nhận nhiệm vụ ra mở cửa.


Nhìn thấy hai người phụ nữ xuất hiện trước cửa nhà mình đôi mắt cô bỗng trở lên lấp lánh. Cô chẳng cần suy nghĩ nhẹ nhàng ôm chầm lấy hai người. Cô quả thực nhớ hai người họ rất nhiều.


Ba cô gái chỉ đi một đoạn từ vửa vào đến nhà khách nhưng Lam Cảnh Tường thực sự nói không thôi. Cô líu lo hỏi thăm tình hình sức khỏe, nói chuyện những đã rất lâu chưa được nhắc đến. Hai cô gái cũng nhiệt tình trả lời những câu hỏi của cô. Nhưng không gian dường như tĩnh lặng lại khi trong phòng xuất hiện ba người đàn ông nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK