• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 33: Tin đồn.

Kim Tư Hàm bị ký giả bao vây lại, vốn muốn nhục nhã Đồng Lôi một phen, coi như không chiếm được Tử Hiên, cũng mượn áp lực dư luận để cho mình đạt được nhiều bồi thường hơn, nhưng bây giờ. . . . . .

“Nhường đường một chút, cho xuống. . . . . .” Dùng sức muốn đẩy ký giả ra, đáng tiếc chỉ bằng vào sức lực một người làm sao dễ dàng như vậy.

“Coi như là báo ứng đi.” Xoay người xuyên qua cửa thủy tinh sau xe taxi, Đồng Lôi có thể nhìn thấy rõ ràng Kim Tư Hàm bị mọi người bao vây, không khỏi lắc đầu một cái, cúi đầu nhìn qua Lục Tử Hiên trong ngực, lẩm bẩm: “Đều do anh làm hại.”

Lục Tử Hiên tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau rồi, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt có chút chói mắt, đầu vô cùng đau, dùng sức giơ tay lên đè huyệt thái dương lại, mở mắt ra, tất cả quen thuộc, đây là phòng của mình.

Ngồi dậy, lắc đầu, anh chỉ nhớ tối hôm qua mình uống say, về phần tại sao lại trở về được, anh một chút cũng không nhớ được, loáng thoáng cảm thấy tối hôm qua thấy được Lôi Lôi.

Khi anh đi xuống lầu thì chỉ thấy một mình Lý Cẩm ngồi ở trong phòng ăn, trên tay cầm tờ báo, khóe miệng chứa đựng nụ cười, hình như nhìn thấy chuyện gì vui vẻ?

“Nhị thiếu gia đã dậy rồi ——” Mẹ Ngô đi qua phòng khách, vừa hay nhìn thấy Lục Tử Hiên đứng ở cầu thang, lễ phép lên tiếng chào hỏi.

“Ừ ——” Gật đầu một cái.

“Mẹ ——” Đi vào phòng ăn, theo thói quen lên tiếng chào hỏi, cặp mắt vẫn không quên quét một vòng bốn phía, không có bóng dáng cô gái kia, ánh mắt bất giác ảm đạm xuống.

Lý Cẩm nhìn dáng vẻ của anh, trên mặt một tia sáng tỏ, tiếp theo ân cần hỏi han: “Đầu còn đau không? Tối hôm qua sao uống nhiều rượu như vậy?”

Lục Tử Hiên kéo cái ghế ra một bên rồi ngồi xuống, cái gì cũng không nói, khẽ nhíu mày, tiện tay bưng lên một ly sữa tươi, uống một hớp, đang giương mắt nhìn thì mắt cứng lại, đây là tình huống gì? Không đợi Lý Cẩm phản ứng, đoạt lấy tờ báo trên tay bà.

Thì ra là chuyện tối ngày hôm qua, ký giả cổ động tuyên dương một phen, trên trang đầu tờ báo, tấm hình lớn nhất kia chính là Đồng Lôi đang đỡ anh say khướt cùng ký giả giằng co.

“Chuyện Đồng Lục kết thân nổi trên mặt nước, phá tan mối nghi ngờ bất hòa. . . . . .” Khóe miệng Lục Tử Hiên hiện lên một tia cười, nhớ tới nội dung tờ báo, thì ra là cô ấy đưa mình về.

Như vậy tin tức đã sớm xôn xao dư luận, cao ốc Kim Tọa dĩ nhiên cũng không may mắn thoát khỏi, cả ngày, Đồng Lôi đều cảm thấy không khí phòng làm việc có chút kỳ quái, ngay cả quản lý nhân sự nhìn cô không vừa mắt cũng rất cung kính với cô.

Các đồng nghiệp càng thêm kỳ quái, cái gì cũng không để cho cô làm, mọi người tranh nhau giúp cô, không còn chuyện gì để làm? Đến phòng uống nước lấy ly trà thôi.

Cầm cái ly đi ra phòng làm việc, ở cửa phòng uống nước, liền nghe được bên trong truyền đến giọng nói thì thầm, giống như đang thảo luận cái gì?

Lục Tử Hiên, rất nhanh chóng bắt được cái tên quen thuộc, bên trong vừa đúng có hai đồng nghiệp bộ phận kế hoạch đang nói chuyện phiếm, vốn cô không muốn xen vào việc của người khác, nhưng liên quan tới Lục Tử Hiên thì cô vẫn không nhịn được muốn nghe một chút.

Một cô gái hâm mộ kêu lên, chắp tay trước ngực, một bộ dạng hoa si: “Thật sự rất hâm mộ cô ấy, lại được gả cho một đại soái ca như vậy, cô nói sao tôi lại không gặp được chứ?”

“Đừng có nằm mơ, người ta là thiên kim tiểu thư Đồng thị, cô là cái gì chứ, con quạ cũng không sai biệt lắm, về sau nhất định phải đối tốt với cô ấy, nói không chừng có thể quen biết được rất nhiều người có tiền đấy.”

Đã nói không thể để cho họ biết thân phận của mình rồi, cũng biết là khi bọn họ biết sẽ nghĩ hết biện pháp để lấy được chỗ tốt trên người mình, ôi, tối hôm qua thật sự là không chú ý, sao lại quên mất thân phận của mình? Về sau sợ rằng không có được yên bình nữa.

Lần này quậy một phát, coi như nghĩ phủ nhận cũng không được rồi, ba mẹ khẳng định cũng biết, ai da, ngu hết biết.

“Lôi Lôi, sao em lại ở chỗ này?” Một cái tay vỗ trên vai Đồng Lôi, Đồng Lôi bị sợ đến thiếu chút nữa vứt bỏ ly trà đang cầm trong tay, tự nhiên cũng làm hai cô gái trong phòng uống nước bị sợ vội vả chạy ra, chứng kiến sắc mặt Đồng Lôi thoắt trắng bệch, nhanh chóng đi ra ngoài.

Đồng Lôi định thần lại, nhìn thấy người phía sau nói: “Anh hai, xem ra sau này em không thể làm việc ở đây được rồi.”

“Anh cũng vậy, lần trước ở cửa cao ốc Tử Hiên công khai gọi anh là anh hai, xem ra không bao lâu nữa anh cũng phải đứng trước đèn flash.” Lục Minh Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, anh vốn cũng muốn hưởng thụ phần này tự do, không ngờ bị sự bất cẩn của mình làm hỏng rồi.

Đồng Lôi vỗ vỗ vai của anh trấn an, mỉm cười nhìn người đàn ông bị mình liên lụy, mất mát trong mắt anh hung hăng đập vào lòng của cô, có lẽ bởi vì áy náy, muốn an ủi anh.

“Anh hai đừng nản chí, anh vốn phải về Lục thị, hiện tại chỉ là sớm chút mà thôi.”

“Aiz, xem ra anh chạy không thoát Lục thị rồi, chỉ là cũng tốt, nghiệp vụ quản lý của anh và Tử Hiên cũng không khác nhau lắm, lần này nói không chừng còn là một cơ hội.”

“Đúng vậy, đúng vậy, vừa vặn anh cũng có thể đem kinh nghiệm quản lý của mình để sử dụng vào công ty.” Đồng Lôi vui mừng khi anh có thể nghĩ như vậy.

“Em đó, thật đúng là sẽ thuận cọc mà leo?” Lục Minh Hạo thân mật vuốt vuốt sợi tóc mềm mại của cô.

“Ha ha, gặp lại thấy anh vui vẻ thật tốt, em mới vừa còn lo lắng anh có mắng em hay không nữa đây?” Đồng Lôi cười ha hả nhìn Lục Minh Hạo, có chút đùa giỡn nói.

Lục Minh Hạo vì ý nghĩ này của cô mà cảm thấy buồn cười, nhìn theo bóng lưng cô, lắc đầu một cái, trong miệng nói nhỏ: “Thương em còn không kịp rồi, làm sao sẽ mắng em?”

Lúc này Đồng Lôi nhìn về phía ly trà, không có nghe rõ anh đang nói gì, nhấp một ngụm, quay đầu lại: “Anh hai, anh nói cái gì?”

Lúc này Lục Minh Hạo mới quay đầu lại, cũng đi nhận một ly trà: “A, anh hỏi em sao điện thoại di động của em tắt máy? Anh gọi thật lâu cũng không được?” Nhưng khi anh đang nói câu này, trong đầu lại thoáng qua một bóng dáng.

“Thật sao?” Lấy điện thoại di động ra, mới phát hiện thật là đã tắt máy, không mở ra không biết, vừa mới mở phát hiện có nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy, trừ Lục Minh Hạo, còn có một người khác.

“Nguy rồi, thế nào lại quên mất cô ấy.” Nhíu nhíu mày ảo não, cô ấy nhất định sẽ mắng mình chết.

Lục Minh Hạo xông tới, nhìn điện thoại di động trong tay cô một chút: “Sao vậy? Đang tốt đẹp sao lại tắt máy mà em cũng không biết sao?”

Lắc đầu một cái, lại gật đầu một cái, cô dĩ nhiên biết là ai làm rồi, còn không phải là Lục Tử Hiên sao, mạnh mẽ đưa mình từ sân bay đi về, điện thoại di động vang lên, mình chưa kịp nhận, liền bị anh đoạt lấy, còn hoàn toàn tắt máy, hơn nữa ngày hôm qua lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhất thời cô cũng quên chuyện điện thoại di động, cũng hoàn toàn quên chuyện của An An, đều là anh làm hại.

 

Chương 34: Sao anh lại ở nơi này.

Người khác có lẽ không hiểu bạn bè của cô, nhưng cô lại hiểu rất rõ, cô ấy nhìn bề ngoài là dáng vẻ một tiểu thư xinh đẹp nhưng mọi người đã sai lầm rồi, cô ấy căn bản là một con khỉ dã man.

Thật ra thì đối với bạn bè mà nói, có thể quen biết được bạn bè như thế cũng coi là một chuyện tốt, mặc dù cả ngày sẽ huyên thuyên ở bên tai mình nhưng đối với cô quả thật rất tốt, một lần không cẩn thận chọc phải một người tên Phách Vương, muốn lôi kéo mình đi ăn cơm, bất đắc dĩ sức lực quá nhỏ căn bản tránh thoát không được, cuối cùng vô tình được An An cứu.

Từ đó về sau, An An biến thành bạn bè tốt nhất của mình, về sau dần dần quen thuộc, mới biết thì ra cô là học viên xuất sắc, thời điểm vừa mới bắt đầu chẳng qua là cảm thấy cô ấy rất hoạt bát, sau lại phát hiện cô ấy căn bản rất lỗ mãng, nói cô ấy là con khỉ cũng không quá chút nào.

Mình kết hôn đã không nói cho cô ấy biết, lần này thật vất vả mới tới thành phố A, vốn muốn đi đón cô ấy, nửa đường lại xuất hiện Lục Tử Hiên phá hư, ai da, lần này khẳng định xong đời.

Trong quán cà phê trên đường, Đồng Lôi thận trọng khuấy cà phê trong ly, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn An An ngồi đối diện, nhìn mặt cô không chút thay đổi, trong lòng vẫn gào khóc, sao chưa nói lời nào vậy? Sự yên tĩnh trước cơn bão táp.

Từ lúc vừa vào cửa đến bây giờ, cô ấy một câu cũng không nói, Đồng Lôi cũng không quấy rầy cô, yên tĩnh ngồi ở chỗ đó.

Ngưng An An đợi trong chốc lát vẫn không có động tĩnh gì, đã không nhẫn nại được, vô cùng nhàn nhã bưng cà phê lên, nhấp một ngụp, cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt khạc ra một câu nói: “Cậu có phải nên giải thích một chút hay không?”

Đồng Lôi cười ha hả với cô, nếu như bị cô biết được mình bỏ đi cùng Lục Tử Hiên, không biết đến lúc đó lỗ tai có thể chịu được hay không, lẳng lặng nói: “An An, giải thích cái gì chứ, tớ làm sao biết được?”

An An cười với Đồng Lôi, nét mặt kia tuyệt đối là muốn ăn thịt cô, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện ở sân bay ngày đó, cậu có phải nên nói rõ một chút hay không?”

“Sân bay, sân bay cái gì?” Mặt Đồng Lôi vô tội hỏi cô.

“Hừ, mới một tháng không thấy, nói năng trở nên ngọt xớt rồi, tớ hỏi cậu, không phải cậu đi đón tớ sao? Cậu cũng thật tốt, máy bay chỉ chậm một chút thôi không phải sao? Cậu liền ném mình ở sân bay là sao? Hại tớ gặp phải ăn trộm sau đó lại đụng phải một tên đáng ghét nữa.”

Đồng Lôi tuyệt đối không nghĩ tới sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu biết như vậy, đánh chết cô cũng không theo Lục Tử Hiên rời đi, mặc dù vậy có chút không thực tế.

“Trời ạ, cậu không sao chứ?” Đồng Lôi lập tức hét rầm lên, cứ thế toàn bộ phòng cà phê, mọi người đều nhìn về phía của cô, cô khẽ cúi đầu, phát ra âm thanh: “Tớ không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, ngày đó tớ có việc, cho nên. . . . . .”

Nhìn bộ dạng khẩn trương của Đồng Lôi, mặt Ngưng An An mỉm cười, còn mang theo một tia hài lòng, đôi tay đè lại thân thể đang đứng lên của cô, lông mày nhướng lên: “Cậu cũng quá coi thường tớ rồi, nói thế nào tớ cũng đã luyện qua, một tên trộm nhỏ như vậy sao có thể là đối thủ của tớ chứ, nếu không phải là do lời nói của một tên lưu manh, khẳng định đã bắt được hắn, cũng không cần những cảnh sát kia rồi.” (Ôi, anh Hạo của chúng ta bị xem là lưu manh kìa, tội nghiệp anh quá..^^)

“Ha ha, cậu đó, coi như tớ phục cậu rồi.” Đồng Lôi nhịn không được bật cười.

“Lần trước cậu không đi theo tớ, hôm nay cậu phải theo tớ đi dạo phố đấy?” Ngưng An An hưng phấn tuyên bố kế hoạch của cô, không đợi Đồng Lôi trả lời, đã kéo cô đi khỏi quán cà phê.

Lục Tử Hiên đang lái xe ở trên đường.

Mắt ửng đỏ biểu hiện anh đang mệt mỏi, bởi vì trước đó đã trì hoãn vài ngày, mấy ngày nay anh đều ở công ty, căn bản không có trở về, cũng không có nhìn thấy cô, trong lòng căng lên một hồi, anh có chút nhớ cô, mâu thuẫn giữa bọn họ vẫn rất nhiều, dù sao khoản thời gian trước mình thật sự đã tổn thương cô ấy.

Thôi, không cần nghĩ nữa, nếu mọi chuyện đã xảy ra, hiện tại anh chỉ có thể đối với cô tốt hơn, sớm muộn gì cô cũng sẽ hiểu được lòng mình, cái cô cần chỉ là thời gian mà thôi.

Thời điểm xe đi qua một shop quần áo sang trọng, ánh mắt của Lục Tử Hiên sáng lên, gò má mệt mỏi lập tức phấn chấn tinh thần.

“Thật là nhắc tào tháo, tào tháo liền đến. . . . . .” Đem tay lái xoay tròn một vòng, anh tuấn ngừng lại ở cửa ra vào.

Nhân viên phục vụ bước lên trước mặt nở nụ cười với khách: “Tiểu thư, những thứ này đều là thiết kế mới năm nay, các vị có thể thử, nếu như thích hợp, chúng tôi sẽ gói lại cho quí vị.”

“Ây, các người đi làm việc đi, chúng tôi tự chọn được rồi.” Ngưng An An vừa nhìn quần áo, vừa nói với nhân viên phục vụ ở bên cạnh.

Nhân viên phục vụ hội ý lui ra, các cô tuyệt đối không lo lắng, nhìn quần áo số lượng có hạn trên người các cô ấy cũng biết là những tiểu thư gia đình có tiền rồi.

“Lôi Lôi, bộ này thế nào?” An An lựa ra một bộ lễ phục màu tím nhạt vừa đơn giản lại không mất vẻ sang trọng, hỏi Đồng Lôi phía sau lưng.

Đồng Lôi cẩn thận nhìn qua một lần, ngực áo đơn giản, tà áo thiết kế thay đổi từng tầng tới bên hông, đúng là một bộ lễ phục rất đẹp, gật đầu một cái: “An An, ánh mắt của cậu thật không tệ.”

An An hả hê nhíu mày, cầm quần áo nhét vào trong ngực Đồng Lôi: “Thử một chút?”

“Tớ, cậu chọn giúp mình sao?” Đồng Lôi luống cuống nhận lấy.

“Cái này không thích hợp với tớ, tớ nhìn cậu đoán chừng cậu không hề biết sắp tới Đồng thị sẽ có một buổi tiệc rượu, tránh cho đến lúc đó cậu không có quần áo tham gia.” Không nghe cô dài dòng, trực tiếp đẩy người vào phòng thử quần áo, mình thì tiếp tục chọn quần áo.

Lúc Đồng Lôi mặc xong đi ra, thật là rung động cả cửa hàng, da thịt vốn trắng nõn, màu tím nhạt càng tôn lên thêm vẻ mềm mại, tóc đuôi ngựa thắt bím thật cao, không có cổ áo che lại liền lộ chiếc cổ thon dài ra ngoài, tất cả người xem đều sáng ngời.

An An chặc lưỡi, liên tiếp gật đầu: “Oa, tớ chưa từng thấy qua người nào xinh đẹp như vậy?”

Đồng Lôi cười nhạt, sắc mặt cũng ửng đỏ, có chút không quen nghe cô khích lệ.

An An cũng không tiếp tục trêu chọc cô, cầm quần áo tự chọn chui vào phòng thử quần áo, còn lại Đồng Lôi tùy tiện đi dạo một chút chờ An An, nói thật hôm nay cô mới biết thì ra An An được Đồng thị mời về, không ngờ trùng hợp như thế.

“Hoan nghênh quý khách!” Đột nhiên nghe tiếng cửa mở, nhân viên phục vụ theo thói quen chào hỏi, một người đàn ông vóc dáng cao lớn đẩy cửa đi vào.

“Oa, anh ấy không phải là Lục Tử Hiên sao?” Có người sợ hãi than, Lục Tử Hiên giống như không nghe thấy, trực tiếp đi về phía Đồng Lôi.

“Sao lại là anh, sao anh lại ở chỗ này?” Không phải đã vài ngày anh không về nhà, sao đột nhiên lại xuất hiện ở nơi này, cô hết sức tò mò.

Lục Tử Hiên không giải thích liền kéo cô rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK