• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Trúc không hiểu sao bản thân không kiềm chế được dục vọng khi ở riêng với cô gái mang khuôn Chúc Tử Yên này, trong thoáng giây cái tên và nụ cười của Chúc Tử Yên ngày thơ ngồi cạnh hắn trêu đùa bên bờ sồng nước chảy siết, nhưng rồi một màn sương mờ phớt qua hiện ra trước mặt là một biệt thự dát vàng đang bốc cháy...

Hàn Trúc ôm đầu đau đớn ngã đè lên thân cơ thể trần trụi nhỏ bé kia.

"Anh... anh làm sao vậy?" Cao Đình đẩy nam nhân bất tỉnh sang bên sờ trán đặt ngón tay ngang mũi kiểm tra dấu hiệu sinh tồn.

Anh ta còn thở... may quá. Cao Đình vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.

Cao Đình chậm chạm kéo chăn đắp lại cho cơ thể trống không của nam nhân mà mặt cô cũng ửng đỏ ái ngại.

"Oa! Nhìn kỹ thì anh ta cũng body của anh ta khá đẹp nhỉ!" Cao Đình chạm vào cơ ngực rắn chắc.

- "Cạch."

Tiếng đẩy cửa vào phản xạ hốt hoảng Cao Đình ngoảnh ra cửa thấy là Vân Dương.

"Đình Đình..." Vân Dương chậm rãi đến gần trong đáy mặt là tia tuyệt vọng, trước mặt anh là Cao Đình quần áo xộc xệch, quét mắt nhìn dưới sàn là quần áo nam nhân.

"Em và anh ta đã..." Khoé mắt anh lệ trào gào giọng đau đớn, ghì chặt đôi vai nữ nhân kèo thân thể nhỏ bé ngã vào lòng mình, anh nghĩ bản thân đã đến muộn sau phút giây hoan ái kia.

"Vân Dương... anh hiểu lầm rồi!" Cao Đình khéo léo nới vòng tay nam nhân chui ra.

Vân Dương cũng bình tâm lại nghe cô gái giải thích ngọn nguồn...

Một lúc sau Trạch Du bước vào thấy cảnh hai nam một nữ ái ngại quay trở ra thì bị Vân Dương gọi lại.

"Anh xử lý bạn của mình đi, tôi đưa Đình Đình về!" Dứt lời lập tức kéo cô gái lướt qua. Trạch Du liếc nhìn đôi trai gái ngang người, nụ cười vệt lên tia tà mị.

Sau khi cửa được họ đóng lại, Trạch Du bước lại giường ngồi xuống cạnh người đang say giấc, khẽ vuốt khuôn mặt anh tuấn.

"Hay lắm... Ngủ sớm thế cơ à!" Trạch Du cười tà mị, đúc tay vào trong chăn mò tìm thứ gì đó...

"Mẹ nó... anh làm trò gì vậy?" Đúng lúc này Hàn Trúc thức giấc phản xạ đè chặt bàn tay nam nhân vừa di chuyển trên cơ bụng mình.

Chết rồi. Trạch Du đảo mắt bối rối, không biết nói như thế nào cho hợp lý, thì giọng nói đầy nhấn nhá vang lên.

"Tôi cảnh cáo anh...Tôi là Hàn Trúc! Không phải Hàn Kỳ!" Dứt lời Hàn Trúc kéo chăn che chỗ đó leo xuống nhặt quần áo mặc vào, rồi chợt nhớ ra Cao Đình đâu, ngoái đầu hỏi pho tượng im liền kia.

"Cao Đình đâu?"

"Vân Dương đưa về rồi!"

Nghe hai chữ ""Vân Dương"' đủ sôi máu rồi còn thêm chữ đưa về, Hàn Trúc xông tới túm cổ áo nam nhân phá đám nâng lên, trầm giọng: "Ai cho phép anh đưa tên khốn đó đến đây? Còn dám cướp người trong phòng tôi!"

Hàn Trúc dư sức biết ngoài Trạch Du không ai biết chỗ hắn đang trú ngụ này.

"Tiểu Trúc... Tại sao anh ghét tôi như vậy hả?" Đôi mắt ướt khẽ lay động, Trạch Du gầm giọng xen lẫn ấm ức ấn mạnh Hàn Trúc vào cửa.

- "Ầm."

Một tiếng va đập mạnh, lưng của Hàn Trúc cảm nhận như muốn gãy, hai tay bị đối phương giữ trên đỉnh đầu.

"Mẹ kiếp! Đừng gọi tôi kiểu thân thiết đó! Anh trai tôi mất rồi, và tôi không thích giao du với bạn của anh ta. Anh xéo đi!"

"Tiểu...Trúc..." Trạch Du cúi đầu kề tai rỉ lời: "Tôi chỉ muốn làm bạn với anh, đừng có thái độ như thế với tôi."

Hàn Trúc đẩy mạnh Trạch Du xém té nhào, bỏ ngoài tai những lời kia đồng thời rời khỏi phòng, đi tới cuối hàng lang ra ban công nhìn xuống đường, dường như Cao Đình đã đi xa, giờ đuổi theo cũng chẳng còn kịp nữa...

Bên này...

Cao Đình trên xe cứ chột dạ, không phải sợ Hàn Trúc đuổi theo, mà nhớ lại tình trạng bất tỉnh của Hàn Trúc khiến cô lo lắng sức khoẻ nam nhân hơn.

"Đình Đình... Anh đặt vé rồi, sáng về sớm."

Cao Đình nhìn phía sau với khấu khẩu khí ra lệnh kia, tự dưng có phần không vui. Vân Dương có vẻ đang cố kiểm soát quyền tự do của cô.

"Anh đang quản lý em sao?"

Vân Dương giật mình thoáng giây dừng vô lăn, hé miệng muốn nói gì đó, nhưng rồi đáy mắt thâm thúy loé sáng, trầm giọng: "Không có... chỉ là tên Hàn Trúc đó rất quỷ quyệt, em là con gái nên giữ mình."

Cao Đình im lặng không chối cãi, nhưng từ đây nhận thấy Vân Dương có tính chiếm hữu cao, thật ra cô biết người đàn ông này thích mình, nhưng cố tình giả vờ không biết...

[....]


Sáng sớm hôm nay là ngày giao ước trong bản hợp đồng tình nhân, tức là Cao Đình phải chính thức sống chung với người chồng hợp đồng trong 3 năm.


Cao Đình thu dọn vật dụng cá nhân vào va li, ánh mắt dừng lại ở bức ảnh gia đình trên bàn.


Trong ảnh ba mẹ ôm chầm lấy cô bé năm 7 tuổi, nước mặt cô khẽ rơi khi ngón tay nhỏ lướt đến khuôn mặt phúc hậu của người ba đoản mệnh.


"Ba ơi! Con gái nhớ ba lắm." Cô ôm bức ảnh vào lòng đứng dậy kéo va li ra sân.


Hàn Trúc đã tựa xe đợi cô từ bao giờ chẳng biết, cô bước đến nhận được sự yêu chiều mở cửa sợ cô trúng đầu, thắt dây an toàn giúp cô.


Cao Đình không biết Hàn Trúc có mục địch gì tiếp cận cô, chỉ biết những hành động ân cần từ lúc quen biết đến giờ chỉ mới 3 tuần mà về sống chung sẽ thế nào đây.


Hàn Trúc cho xe dừng lại ở một shop thời trang sang trọng. Cao Đình đang kinh ngạc thì hắn níu cô vào trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK