• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 33: Lễ vật kết hôn

Ở đây mọi người toàn bộ đều đã lờ mờ, thậm chí đều không có người chú ý đến Tô Thi Thi một cái phun nước canh ra tới, làm cả bàn đồ ăn đều đã ô nhiễm rồi.

“Tiểu Dịch, cậu nói cái gì?” Đoàn Chấn Ba không thể tin nhìn Bùi Dịch, trong lòng nổi lên lửa giận, “Cậu cưới người nha đầu này làm cái gì? Cậu có biết hay không nó là đứa con gái bị Đoàn gia ta đuổi đi!”

Đoàn Chấn Ba thật sự phát hỏa.

Nếu lão già ở nhà biết Bùi Dịch muốn kết hôn với Tô Thi Thi, không chừng tưởng rằng ông đang âm thầm xui khiến con gái mình câu dẫn Bùi Dịch!

Nói ra những lời này, Đòan Chấn Ba trong lòng liền khó chịu.

Lão già kia cũng không biết làm sao vậy, đối Bùi Dịch đặc biệt coi trọng, liên quan đến việc kết hôn của anh thật sự cũng rất trọng.

Đòan Chấn Ba có một lần nghĩ muốn tác hợp một người bạn của mình cho anh, lại bị cha ông ta vừa mắng một trận.

“Tiểu Dịch, chuyện này vẫn còn càn suy nghĩ kĩ…”

“Tôi muốn cưới người nào, còn cần phải đợi người khác đồng ý sao?” Bùi Dịch cười nhạt, ánh mắt rơi vào trên người Đoàn Chấn Ba, lại nhìn thấy ông ta đang mở miệng khi đó, trong thanh âm nghe không ra bao nhiêu cảm xúc chân thật.

Anh lại nói: “Tôi nói cho đại ca anh một tiếng, là vì anh dù sao cũng là cha ruột của cô anh, đại ca, anh nói đúng không?”

Đoàn Chấn Ba sửng sốt một giây, lập tức nghe ra ý tứ trong lời nói củaBùi Dịch, lập tức gật đầu, vẻ mặt tươi cười nói: “Đúng vậy, đây là chuyện tốt, chuyện tốt.”

Tô Thi Thi nói sao cũng là con gái của ông, nếu thật sự có thể gả cho Bùi Dịch, chuyện này với ông mà nói chỉ là chuyện tốt.

Tô Thi Thi còn không có phản ứng kịp khi Bùi Dịch bỗng nhiên tuyên bố chuyện kết hôn, lúc nghe được những lời Đoàn Chấn Ba mà nói, trong mắt hiện lên quét xuống tia châm biếm.

Ông ta quả nhiên luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, đây chính là tác phong của hai cha con Đoàn gia. Chỉ cần có thể có lợi, Đoàn Chấn Ba liền không cần biết ông với cô đã đoạn tuyệt quan hệ hay không, bảo ông nhận lại cô, ông phỏng chừng liền đồng ý.

Chỉ tiếc, Tô Thi Thi cô đời này cũng không nghĩ muốn mang họ Đoàn rồi.

“Tôi không…” Tô Thi Thi nghĩ muốn cự tuyệt, Bùi Dịch khiếm nhã như vậy chưa được sự đồng ý của cô đã nói hôn sự, có phải hay không quá không tôn trọng cô rồi hả?

Ngay lúc cô vừa mới mở miệng, liền nghe Đoàn Ngọc Lộ đã trước cô một bước phản đối rồi.

“Cha, người già rồi hồ đồ! Tô Thi Thi trong người nói sao cũng là đang chảy dòng máu của Doàn gia, như vậy sao có thể gả cho chú nhỏ…”

“Bốp!” Đoàn Chấn Ba trở tay liền cấp cho con gái mình một cái tát, phẫn nộ quát, “Nơi này nói chuyện đến lượt ày tham gia sao? Không ăn cơm thì khẩn trương cút cho ta!”

“Chấn Ba?” Phương Thanh Hoa cũng lờ mờ, vội vàng đứng dậy nhìn con gái mình.

“Cha, người lại đánh con?” Đoàn Ngọc Lộ trong mắt nén lệ, oán hận nhìn Đoàn Chấn Ba, lại nhìn thoáng qua Tần Phong, chỉ cảm thấy chính mình không có chút mặt mũi nào nữa, bụm mặt, khóc bỏ chạy rồi.

“Ngọc Lộ!” Phương Thanh Hoa đưa tay muốn đi kéo cô ta lại, nhưng là Đoàn Ngọc Lộ đã chạy trốn mất, bà ta từ đầu ngăn không được.

Bàn tay bà ta dài, ống tay áo hướng lên trên tuột xuống, lộ ra một mảng lớn cổ tay. Liền bỗng dưng xuất hiện tại tầm mắt của mọi người một cái lắc tay bằng thủy tinh lưu ly màu mật ong hòa cùng Bồ Đề kết lại.

Tô Thi Thi tâm đột nhiên căng thẳng, âm thầm xiết chặt quả đấm.

Đây là cái lắc tay của mẹ cô!

Bọn họ thật sự là không biết xấu hổ rồi! Đây là tín vật định tình của mẹ cô đưa cho cha cô! Vật mà người đàn bà Tiểu Tam này thực có can đảm không biết xấu hổ lấy đlấy đeo lên người mình!

“Được, ngồi xuống!” Đoàn Chấn Ba nhìn vợ của mình liếc mắt một cái, đem chuyện vừa rồi con gái không hiểu chuyện âm thầm đỗ hết lên trên đầu vợ mình.

Tô Thi Thi nhìn Phương Thanh Hoa che hạ tay áo tao nhã ngồi xuống, trong lòng liền giống như bị móng vuốt của 100 con mèo cào lên người mình một dạng, hận không thể đi đem vòng trang sức cướp về!

Đó là di vật duy nhất của mẹ cô còn lưu tại trên đời, là mẹ cô năm đó một lòng một dạ chung tình. Bọn họ thương tổn mẹ cô, vậy mà vẫn còn dám lấy đeo sao!

Thật sự là hơi quá đáng!

Bỗng nhiên, trên tay cô nóng lên. Bùi Dịch cầm tay cô.

Nhiệt độ ấm áp, giống như lập tức xua tan khói mù trong đáy lòng cô. Lòng của Tô Thi Thi, ở một khắc này bỗng nhiên an tĩnh rất nhiều.

Chỉ thấy Bùi Dịch ngẩng đầu nhìn thoáng qua cổ tay Phương Thanh Hoa, nhàn nhạt nói: “Nếu tôi cùng Thi Thi muốn kết hôn, chị dâu khẳng định muốn tặng lễ vật. Chúng tôi không cần cái khác, chị dâu liền cầm cái vòng tay đang đeo trên tay kia đưa cho Thi Thi là tốt rồi.”

Tô Thi Thi im lặng rồi.

Trên đời lại có người như vậy sao đòi hỏi chọn lễ vật kết hôn?

Cô thật sự là mở rộng tầm mắt rồi!

Đúng là tại sao cô lại cảm giác như vậy sảng khoái? Nhất là nhìn đến Phương Thanh Hoa trợn mắt há hốc mồm vẻ mặt không tình nguyện, nghĩ muốn chửi ầm lên mà lại không thể dáng vẻ như chỉ có thể cố gắng nhẫn nại, kiềm chế, thật sự là quá vui sướng rồi!

“Tiểu Dịch, cái lắc tay kia rẻ tiền, không có gì đáng giá, sao lại có thề làm lễ vật.” Đoàn Chấn Ba nhìn thoáng qua cái lắc tay trên tay vợ mình, lập tức nhíu mày nói.

Để cho người ngòai biết hắn Đoàn Chấn Ba đưa con gái mình lễ vật kết hôn chỉ là một cái lắc tay, không phải cũng bị người ta cười chê đến chết sao.

Rẻ tiền? Tô Thi Thi trong lòng phẫn nộ thiếu chút nữa liền bạo phát ra.

Ông ta nói như vậy là nói mẹ cô rẻ tiên gì đó sao? Những thứ này Bồ Đề pha sáp ong đều là mẹ cô dùng mọi cách mới có thể làm ra được, có tiền cũng không mua được.

Là mẹ cô suốt cả một năm gọt gọt dũa dũa mới làm ra được.

Đoàn Chấn Ba vậy mà dám nói đồ mẹ cô bỏ tâm sức làm ra rẻ tiền sao?

Mẹ, người năm đó thật sự không đáng giá! Tô Thi Thi gắt gao nắm chặt quả đấm, hận chết Đoàn Chấn Ba!

” Tiểu Dịch, vòng trang sức này làm sao được.” Phương Thanh Hoa cười cười nói.

Trong lòng bà ta lại hối hận muốn chết.

Xem ra Tô Thi Thi nha đầu này đã sớm để ý đến cái lắc này rồi

Phương Thanh Hoa biết cái này là lắc tay của mẹ Tô Thi Thi, bà ta chính là muốn cướp đoạt tất cả mọi thứ của mẹ cô, cho nên mới cố ý đem cái lắc tay này mỗi ngày mang ở trên người.

Huống chi, bà ta là biết giá trị của cái lắc tay này. Tuy nhiên so ra không bằng những cái trân bảo hiếm có, nhưng hiện ở bên ngoài giá của 1 món đồ làm từ sáp ong pha Bồ Đề như vậy cao, nên cái lắc tay này đúng là giá cả xa xỉ.

“Nhưng tôi lại rất thích cái lắc tay kia.” Tô Thi Thi ngồi thẳng thân thể, ánh mắt nhìn thẳng Phương Thanh Hoa.

Đáy mắt cô hiện lên lửa giận bừng bừng.

Đối với cô mà nói, Đoàn gia bất luận cái gì đông tây cô đều không cần, cô chỉ cần cái lắc tay quý giá của mẹ mình thôi!

“Thi Thi, này vòng trang sức này tôi đã đeo rồi. Nếu là cầm cái này đưa cô, bị người đời biết không là để cho người ta chê cười sao?” Phương Thanh Hoa cười, quay đầu nhìn Bùi Dịch, “Tiểu Dịch, cậu nói đúng không?”

“Vậy sao?” Bùi Dịch khóe môi hơi nhếch lên, tầm mắt không biết là vô tình hay cố ý đảo qua cổ tay Phương Thanh Hoa, cười nói, “Anh, chị dâu, chẳng lẽ thật sự không biết chúng tôi tại sao thích cái lắc tay này?”

“Cái gì?” Đoàn Chấn Ba này mới phát giác sự tình tựa hồ có phần không thích hợp, không để ý phương Thanh Hoa tránh né, liền bắt được cổ tay bà ta, đem quần áo của bà ta vén lên tới, cẩn thận nhìn một phen vòng trang sức.

“Này không phải…” Đoàn Chấn Ba sắc mặt hơi đổi, nhất thời hiểu rõ ra, đây làtín vật định tình vợ trước tặng cho ông ta!

Mắt như ngàn mũi dao đâm phóng tới liếc Phương Thanh Hoa một cái, lạnh lùng nói, “Đem vòng trang sức tháo xuống.”

Khó trách Tô Thi Thi lại thích cái lắc tay này, là di vật của mẹ cô, nha đầu kia khẳng định nghĩ muốn lấy đi về!

“Chấn Ba, tôi…” Phương Thanh Hoa sắc mặt trắng nhợt.

Hiện tại đã không phải chuyện đưa hay không vòng trang sức là vấn đề, mà là vấn đề mặt mũi!

Đúng là Đoàn Chấn Ba đâu nào cho bà ta mặt mũi, thấy bà ta không tháo ra, mặt lúc này liền đen.

Phương Thanh Hoa tim liền đập mạnh, biết chồng mình thật sự sinh khí, khẩn trương đem vòng trang sức tháo ra, đưa cho Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi thẳng tắp địa nhìn chằm chằm cái vòng kia, đưa hai tay vươn ra, dùng rất lớn khí lực mới không có run rẩy, tiếp nhận xong thật cẩn thận che đậy ở trong lòng bàn tay.

“Mẹ, con rốt cục lấy trở lại.” Tô Thi Thi mũi lên men, cô rốt cục cầm lại thứ thuộc về mẹ mình rồi!

Bùi Dịch thấy thế, lôi kéo Tô Thi Thi liền đứng lên, đối với Đoàn Chấn Ba nói ︰ “Chúng tôi nên cáo từ rồi.”

Nói xong, liền lôi kéo Tô Thi Thi đi ra phía ngoài.

“Chấn Ba, tôi thân thể có phần không thoải mái…”

“Bác gái, người có phải hay không bởi vì không có thích ăn? Này, đồ ăn đều phải lạnh rồi.” Vừa rồi vẫn không nói chuyện Tần Phong bỗng nhiên gắp một cái rất lớn vịt chân đến trong bát Phương Thanh Hoa.

Bùi Dịch bọn họ vừa đi, hắn không thể nào giúp bọn họ gì, giúp giải quyết hậu quả vậy?

Phương Thanh Hoa ăn không được cũng phải ăn!

 

Chương 34: Tức giận đến run cầm cập

Trong lúc này, ở nhà ăn cũng chỉ còn lại có Tần Phong cùng Đoàn Chấn Ba vui sướng nói chuyện phiếm.

Phương Thanh Hoa nhìn trong chén kia của mình chân vịt đầy ngấy mỡ, ăn cũng không được, không ăn cũng không được.

Nhìn lại chồng của mình ở bên kia theo người ta nói chuyện phiếm, nhất thời cũng không bận tâm, chịu nhiều ủy khuất nên hốc mắt đều đã đỏ.

“Đoàn Chấn Ba, tôi đau khổ đắng cay vì ông, ông lại đối xử với tôi như vậy!”

Phương Thanh Hoa trong mắt đều là hận ý.

Đoàn gia cực độ trọng nam khinh nữ. Đoàn Chấn Ba không có con trai, nếu không có bà ta hỗ trợ mọi chuyện trong ngoài, đã sớm bị lão già ở nhà cắt hế quyền lực, đâu nào còn sẽ có như bây giờ oai phong?

“Bác gái, người sao vậy không ăn đi?” Tần Phong đem quan tâmvừa rồi đối với Tô Thi Thi lập tức chuyển dời đến trên người Phương Thanh Hoa, một cái vẻ đang phụ giúp bà ta đĩa rau.

Phương Thanh Hoa chịu đựng bực bội, không muốn ăn, lại bị Đoàn Chấn Ba phát ra ánh mắt uy hiếp nhìn tới.

“Thật sự là tức chết tôi rồi!” Phương Thanh Hoa bị bức muốn khóc.

Tần thị thực lực không thua Đoàn gia, tuy nhiên Tần Phong là cháu học hàng xa của Tần gia ⼳, lại được Tần gia lão gia tử yêu thích, tương lai rất có khả năng kế thừa Tần thị.

Cho nên, Đoàn Chấn Ba mới không muốn đắc tội Tần Phong, nên bà ta uất ức cũng ráng chịu thôi.

Một bữa cơm này, là Phương Thanh Hoa đời này khó nuốt trọn nhhất!

Bên kia, Bùi Dịch mang theo Tô Thi Thi trở về biệt thự. Tô Thi Thi dọc theo đường đi đều đã nắm chặc cái lắc kia, một hồi đến biệt thự, còn không có người ngồi trên ghế sofa, nước mắt liền lã chả rơi.

“Được, đã lấy trở lại rồi, khóc cái gì?” Bùi Dịch khó có được không có đùa cợt cô, mà là ôn nhu đang ôm cô.

“Bùi Dịch, tôi thật sự muốn giết ông ta! Nếu ông ta không lừa gạt mẹ tôi, mẹ tôi đời này đều không thảm như vậy!” Tô Thi Thi đang cầm vòng trang sức, thương tâm khóc ròng nói.

Nhà bà ngoại cô tuy không phải danh môn vọng tộc, nhưng hiện tại cũng coi như là có chút danh tiếng. Năm đó Đoàn gia đang lâm vào suy tàn, gặp phải tình hình sắp phá sản.

Là Đoàn Chấn Ba theo đuổi mẹ cô, lời ngon tiếng ngọt lừa gạt mẹ cô gả cho ông ta.

Ông Bà Ngoại cô chỉ có mẹ cô là con, đương nhiên tận lực trợ giúp con gái và con rể. Chỉ là sau khi tận lức giúp Đoàn gia, đạt được nhưng là một tờ thỏa thuận li hôn.

Mẹ cô xấu hổ với nhà mẹ đẻ, buồn bực không vui, không quá vài năm liền qua đời.

“Ông ta tại sao có thể ngoan độc đến nước này?” Tô Thi Thi nhào vào trong lòng Bùi Dịch, càng khóc thiệt thương tâm.

Cô cho rằng chính mình đã thành thóiquen rồi, đúng là ngày hôm nay nhìn đến Đoàn Chấn Ba ngay từ đầu không nhớ rõ cái lắc tay này khi đó, đáy lòng triệt căm hận bị đã kích phát ra rồi.

“Thi Thi, nếu có thể, lấy cái lắc tay đó về cho mẹ.” Đây là mẹ cô trước khi lâm chung nói với Tô Thi Thi một câu cuối cùng.

Tô Thi Thi gắt gao đang nắm vòng trang sức, những cái này bén nhọn góc cạnh đâm vào lòng bàn tay cô, đau đớn từng tấc đang lan tràn nhưng cũng không đau bằng nỗi đau trong lòng cô.

“Tô Thi Thi.” Bùi Dịch ôm Tô Thi Thi, ánh mắt ngoan độc lệ chớp lóe rồi biến mất, “Em cùng mẹ em chịu quá nhiều ủy khuất, tôi sẽ giúp các người đòi lại toàn bộ!”

Nếu là người phụ nữ của anh, anh đều không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ! Tô Thi Thi trước kia chịu quá nhiều đau khổ, anh sẽ giúp cô đòi lại toàn bộ!

Tô Thi Thi nghe được những lời Bùi Dịch, nức nở nói: “Không, tôi muốn chính mình đi đòi lại! Tôi muốn để cho người của Đoàn gia phải hối hận!”

Bùi Dịch ôm cô, nhẹ nhàng mà vỗ, không có nói nữa.

Lúc biết Tô Thi Thi là con gái của Đoàn gia lại bị đuổi đi khoảnh khắc đó trong lòng anh liền nhói một tia thương tiếc.

Nhớ tới hai người lần đầu gặp mặt, cô từ trong phòng một cái khách nhỏ cũ nát lao tới, quỳ trước mặt anh cầu xin anh mang cô rời khỏi, khi đó tâm của anh quả thật chấn động một cái.

Bùi Dịch cúi đầu vuốt ve mặt Tô Thi Th, trong mắt hiện lên quét xuống thương tiếc.

“Cô gái ngốc này, em không biết đêm đó em khóc có biết bao nhiêu thương tâm.” Nếu không phải một đêm kia Tô Thi Thi ngây ngô biểu hiện, nếu không phải nước mắt cô, anh hẳn không thương tiếc như vậy.

Ngày hôm sau càng sẽ không đi vào trong nhà cô cứu cô.

Cô cùng anh, đều đã một dạng bất lực quá.

“Cô bé, chuẩn bị một chút, chúng ta đi.” Bùi Dịch nho nhỏ nói.

Nhưng là đợi thật lâu, đều không có nghe thấy tiếng Tô Thi Thi đáp lại. Anh cúi đầu vừa thấy, mặt nhất thời đen.

Cái này tiểu bạch nhãn lang vậy mà ngủ thiếp đi!

Khóc xong liền có thể ngủ, anh thật sự là phục cô rồi!

Ngày hôm sau, thời điểmTô Thi Thi đã tỉnh lại, bên cạnh trước sau như một không có ai, Bùi Dịch đã sớm đi đến công ty rồi.

“Thật sự là kỳ quái, có ông chủ nào mỗi ngày buổi sáng 6h liền tới đi công ty?” Tô Thi Thi buồn bực đang nói thầm.

Cô thực thay nhân viên của công tyBùi Dịch cảm thấy bi ai. Ông chủ đi sớm công ty như vậy, thuộc hạ chẳng phải là buổi tối đều cũng không ngủ?

Đang ngồi ở Xây dựng Tiệp Khắc trong văn phòng tổng giám đốc Bùi Dịch hắt hơi mạnh một cái, không biết là kẻ nào đui mù ở sau lưng mắng anh.

“Tô tiểu thư cô thức dậy rồi?” Tiểu Ưu nghe được động tĩnh đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Tô Thi Thi, mi mắt có ý cười.

“Có chuyện gì vui sao?” Tô Thi Thi nhìn một cái, hỏi.

Tiểu Ưu cười nói: “Đoàn gia có đại sự rồi. Cô xem tin tức đi.”

Tiểu Ưu nói xong đem di động đưa Tô Thi Thi.

“Tin tức?” Tô Thi Thi sửng sốt, “Là người nào?”

Cô vừa nói, một bên mở trang web xem tin tức, ngay sau đó, cô ngây dại.

Lại nhìn một hồi, một đầu chui vào trong chăn, cười lên ha hả.

“Hai mẹ con Hà gia bây giờ thật sự là không làm cho người ta thất vọng!” Tô Thi Thi cười nói.

Khẳng định là ngày hôm qua cách làm của Đoàn gia triệt để chọc giận mẹ con Hà gia rồi, bọn họ chó cùng rứt giậu, vậy mà trực tiếp hướng truyền thông bộc phát tin tức Hà Chí Tường cùng Đoàn Ngọc Lộ kết hôn.

Tiểu Ưu không dám nói lung tung, chỉ đứng ở một bên cười.

Tô Thi Thi lại lật chuyển một trang tin tức, sau đó vẻ mặt đáng tiếc đang nói: “Thực đáng tiếc, không có nói ra chuyện Hà Chí Tường là lần thứ hai kết hôn.”

Bất quá truyền thông là rất nhanh sẽ đem chuyện này đào ra.

“Như vậy rất mau làm sáng tỏ, thật sự là ít đi rất nhiều lạc thú rồi.” Tô Thi Thi có chút chưa hết giận nói.

Nhưng là cô lại xem xét một trang tin tức, nhạy cảm phát hiện Hà Chí Tường kia mấy cái tin tức này đã bị người áp chế rồi.

Đợi cho cô ăn xong điểm tâm lại nhìn, phát hiện kia mấy cái tin tức lúc nãy đã mất tích. Nếu vậy chuyện kết hôn lần thứ hai, lại càng bóng dáng đều không có bị đào ra một cái.

“Xem ra Đoàn Chấn Ba quan hệ xã hội lớn nhỏ gì vẫn lại là rất lợi hại.” Tô Thi Thi cố bĩu môi.

Bất quá như vậy liền chơi vui hơn!

Chuyện kết hôn lần hai liền như là một quả bom từ từ bành trướng to hơn, thời gian càng lâu, khả năng phát nổ lại càng khủng bố.

Tô Thi Thi cơm nước xong, mở laptop đem lý lịch trích ngang của mình sửa chửa lại, làm thành một phần lý lịch sơ lược mới, tính toán tiếp tục đi Xây dựng Tiệp Khắc phỏng vấn.

Lúc nay thoảng thoảng bên biệt thự bên cạnh, rõ ràng nghe được mơ hồ có thanh âm tiếng roi quất, còn có tiếng khóc Đoàn Ngọc Lộ tê tâm liệt phế.

Tô Thi Thi nhìn xem đồng hồ, phát hiện mới hơn bảy giờ. Đoàn Chấn Ba thức dậy cũng thật là sớm.

Cô không tâm tình đi nghe Đoàn Chấn Ba giáo dục nữ nhân, tiến đến công ty phỏng vấn.

Chỉ là cô đang đi tới Xây dựng Tiệp Khắc, mới vừa tiến vào phòng phỏng vấn, chỉ thấy người phụ nữ ngồi ở vị trí trung tâm giám khảo phỏng vấn quét nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, hỏi một câu nói.

“Cô ngày hôm qua đã tới?”

Vâng ạ Tô Thi Thi vội vàng nói.

“Ngày hôm qua đã tới, hôm nay tại sao trễ như vậy mới quá tới? Hôm nay cô không tư cách phỏng vấn, ngày mai trở lại.”

Tô Thi Thi trợn mắt há hốc mồm, còn không có phản ứng kịp, đã bị người ta đuổi ra ngoài.

Mãi đến đến chỗ dưới lầu, cô còn không có phản ứng kịp, mình rốt cuộc làm gì đến muộn!

“Thi Thi a, cô không phải lại phỏng vấn sao? Oa? Xem bộ dạng này của cô, có phải hay không phỏng vấn không thành công?” Tô Thi Thi đang buồn bực khi đó, bên cạnh truyền đến một đạo tà tà tiếng cười.

Tô Thi Thi vừa nghe này thanh âm, cũng không ngẩng đầu lên liền đi.

Tần Phong lập tức đuổi theo, ngăn ở Tô Thi Thi trước mặt, cười nói: “Muốn hay không đi cửa sau? Tôi cùng tổng giám đốc Tiệt Khắc quan hệ cũng vô cùng…”

Tô Thi Thi liền vươn tay bưng kín miệngTần Phong, lôi anh ta đến một góc khuất trốn

Chết tiệt, nếu như bị người của “Xây dựng Tiệp Khắc” nhìn thấy cô đi cửa sau, có thể hay không trực tiếp bị liệt vào sổ đen?

Bọn họ không phát hiện, lúc Tô Thi Thi bịt miệng Tần Phong lại lôi anh ta đến góc khuất, một chiếc xe màu đen đậu ở một góc, một ánh mắt lạnh thấu xương coi như muốn xuyên thấu cửa kính xe thủy tinh bắn thẳng đến tiến vào thân thể Tô Thi Thi.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK