• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Xin chào!" Cô gái đó tiến đến chìa tay nhìn tưởng lịch sự chào hỏi, nhưng đây là ả cố tình khoe chiếc lắc tay.

Cao Đình lịch sự đáp lễ, bất giác thấy chiếc lắc tay y chang của mình.

Anh Hàn Trúc... Nội tâm cô gào thét tên nam nhân trước mặt, nhìn ánh mắt lạnh lùng kia không hề đáp lại cô.

"Tôi là Chúc Tử Yên... Còn cô là?" Ả dùng ánh mắt dò xét từ đầu đến chân của Cao Đình, khoé miệng cũng cong lên tia mị hoặc. Hoá ra là thế thân này mềm yếu vậy?

Thật ra Chúc Tử Yên đã vô tình gặp Cao Đình lúc bay từ nước Ý về lại Trung Quốc, bởi sau 8 năm chu du lo cho sự nghiệp diễn viên.

Xuống sân bay ả lập tức tới nhà riêng mà Hàn Trúc từng dắt ả đến đó chơi, đến nơi thâý một cô gái giống y chang mình, ả giật mình vô thức sờ nắn khuôn mặt mình, bởi thoạt nhìn cô gái kia khá giống mình.

Chúc Tử Yên không thể để Hàn Trúc yêu bản giả mạo được, vì thực tế lúc đó ả tưởng Cao Đình lừa gạt tình cảm của Hàn Trúc, nhưng sau 1 tuần thuê nhà kế bên ở quan sát, thì ả nhận ra Hàn Trúc mới là người tìm bản sao thay thế ả.

Cao Đình ngẩn nhìn biểu cảm của Hàn Trúc bên cạnh ánh mắt chỉ nhìn về Chúc Tử Yên.



Dường như mình đang là trở ngại của hai người yêu nhau ư? Cao Đình lùi bước về sau, tay ôm trái tim rỉ máu chạy thẳng ra khỏi sảnh tiệc náo nhiệt, chẳng một ai để ý đến bản sao như cô.

Hào quang đã đổ dồn vào đôi trai tài gái sắc, cặp thanh mai trúc mã đã cùng nhau lớn lên trong hào môn.

Những lời khen ngợi tung hô dành cho đại tổng tài Hàn Gia và tiểu Thư Chúc gia càng khiến cô gái rời đi thêm đau nhói.

"Đình Đình..."

Giọng nói ôn nhu quen thuộc vọng đến, Cao Đình quay người thấy Vân Dương hai tay đặt trong túi quần âu bước đến, cô vội lau đi những giọt nước mắt, không muốn học trưởng thương hại thân phận bị ruồng bỏ của mình.

"Đừng khóc... có anh đây rồi!" Vân Dương ôm cô gái nhỏ vào lòng vỗ về an ủi, anh đã chứng kiến cảnh tình lúc nãy, cũng như đã thấy Hàn Trúc vô tâm với Cao Đình, nhưng lại trao tình thuận ý với Chúc Tử Yên.

Lúc đó anh muốn xông tới đấm tên khốn đó nhưng bị Vân Triết ngăn cản.

Văn Dương nắm bàn tay nhỏ dỗ dành: "Tin anh... chúng ra rời khỏi đây được chứ?"

Cao Đình lưỡng lựa nhìn Văn Dương vài giây nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ rời xa người đàn ông lãnh khốc kia, cô rụt tay lại trong sự bất ngờ của kẻ si tình, anh gìn giữ tình yêu trọn vẹn cho cô, nhưng cô lại dửng dưng bóp nát trái tim anh sao?

Cùng lúc này... Từ gốc khuất phía xa trông bóng tối có một nam nhân đang nhìn trộm bọn họ, khoé miệng cũng bất giác cong lên gian tà.

Cao Đình đến gần cặp đôi hoàn mỹ kia, muốn nói với Hàn Trúc là cô về trước, ai dè bước chân Hàn Trúc lướt qua cô, bàn tay nhỏ chơi vơi giữa không trung lạnh giá của gió mùa đông.

Người đàn ông kia đang mãi mê với cuộc tình cũ nên rũ bỏ Cao Đình sao?

Anh ấy quên sự hiện diện của mình rồi phải không? Cô ôm đầu ngồi bệch xuống sàn, giờ thì đã có người chú ý đến cô, nhưng không phải Hàn Trúc, nhưng câu an ủi cũng không phải từ nam nhân nhẫn tâm đó, mà là âm trầm ấm của Vân Triết.



Cao Đình nhìn bàn tay thon dài đang chìa ra cứu vớt cô dưới đáy vực sâu tuyệt vọng, mà lòng bao đắn đo hướng mắt tìm Hàn Trúc, cô như trẻ lạc đang tìm người thân.

"Em cẩn thận!"

Bỗng giọng âm trầm vang lên từ vị trí Hàn Trúc, đập vào mắt cô. Hắn đang dịu dàng dìu bước nữ nhân kia xuống cầu thang, ả ta ho vài tiếng, hắn liền cởi áo vest khoát cho ả.

Cao Đình ôm tim đau nhói nhìn lại thân thể đang diện bộ vấy mỏng mang ôm body gợi cảm, phần váy xoè đuôi cá.

"Xoạc."

Một tiếng vải bị xé vang lên, phần đuôi cá đã nằm trong lòng bàn tay siết chặt đau đớn, nước mắt tuôn rơi lả chả, thật không thể tả nỗi bản thân nhói lòng cỡ nào, và đau ra sao khi thấy người mình yêu dịu dàng với người phụ nữ khác, mà lại đối xử tàn ác với mình. Cô cười khổ ném phần váy dư thừa đó đi.

Cao Đình không muốn giống ai, cô là chính mình, tình cảm cô đối với Hàn Trúc không thay đổi, cô bức toang chiếc lắc ném đi, tháo bỏ cài tóc bươm bướm trên đầu quẳng luôn.

Lúc này....

Hàn Trúc trở lên thấy váy khác lạ, diện mạo thay đổi, cô gái không còn giống như Chúc Tử Yên của hắn, hài hàng lông màu kiếm chau lại, gằn giọng: "Em dám!"

Cao Đình im lặng quay mặt hướng khác, những tưởng hắn sẽ hạn mình dịu dàng an ủi, ai ngờ một câu lạnh toát.

"Em tự về đi!"

Dứt câu hắn cụp mí mắt vô tình, xoay người rời đi, Cao Đình chạy theo xuống cầu thang, thấy hắn khoát eo cô bạn gái thanh mai trúc mã lên xe, hành động che chắn chu đáo, như sợ nữ nhân đó bị hạt hạt chạm da, đầu va phả mui xe.

Cao Đình đứng chết lặng. Vậy mình là cái gì? Vị trí ra sao trong lòng anh ta?


Vân Dương đứng phía sau nén nóng giận, khoát áo cho bảo bộc cô ra xe của anh, suốt quảng đường dài về nhà ở vùng ngoại ô, không khi trong xe tĩnh lặng, ngoài đường cũng thả màn tối.


Cõi lòng Cao Đình rối hơn tơ vò, Vân Dương vừa xoay vô lăn, ánh mắt buồn nhìn thấy người anh yêu rơi lệ, anh trách bản thân 3 năm trước quá dễ dàng bỏ cuộc, để giờ đây thấy xót xa khi người mình yêu hứng chịu nhiều đau khổ.


Về đến ngôi biệt thự sang trọng giữa vườn trái cây u buồn, Cao Đình xuống xe cúi đầu cười gượng đồng thời vẫy tay chào học trưởng.


Vân Dương ngậm ngùi ra về, nhưng bất giác rang nghiến chặt khi có một chiếc xe đậu cạnh chiếc Lamborghini của mình.


Người xuống xe là Hàn Trúc, và ả crush của hắn cũng xuống xe ngay sau đó, ả vòng tay ôm eo Hàn Trúc một cái, vô tình thấy Vân Triết bước đến, đôi giày cao gót lùi về sau Hàn Trúc, giả vờ đáng thương.


Điều đó càng khiến Vân Triết ghê tỏm nữ nhân giả tạo này, anh không hiểu sao tên tra nam này lại dung dưỡng cho ả làm vậy?


Kể lại là 2 tuần trước, anh đã thấy người phụ nữ này giao dịch tiền bạc và nhận một phong bì trắng từ người đàn ông có xăm trổ bậm trợn kia. Anh có đi theo nhưng mất dấu tên đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK