• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 33:

“Đương nhiên là tới gặp anh…” Diệp Uyển mở miệng theo bản năng, lại ngượng ngùng cúi đầu: “Nhưng em không biết nên dùng thân phận gì để tới gặp anh, dù sao anh là Tổng giám đốc tập đoàn Đại Thiên, mà chúng ta…”

Trong lòng cô giống như có một bàn cân, hai bên đều khó xử.

“Lúc em cầu hôn anh, sao lại không suy nghĩ tới chuyện này.” Anh nói thẳng ra khiến gò má Diệp Uyển trong nháy mắt đỏ bừng.

“Em…”

Vẻ mặt của cô vô cùng đáng yêu, Lục Cảnh Thần quyết định thật nhanh, hai tròng mắt sâu thẳm bị Diệp Uyển hấp dẫn, anh nghiêng người dặn dò trợ lý phía sau: “Từ chối buổi tiệc tối nay.” Sau đó tiến lên nắm chặt tay Diệp Uyển, dắt cô lên xe.

“Có phải em làm ảnh hưởng đến công việc của anh không?” Diệp Uyển mở to mắt, lại luyến tiếc rút tay khỏi bàn tay ấm áp của anh.

“Đồ ngốc, đương nhiên là không…” Lục Cảnh Thần không để tài xế lái xe, anh tự mình ngồi vào ghế lái: “Bởi vì anh cũng rất muốn gặp em.”

Hóa ra, bọn họ là tâm ý tương thông.

Gò má và lời nói ái muội này khiến Diệp Uyển say mê, nhất là nụ cười như có như không bên môi anh.

Diệp Uyển hưởng thụ nhìn người đàn ông bên cạnh, mỗi vẻ mặt của anh đều là hình ảnh không thể bỏ lỡ, qua một thời gian, Diệp Uyển nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”

Lục Cảnh Thần không trả lời mà chỉ nhẹ nhàng cầm tay Diệp Uyển: “Đến nơi em sẽ biết, còn cần một thời gian nữa, em nghỉ ngơi một chút đi.”

Diệp Uyển “ừm” một tiếng, có anh ở đây, cô vô cùng yên tâm.

Chiếc xe dừng vững lại ở ven sông, mái tóc dài và chiếc váy của Diệp Uyển đung đưa theo gió, sắc mặt đỏ ửng, Lục Cảnh Thần cởi chiếc áo khoác vest ra choàng lên vai Diệp Uyển, tay anh cũng ôm nhẹ vai Diệp Uyển.

“Bà Lục, xin mời lên thuyền.”

Diệp Uyển ngẩng đầu nhìn anh, để lên tay đang đưa về phía cô của anh một cách dịu dàng.

“Không ngờ ngắm cảnh đêm từ trên thuyền lại đẹp đến vậy.”

Hàng ngàn ngọn đèn đang xếp chồng lên nhau, màn đêm cứ như một bức màn lấp lánh những ngôi sao sáng, Diệp Uyển dựa vào lan can, tận hưởng cảnh đêm.

Trên thuyền đang phát những bản nhạc jazz, Lục Cảnh Thần đứng bên trái cô hơi cau mày: “Vẫn chưa đủ.”

“Cái gì?”

Diệp Uyển nhìn anh với vẻ đầy kinh ngạc, giây tiếp theo liền bị anh ôm vào lòng, sau đó trên bầu trời bắn ra những chùm pháo hoa lộng lẫy, phản chiếu ánh sáng của pháo hoa, cô phát hiện ánh mắt của người đàn ông trước mặt tràn đầy ý nghĩa sâu sắc.

“Anh muốn em nhớ mãi cảnh đêm nay, cũng phải nhớ đến anh.” Sự thâm tình trìu mến của anh đã in sâu vào trong mắt Diệp Uyển.

Diệp Uyển mỉm cười, nhẹ nhàng để đầu lên lòng ngực của anh: “Em sẽ nhớ in trong lòng những thứ anh đã tặng cho em tối nay.”

Sự bá đạo của anh, sự chu đáo của anh… Còn có nụ hôn triền miên của anh.

Trong ánh mắt nhìn nhau của họ tràn đầy vẻ trân trọng và yêu thích dành cho đối phương.

Cảnh Thần, anh hãy đợi em, em nhất định sẽ đứng trên vị trí có thể sát cánh cùng anh để ngắm nhìn thế giới phồn hoa này.

Trong lòng Lục Cảnh Thần cũng đang mong chờ ngày đó, đồng thời muốn nhìn xem cô vợ nhỏ của anh sẽ khiến đôi nam nữ cặn bã đó có kết cục gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK