- Cảnh Tường, anh chỉ muốn hỏi một câu thôi, em vì sao còn tức giận anh vậy?
- Vì anh không tin em.
- Cảnh Tường, đáng lẽ em phải lên vui chứ, khi đó anh lưỡng lự không dám nói lời tin em vì chính là do bản thân anh cũng đang ghen. Người phụ nữ của anh, đương nhiên anh phải yêu thương nhiều lắm mới có thể ghen.
- Vậy sao, không phải vì mặt mũi lên lo sợ mình bị mọc sừng sao?
- Em có thể không nói nặng lời vậy được không? Anh thề với em chuyện đó là anh ghen tỵ. Thứ nhất anh ghen tỵ sao em có thể chấp nhận người đàn ông xấu như vậy. Thứ hai anh ghen tỵ vì sao em chấp nhận người đó cũng không đi tìm anh. Anh nào biết đâu được chuyện cơ thể em không được khoẻ.
- Vậy bây giờ anh biết rồi đấy. Tôi cũng nói thẳng luôn vậy. Sức khoẻ tôi không tốt, cơ thể khiếm khuyết chỉ còn một quả thận. Hiện tại có thể nói là bình thường, nhưng sau này không dám nói trước được chuyện đau ốm bệnh tật, sau đó là đến chi phí thuộc men các kiểu.
- Anh đồng ý, anh nhất định sẽ cho em cuộc sống đầy đủ, không cần lo cơm áo gạo tiền.
Lam Cảnh Tường bị anh cướp lời không biết lên nói thêm lời gì nữa. Lẳng lặng nhìn anh thở dài sau đó nói nhỏ. Hôm nay anh mặc tạm đồ này đi, sau này anh phụ trách nấu cơm tối. Mật khẩu nhà là ngày tôi cùng anh tổ chức đám cưới. Còn có, căn phòng bên phải của tôi, căn phòng bên trái của anh. Tốt nhất đừng đi nhầm, nếu không cô đảm bảo ngày mai anh sẽ được vào viện nối chân.
Châu Tuấn Dương nở nụ cười sáng lạng nhìn cô, đây là bước đầu tiên khiến cho tâm trạng anh hạnh phúc, cô gái ấy cuối cùng cũng khiến anh có thể nở một nụ cười tươi. Cô dùng ngày cưới của hai người làm mật khẩu nhà. Vậy không phải đang gián tiếp nói rằng cô vẫn luôn trân trọng cuộc hôn nhân của hai người sao.
Cả một chuỗi những sự việc của ngày hôm nay khiến Châu Tuấn Dương vui vẻ, thật lâu mới có thể chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau tỉnh dậy anh như một người khác, chuẩn bị bữa sáng cho Lam Cảnh Tường, sau đó đi siêu thị mua thêm thật nhiều đồ ăn để có thể bồi bổ cho cô ấy. Từ những bữa ăn của cô anh biết cô ăn rất nhiều rau nhưng chưa một lần anh thấy cô ăn tôm, cá và các loại hải sản. Vậy nên anh cũng gọi điện cho Ba Lam hỏi thăm sở thích ăn uống của cô ấy.
Ngoài ra anh còn mua thêm một vài vật dụng đôi, nào thì cốc đôi, dép đôi, thậm chí khăn đôi áo đôi, tất cả những thứ anh muốn đều mua hết, mà chính bản thân anh cũng không biết được rằng khi đó anh ấu trĩ đến nhường nào.
Anh chẳng thể tượng tượng ra nổi những điều anh đã làm sai hay đúng, nhưng anh biết có lẽ vì anh cô đã khóc rất nhiều. Anh còn nhớ có lần anh trở về giữa đê. Khi đó cả căn phòng dường như thật tĩnh mịch, nhưng chính sự yên lặng đó đủ để cho anh nghe được tiếng khóc của cô. Khi đó anh đã rất vô tâm và hờ hững, anh không biết nguyên nhân đằng sau những giọt nước mắt đó, nhưng bản thân anh biết rằng, anh thật lòng chẳng muốn bị vướng vào những suy nghĩ của cô.
Nhưng Châu Tuấn Dương anh cũng thật không giấu được lòng mình. Anh nhớ món cơm cô nấu, nhớ những món bánh cô làm. Có thể không thể sánh được với những tiệm bánh ngọt nổi tiếng của Pháp, nhưng lại chứa đựng đầy cảm xúc vui vẻ khi cô được tự tay làm ra chúng.
Cả buổi sáng chỉ loay hoay với thành quả mua sắm của mình, thi thoảng lại có người giao hàng đến những món hàng mà cô đã thay anh đặt mua. Phải nói cô chuẩn bị cũng thật lòng chu đáo, từ quần áo mặc thường ngày, quần áo ngủ, khăn tắm, chăn đệm mới, thậm chí không ngại đặt mua cho anh quả những chiếc quần nhỏ khiến anh không khỏi bật cười.
Cô vẫn tâm ý với anh như vậy, thậm chí còn vẫn nhớ rõ size quần áo của anh.
Buổi chiều, anh vừa làm việc vừa lâng lâng với cảm giác của mình, cho đến gần tối anh lại sắn tay vào bếp. Nấu cho cô những món ăn dạt dào tình yêu của anh nhất. Cảnh Tưởng thích ăn những món thanh đạm, đặc biệt rất thích ăn salat. Vậy lên anh cũng nấu những món ăn như vậy để cô có thể dễ dàng ăn ngon miệng nhất.
Nhìn cách cô ăn những món ăn của mình không hề có sự bài xích đương nhiên càng khiến anh cảm thấy vui vẻ hơn.
Một ngày ở bên cô anh cười nhiều hơn, một tuần ở bên anh cô lại cười như đứa trẻ.
Tâm trạng vui vẻ đương nhiên cũng khiến công việc của anh dễ chịu hơn, thái độ của anh đối với công nhân viên đương nhiên cũng dễ thở hơn.
Hàng trăm người nhân viên của anh mặc dù không có anh ở công ty nhưng dưới sự dẫn dắt của Thanh Mai vẫn vận hành một cách mượt mà, chỉ có thêm một điều đó chính là nếu ông chủ của công ty vui vẻ thêm một chút, có nghĩa chính là cả công ty sẽ có thưởng, đôi lúc là bánh và trà chiều, đôi lúc lại chính là những phần thưởng bằng một con số cụ thể.
Lam Cảnh Tường không mấy quan tâm đến công việc của Châu Tuấn Dương, cô vẫn ngày ngày đi làm ở công ty phụ giúp ba mình, sau đó buổi tối trở về liền có một người nấu sẵn cơm ngon, canh ngọt đợi cô. Vấn đề đề này cô đương nhiên cũng có suy xét riêng của cô. Cô đã không còn là vợ của anh nữa, đương nhiên không thể đối với anh có chút suy xét chuyện làm ăn của anh được.
Dần già cô cũng quen với sự có mặt của một người đàn ông trong căn nhà nhỏ của mình. Ban đầu cô còn không mấy nói chuyện với anh, nhưng dần dần những câu chuyện của hai người càng nhiều hơn. Đôi lúc hai người cùng nhau nói chuyện về những dự án và những công việc chung của Paradis Kiss.