Bởi vì quá mức vui sướng, khóe miệng Sở Trăn vốn khi mỉm cười đều mang theo đường cong lạnh lùng, rốt cuộc giống như là đã phá vỡ trói buộc nào đó, khóe miệng uốn lên trên tạo ra một nụ cười hoàn mỹ.
...
Sau bữa cơm, Sở Trăn đem chén đũa bỏ vào máy rửa chén, Đường Miên Miên thì đi lên lầu diện thử lễ phục.
Thời điểm Sở Trăn lau tay sạch sẽ, đi ra khỏi phòng bếp liền thấy Đường Miên Miên đã thay xong lễ phục, đang chậm rãi đi xuống cầu thang.
Đây là chiếc váy dài ôm sát ngực bản giới hạn mới ra trong bộ sưu tập mùa hè của nhãn hiệu CHUZ, trực thuộc tập đoàn Sở Thị, màu đen của chiếc váy đối lập với da thịt trắng nõn của Đường Miên Miên càng làm cho người ta cảm thấy cô trắng đến mê người.
Nhưng lễ phục cũng không chỉ dùng nguyên màu đen mà từ phía trước ngực đổ xuống, một mảng lớn mảnh kim cương vỡ theo bút pháp của nhà thiết kế tạo thành dải ngân hà, với mục đích thiết kế chiếc váy để tạo ra hiệu ứng bầu trời đêm.
Thời điểm không có ánh sáng chiếu vào, kim cương cũng không hiện lên quá rõ ràng, nhưng theo bước chân đi xuống của Đường Miên Miên, dưới ánh đèn thủy tinh chiếu ra khắp phòng khách, những mảnh kim cương vỡ giống như đom đóm tụ tập lại khi màn đêm tới, vụt sáng vụt sáng trông rất đẹp mắt.
Trên chân Đường Miên Miên đã xỏ lên đôi cao gót đen năm phân thiết kế kiểu đuôi cá, phối hợp hoàn mỹ với bộ lễ phục, thời điểm cô xuống lầu, có đôi cao gót đuôi cá bổ trợ, cô giống như là một mỹ nhân ngư đang quẫy đuôi dưới bầu trời đêm đẹp đẽ.
"Thế nào?"
Sau khi Đường Miên Miên đạp cầu thang xuống lầu, đứng ổn định trước mặt Sở Trăn, cô mới nhíu mày hỏi hắn.
"Rất đẹp."
Đường Miên Miên vốn cho là từ miệng của Sở Trăn nhất định sẽ không thể nhận được lời khen ngợi nào tử tế, nhiều nhất chắc là 'tạm được', lại không nghĩ rằng Sở Trăn đánh giá cao như vậy.
Trong lúc nhất thời, nội tâm của cô tràn đầy sự cao hứng.
Dù sao một tên băng sơn như Sở Trăn còn có thể đánh giá được "Đẹp" thì nhất định là mọi người đều sẽ cảm thấy siêu cấp đẹp mắt.
"Xoay người."
Nhưng mà Sở Trăn đánh giá xong liền nâng cằm yêu cầu Đường Miên Miên xoay lưng.
Đường Miên Miên nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu, dáng vẻ hiện ra vài phần hoạt bát.
Một tia sáng nhạt trong mắt chợt lóe, thấy Đường Miên Miên vẫn bất động, hắn dứt khoát tự mình đi vòng ra sau lưng Đường Miên Miên, sau đó, từ túi quần của mình lấy ra một chiếc hộp nhung tơ.
"Đây là trang sức phối hợp với bộ lễ phục này."
Sở Trăn không nói nhiều, động tác lưu loát lại cẩn thận lấy ra một chiếc vòng cổ kim cương dài mảnh đơn giản từ bên trong hộp nhung tơ. Bởi vì lúc Đường Miên Miên trang điểm thay quần áo cô đã búi gọn tóc lên, bởi vậy lúc này trên cổ cô vắng vẻ, không hề có một sợi tóc nào ngăn cản.
Đường Miên Miên theo bản năng quay đầu nhìn lên, hai tay Sở Trăn đã cầm chiếc vòng cổ lên, vòng qua đầu Đường Miên Miên, chậm rãi gắn vào, cuối cùng hai tay dừng lại sau gáy thiên nga của Đường Miên Miên.
"Giơ tay trái lên."
Nói xong một câu ngắn gọn, động tác Sở Trăn chưa ngừng, hắn lại từ bên trong chiếc hộp nhung tơ lấy ra một chiếc vòng tay kết đá kim cương, bước chân đồng thời di chuyển vòng đến trước mặt Đường Miên Miên.
Thanh âm Sở Trăn nghiêm túc lại chuyên chú, Đường Miên Miên dưới loại thanh âm cuốn hút này liền chưa kịp suy nghĩ đã thuận theo hắn, cơ thể ngay lập tức làm ra động tác hắn nói.
Trước mắt Sở Trăn, tay Đường Miên Miên hơi hơi giơ lên, vừa lúc dừng phía dưới ngực của hắn.
Đôi tay kia hơi hơi rũ xuống một cách tự nhiên, cô xoay lòng bàn tay lên trên, lộ ra cổ tay trắng nõn, khoảnh khắc Sở Trăn đem vòng tay kim cương đeo vào tay cô, hắn còn cảm giác được trên cổ tay Đường Miên Miên như là có một ngọn đèn tỏa sáng, dường như vầng sáng kia còn muốn chói mắt người hơn cả kim cương.
"Oa... Cái vòng tay này thật là xinh đẹp... Lần này thực sự là ông nội đã phải tốn kém lắm đây..."
Đường Miên Miên từng xuất thân hào môn, tự nhiên biết bộ váy trên người cô có giá trị xa xỉ, hơn nữa vừa rồi cô vội vàng nhìn thoáng qua vòng cổ kim cương cùng với chiếc vòng kim cương đang đeo trên tay, cô cảm thấy chắc hẳn bộ lễ phục này chỉ có duy nhất một chiếc, tự mình nhà thiết kế chế tạo riêng.
Nội tâm cô liền líu lưỡi thay ông nội Sở, ngoài miệng cũng không khỏi lên tiếng cảm thán.
Công lao chuẩn bị của Sở Trăn đều bị quay về bên phía ông nội, nhưng dù sao đây cũng là do hắn nói dối, cho nên, biết làm sao bây giờ, dưới sự than lên sợ hãi của Đường Miên Miên, hắn chỉ có thể lặng lẽ nuốt hết oan ức trong lòng xuống.
...
Bởi vì Sở Trăn uống rượu, Đường Miên Miên liền không yêu cầu hắn đưa mình về khách sạn nữa, mà là mười phần tự nhiên ở lại biệt thự. Sau bữa cơm cô mới phát hiện biệt thự chỉ có duy nhất một chiếc máy chạy bộ, vì vậy cô liền đi bộ ra khỏi nhà, thuận tiện đi xung quanh mua một chút đồ dùng cá nhân cần thiết.
Ngày hôm sau, Sở Trăn lại phá lệ dành ra nửa ngày, mang theo Đường Miên Miên đi phòng thiết kế thiết kế tạo hình kiểu tóc mới, sau đó tự mình đưa cô đến trước cửa khách sạn tổ chức buổi lễ khai máy.
"Buổi chiều tôi còn phải đến sân bay đón chuyến bay bay về A thị, không đưa cô vào được nữa rồi."
Dừng xe, Sở Trăn nhìn Đường Miên Miên thật lâu mới thu hồi ánh mắt, mắt nhìn về phía trước nói.
"Cám ơn anh, Sở Trăn."
Vô luận lần này Sở Trăn tới tặng lễ phục có phải làm theo nhắc nhở ông nội Sở hay không thì hắn đã chịu dành ra thời gian chạy chân cho cô, vì vậy Đường Miên Miên đều hết sức cảm kích.
Huống chi cô có thể thuận lợi nhận được vai diễn nữ hai này, càng không thể rời bỏ sự đầu tư của Sở Trăn.
"Không cần cảm tạ, ăn cùng tôi thêm nhiều bữa cơm nữa là được."
Sở Trăn vân đạm phong khinh* nói.
*Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
Đường Miên Miên lại "Phốc" một tiếng, bật cười, Sở Trăn người này thật là, đầu tư hai ngàn vạn cho đoàn phim mà hắn lại đề ra ít yêu cầu như vậy, cũng không biết sự khôn khéo trên thương trường của hắn đã chạy đi chỗ nào hết rồi.
Nếu là cô, nói không chừng cô liền yêu cầu người ta ôm chân cầu xin, bán mạng làm việc cho cô mất.
"Cái này đơn giản, chúc anh thuận buồm xuôi gió, hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
Đường Miên Miên đã rời đi, tiếng cười trong trẻo của cô lại phảng phất còn lưu lại bên tai, quanh quẩn tại đầu quả tim của Sở Trăn, khiến hắn sinh ra một cổ xúc động không muốn rời đi.
Nhưng mà nếu không đi nữa, thật sự không đuổi kịp chuyến bay.
Di động trong túi quần rung lên một chút lại một chút, Sở Trăn lấy ra nhấn nút nghe, bật nguồn tai nghe bluetooth.
"Tôi đang trên đường đến sân bay, cậu chuẩn bị tốt các văn kiện cần thiết đi, đến sân bay gặp."
Đưa mắt nhìn về phương hướng Đường Miên Miên biến mất, Sở Trăn quay đầu xe, nhanh chóng rời đi.
...
"Miên Miên, tối qua em đi đâu vậy?"
Hoắc Lệ Lệ nghe theo lời Đường Miên Miên nên mới không đi đón, nhưng vẫn lo lắng đề phòng, bởi vì buổi sáng khi chị đi tìm Đường Miên Miên mới phát hiện tối qua cô không về khách sạn, điện thoại cho cô, cô lại kéo đề tài ra, nói cho chị biết chốc nữa cô sẽ trực tiếp đến khách sạn tổ chức buổi khởi động máy.
Lúc này thật vất vả mới đợi được người đến, Hoắc Lệ Lệ liền kéo Đường Miên Miên đến nơi hẻo lánh không có ai, hỏi hướng đi của cô.
"Không đi chỗ nào, hôm qua gặp một người bạn, hắn chuẩn bị lễ phục cho em, sáng nay lại mang em đi tạo hình."
"Bạn trai hay là bạn gái?"
Hoắc Lệ Lệ dù sao cũng là người đại diện, luôn luôn phi thường quan tâm đời sống tình cảm của nghệ sĩ.
Chị nghĩ nếu Đường Miên Miên thực sự có bạn trai, ít nhất chị nên sớm biết để có thể trợ giúp Đường Miên Miên, hoặc là vạn nhất không cẩn thận bị chụp ảnh hay cái gì đó, chị cũng có thể hỗ trợ giải quyết.
Hợp đồng của giải trí Tới Đến không hề quy định trong lúc ký hợp đồng Đường Miên Miên không thể yêu đương, cho nên Hoắc Lệ Lệ cũng không cưỡng chế nghệ sĩ của mình trong chuyện này.
"Là nam, nhưng quan hệ chỉ tương đương với bạn bè bình thường, chị không cần lo lắng."
Hoắc Lệ Lệ vận dụng não đi suy tư một chút cái gì gọi là 'quan hệ chỉ tương đương với bạn bè bình thường', cuối cùng cho ra kết luận:
Nam, quan hệ đang bảo trì ở giai đoạn bạn bè bình thường, nhưng người ta lại tặng lễ phục rồi giúp tạo hình, nói không chừng chính là có ý tứ đối với Đường Miên Miên, chẳng qua Miên Miên không có động tâm.
Nội tâm Hoắc Lệ Lệ thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt mới dừng ở trên lễ phục Đường Miên Miên chuẩn bị hôm nay.
Vừa mới nhìn thấy, lại trợn tròn mắt.
Xin tha thứ cho việc chị chưa thấy qua việc đời, cái bước tiến này cũng quá mạnh quá nhanh đi! Bạn của Miên Miên xem ra là một tên nhà giàu hàng thật thứ thật... Theo đuổi người ta tới mức không xót ví một chút nào.
"Miên Miên, hắn đưa em lễ phục mắc tiền như vậy, đến lúc về em cũng nên trả lại một phần lễ, nếu em không đủ tiền, chị lại lấy thêm chút tiền thưởng ra góp nhặt một chút."
Hoắc Lệ Lệ không biết quan hệ giữa Sở Trăn và Đường Miên Miên, chỉ cho rằng tên muốn tán tỉnh Đường Miên Miên là một phú nhị đại.
Chị không rõ tính tình của phú nhị đại kia lắm, lo lắng vạn nhất là cái loại không có nhân phẩm, đến thời điểm không theo đuổi được lại bôi đen Đường Miên Miên, như vậy cũng không tốt.
Cho nên lễ phục quý trọng như vậy, không thể lấy không, ít nhất cũng phải trả một phần lễ.
Cho dù không mắc được như đồ người ta tặng, vậy cũng không thể quá khó coi.
Hoắc Lệ Lệ nghĩ, việc này một phần cũng là do thực lực chị chưa đủ mạnh, bởi vậy mới nghĩ vạn nhất tiền tiêu vặt của Đường Miên Miên không nhiều, chị lại trợ cấp chút.
"Lệ Lệ tỷ, chị không cần lo lắng, quà đáp lễ em sẽ chuẩn bị, vốn dĩ trong tay em cũng có chút tiền, lần này quay phim truyền hình lại có thu nhập, tiền của chị vẫn là nên giữ lại để mua túi xách mới đi..."
Đường Miên Miên biết Hoắc Lệ Lệ có hai sở thích lớn, một là đồ ăn ngon, hai là túi xách, cho nên cô mới trêu chọc chút. Về phần đáp lễ, cô đang nghĩ, đến khi nào rảnh rỗi sẽ đi mua một món quà gì đó tặng cho ông nội Sở, lễ thượng vãng lai*.
*Lễ thượng vãn lai: Lễ coi trọng việc có đi có lại, có đi mà không có lại, không phải lễ
...
"Tin nóng, tin nóng, đoàn phim [Hồng Nhan Loạn] thật sự không đổi Đường Miên đi, vừa rồi có người còn nhìn thấy Đường Miên mặc một thân trang phục lộng lẫy bước vào, mặc dù chỉ là một bóng lưng, nhưng đúng là cô ấy."
"Đoàn phim [Hồng Nhan Loạn] đang làm cái gì vậy, không phải nói Trần thị còn lấy việc lui đầu tư ra uy hiếp rồi hay sao, Lưu đạo cứ kiên trì như vậy, nhất định muốn dùng cô ấy? Có phải có quan gì mờ ám gì đó không thể cho ai biết không?"
"Đừng nói bừa, Lưu đạo yêu vợ như mạng, trước kia có một ngôi sao nữ trong giới muốn đi câu dẫn Lưu đạo, nhưng Lưu đạo chẳng những không ngủ cùng người ta ngược lại trực tiếp đem người đuổi ra khỏi đoàn phim, hắn và vợ hắn là yêu nhau từ hoạn nạn mà ra, phu thê đặc biệt ân ái có được không?"
"Tôi ngược lại lại nghe nói Trần gia sợ lỗ nên liền lui đầu tư, chẳng qua Lưu đạo có mối quan hệ rộng, tùy tiện điện thoại một cuộc, Sở thị liền đầu tư hai ngàn vạn, tôi cảm thấy Đường Miên có lẽ là có chút thực lực, không thì Sở thị có tiếng đầu tư chuẩn xác, không có khả năng làm bừa."
"Chỉ là một người mới chưa diễn qua bất cứ một bộ phim nào mà thôi, dù sao tôi cũng không tin cô ta có thực lực."
"Vậy buổi khai máy tối nay mấy người muốn xem trực tiếp không?"
"Xem, vì cái gì không xem, tôi ngược lại là muốn nhìn xem cô ta không biết xấu hổ đứng ở nơi đó đối mặt với các vấn đề sắc bén của phóng viên như thế nào ha ha..."
"Chờ bị giễu cợt đi."
"..."
Trong lúc nhóm fans nguyên tác tràn đầy ác ý thảo luận, buổi tiệc khai máy của [Hồng Nhan Loạn] bắt đầu.
Nơi tổ chức là lễ đường yến hội tầng dưới cùng của khách sạn nổi tiếng nhất nhì thành phố B, một hàng diễn viên cũng đã sớm chờ ở phía sau đài, tùy thời chuẩn bị nghe người chủ trì mời lên vũ đài.
Ngoại trừ diễn viên, các nhà chế tác và đầu tư cũng đều ngồi đầy đủ ở hàng ghế đại biểu, tham dự buổi khai máy, vị trí trước nhất.
Đường Miên Miên lặng yên chờ ở vị trí hẻo lánh phía sau đài, không hề đứng ở nơi dễ khiến người khác chú ý mà khoe khoang.
Đóng nam nữ chính trong bộ kịch, Hạ Gia Dương và Đường Hân Nguyệt là tốp đầu tiên nắm tay nhau lên bục, Đường Miên Miên cùng Phó Hâm diễn vai thái tử là nhóm thứ hai, tiếp theo là người diễn vai thái hậu, hoàng đế, quý phi cùng một số diễn viên gạo cội cùng nhau lên góp mặt.
Mấy phút sau khi nam nữ chủ lên đài, người điều hành hô một tiếng Đường Miên Miên.
Đường Miên Miên đi ra từ nơi hẻo lánh, theo hắn đi đến lối vào sân.
Mặc dù mới hơn hai giờ chiều, nhưng vì để hiệu quả biểu diễn tốt hơn, tất cả các bức màn trong gian phòng khách sạn này đều được đóng lại, ngoại trừ ngọn đèn chính diện sân khấu chiếu xuống, các nguồn sáng khác đều rất yếu ớt.
Chẳng qua khi có diễn viên tiến vào hội trường, ba đèn tụ quang "Trái" "Phải" và "Phía trước" sân khấu sẽ đều tụ lại một chỗ, tạo ra một khoảng không gian nhỏ, làm người ta tập trung đến người ra sân khấu.
"Đường Hân Nguyệt! Đường Hân Nguyệt "
"Hạ Gia Dương! Hạ Gia Dương!"
Bước chân Đường Miên Miên còn chưa kịp rảo bước đến gần vũ đài đã có thể nghe được một mảnh sôi trào ở hiện trường, hiển nhiên là các fans chạy tới cổ vũ hò hét trợ lực cho nam nữ chủ, thanh âm vang dội đến mức cuồng loạn, tựa hồ hận không thể đem tất cả sự nhiệt tình của mình ra hò hét tên thần tượng.
Các phóng viên và máy quay phim cũng răng rắc răng rắc láo liên không ngừng, tựa hồ muốn đem mỗi một giây hình ảnh của nam nữ chủ đều lưu vào trong máy, sau đó mới chọn tấm hoàn mỹ nhất chèn vào bản thảo gửi đi.
"Vào đi thôi."
Người điều hành căn thời gian không sai biệt lắm, liền làm cho Đường Miên Miên một cái thủ thế.
Đường Miên Miên nghe vậy liền cất bước, đạp lên cao gót đuôi cá màu đen hào phóng tiến vào hiện trường.
Đèn tụ quang tập trung trên người Đường Miên Miên, chiếu rọi từng bước đi của cô, tất cả kim cương trên cổ, trên tay, trên lễ phục của Đường Miên Miên đều phảng phất như vừa bừng tỉnh từ trong bóng đêm vô tận, tản mát ra ánh hào quang lóa mắt.
Nhưng chút hào quang rực rỡ kia, tựa hồ cũng chẳng thể che dấu được thịnh thế mỹ nhan của bản thân Đường Miên Miên.
Trong lúc nhất thời, tất cả ồn ào náo động phảng phất như đều bị ấn pause, hiện trường ngoại trừ tiếng hút không khí ra rốt cuộc cũng không nghe được bất kỳ tiếng thét chói tai nào nữa.
Ba giây sau, Đường Miên Miên khẽ cười, những tiếng gầm kia tựa hồ như mới tìm được con đường trở về thế giới hiện thực.
"Crack "
"Crack "
Cùng một dạng với phóng viên tại hiện trường, khán giả xem trực tiếp cũng đang là một mảnh kinh ngạc:
"Ôi mẹ ơi, cái giá trị nhan sắc này của Đường Miên là muốn lật trời lên rồi đấy à!"
"Vừa rồi lúc Đường Hân Nguyệt đi qua tôi đã cảm thấy cô ấy rất đẹp, nhưng mà Đường Miên này vừa xuất hiện, bỗng nhiên liền cảm thấy dung mạo của Đường Hân Nguyệt cũng không có gì đáng chú ý lắm, hai người này diễn song bào thai với nhau thật sự thích hợp sao? Nếu tôi là nam chủ, phỏng chừng sẽ chướng mắt nữ chính."
"Nam chủ là người nông cạn như vậy sao, hắn yêu nữ chính ở chỗ lương thiện tốt bụng, không giống tôi, chỉ thích khuôn mặt đẹp như Miên Miên tỷ."
"Trời ơi, trang sức trong bộ lễ phục này chắc chắn trị giá không ít tiền, Đường Miên Miên đây là đã lấy được nhà tài trợ gì vậy? Nhãn hiệu lễ phục GUI của Đường Hân Nguyệt so ra còn kém một thân lộng lẫy này."
"Coi như cô ấy đẹp, tôi... Tôi cũng sẽ không xem phim này đâu!"
"Kỳ thật cô ấy lớn lên lại rất phù hợp với nhân vật nữ hai trong cảm nhận của tôi, chỉ là không biết kỹ xảo biểu diễn có được không đây."
"Dựa vào giá trị nhan sắc này của cô ấy, thật ra tôi cảm thấy tôi có thể xem qua mấy tập trước đã, nếu thật sự cay mắt lại bỏ sau."
"..."
Con người vốn là loài động vật sống dựa vào thị giác, cho dù nhóm fans nguyên tác vẫn còn nghi ngờ thân phận người mới của Đường Miên Miên, nhưng so với miệng đầy chán ghét trước đây, bên trong bọn họ cũng đã bắt đầu có thanh âm dao động.
"Đẹp quá đi!"
Hiện trường không thiếu nhan phấn*, lúc này nhìn thấy Đường Miên Miên mặc trang phục lộng lẫy đến tham dự, cũng không khỏi dừng mắt trên người cô, trong nháy mắt liền quên mất thần tượng của mình là ai, bắt đầu chuyên chú hò hét vì Đường Miên Miên mỹ nhân.
*Nhan phấn: Nhóm fans chỉ yêu thích nhan sắc đẹp.
Trên vũ đài, Đường Hân Nguyệt đóng nhân vai nữ chính nghe thấy tiếng thét chói tai như vậy, sắc mặt trong nháy mắt liền cứng ngắc lại:
Đường Miên...
Trên thế giới đã có Đường Hân Nguyệt cô rồi, vì cái gì còn phải xuất hiện một Đường Miên nữa!
Ở nhà thì muốn cướp đi địa vị thiên kim cùng quyền kế thừa Đường thị, ở trên sân khấu chẳng lẽ còn muốn cướp đi phong quang của cô sao?
Rốt cuộc thì vẫn đang ở dưới ống kính, Đường Hân Nguyệt cũng đã sớm học được việc quản lý biểu tình, cho nên cho dù trong lòng hận Đường Miên muốn chết, trên mặt cô vẫn trưng lên một loại khí chất dịu dàng tươi cười.
Chẳng qua, trong khi mắt cô mở trừng trừng nhìn Đường Miên Miên đạp ánh sáng tiến lại gần đây như một nữ vương bóng đêm, khí tràng cường đại, trên đường đi thỉnh thoảng còn nở nụ cười, Đường Hân Nguyệt tuy vẫn còn giữ biểu tình dịu dàng tươi cười như cũ, nhưng nơi mọi người không nhìn thấy, móng tay cô đã cắm sâu vào lòng bàn tay, màu đỏ chói mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Trăn: Thật là đau khổ quá đi mà, thời khắc Miên Miên tỏa sáng muôn trùng, tôi cư nhiên lại đi ra nước ngoài công tác! Nhưng nếu không có giang sơn thì làm sao có thể che chở mỹ nhân đây... Tôi cảm thấy quá khó khăn...