Chương 13: Tư tưởng không tập trung
Kể từ lần đi bệnh viện đó, không biết vì nguyên nhân gì, Lục Tử Hiên không bao giờ nữa về nhà, Đồng Lôi đã nửa tháng không thấy anh.
Trong một quán cà phê trên phố, âm nhạc chậm rãi vang lên.
Trên bàn cà phê đang bốc hơi nóng, Đồng Lôi cầm muỗng nhỏ, hạ xuống nhẹ nhàng khuấy một cái.
“Lôi Lôi. . . . . .” Ở bên tai vang lên giọng nói ôn hòa của Lục Minh Hạo, Đồng Lôi nghi ngờ ngẩng đầu, ngay sau đó trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt: “Anh hai ——”
“Mời ngồi!” Lễ phép vươn tay, để Lục Minh Hạo ngồi đối diện với mình, sau đó kêu nhân viên phục vụ nói một câu: “Cho thêm một ly cà phê nữa ở đây.”
Lục Minh Hạo không nhịn được thở dài trong lòng, cô gái tốt như vậy, phải được người khác yêu thương thật nhiều, không nên như vậy, chỉ tiếc anh không có quyền lợi đó.
“Thế nào? Anh hai.” Hình như nhìn ra được sự khác thường của Lục Minh Hạo, Đồng Lôi lo lắng hỏi.
Lục Minh Hạo lắc đầu một cái, con ngươi đen như mực nhìn cô chăm chú, hình như muốn xuyên thủng mặt cô: “Gần đây em làm sao vậy?” Gần đây lúc làm việc cô luôn ngẩn người.
Đồng Lôi sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng dâng lên một nụ cười: “Em có thể có chuyện gì chứ?” Sau đó bưng cà phê lên ly, nhẹ nhàng nhấp một hớp, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám nhìn anh, sợ bị anh nhìn ra cái gì?
Lục Minh Hạo không ngờ cô có thể nói như vậy, ánh mắt hơi chậm lại, sau đó mở miệng chất vấn: “Tại sao gần đây em liên tiếp phạm sai lầm trong công việc.”
“Em. . . . . .” Để ly xuống, rũ mắt: “Anh nhất định nhìn lầm rồi.”
“Lôi Lôi. . . . . .” Lục Minh Hạo cau mày, có chút gấp gáp nắm cánh tay của cô: “Em là một cô gái tốt, anh không biết Tử Hiên đối với em như thế nào, nhưng anh luôn hi vọng em có thể hạnh phúc.”
“Anh hai, cám ơn anh!” Đồng Lôi có chút cảm động, nhưng cô còn có hạnh phúc sao?
Nhìn bộ dạng của cô, Lục Minh Hạo không hỏi nữa, buông lỏng một chút, đổi đề tài: “Em uống cà phê vào buổi trưa sao?” Liếc nhìn cái bàn trống không trước mặt cô.
Lúc này, bụng Đồng Lôi không phối hợp liền kêu lên, làm hại Đồng Lôi hận không tìm được chỗ chui vào, xấu hổ cười cười: “Hình như quên ăn cơm.”
“Ha ha, em đó, lại có thể quên chuyện lớn như vậy.” Nói xong liền kéo cô: “Đi, anh mời em ăn cơm?”
Đồng Lôi lắc đầu một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhíu: “Không cần đâu, tự em đi ăn là được rồi.”
Đồng Lôi không muốn anh mời, Lục Minh Hạo không đồng ý: “Nếu muốn ăn cơm thì đi cùng nhau, anh cũng chưa ăn đâu, hơn nữa mọi người đều là đồng nghiệp.” Vừa lôi cô đi ra ngoài vừa mở miệng: “Em sẽ không bỏ anh lại đây chứ?”
“Không có.” Đồng Lôi vội vàng khoát tay, anh nói như vậy, giống như mình rất không có tình người, nhưng khi cô nhìn thấy bên đường đối diện có hai bóng dáng quen thuộc thì tròng mắt sáng lên: “Có thể ăn cơm.”
Lục Minh Hạo cười thoải mái một tiếng, nhưng anh vừa cười xong thì trên mặt liền cứng đờ vì câu nói phía sau của Đồng Lôi: “Họ cũng cùng đi được không, bọn họ cũng là đồng nghiệp?” Ngón tay chỉ hai người bên đường đối diện.
Không ngờ cô sẽ lấy câu mình mới vừa nói, chống đỡ mình, Lục Minh Hạo hận không vả miệng mình một cái.
. . . . . .
“Trư Bát Giới, cô nói xem gần đây Lôi Lôi làm sao vậy, tư tưởng không tập trung.” Tiểu Vi thọt cùi chỏ vào Chu Hoan hoan bên cạnh, còn bất ngờ nhét vào miệng cô một ít đồ ăn vặt.
“Tôi làm sao biết.” Chu Hoan Hoan tức giận trợn mắt nhìn tiểu Vi một cái: “Sao không tự mình đi hỏi, ở nơi này đoán mò cái gì, còn nữa, cô không có việc gì quan tâm cô ấy làm gì?”
Tiểu nha đầu này không có việc gì sao cứ giành danh tiếng của cô, làm hại giám đốc Lục đến bây giờ cũng không có nhìn qua cô một cái.
“Tôi nói Trư Bát Giới, cô là đang ghen tỵ với người ta.” Tiểu Vi trợn trắng mắt.
“Thôi đi, người ta có cái gì tốt mà ghen tỵ.” Hung hăng vỗ đầu của cô hạ xuống, kịp thời kéo tiểu Vi đang tiếp tục đi, trách móc: “Cô muốn chết hả, không nhìn thấy là đèn đỏ sao?”
Tiểu Vi lúc này mới ngẩng đầu, thấy đối diện đang lóe lên màu đỏ chói mắt, bĩu môi: “Vậy phải cám ơn cô rồi, nhưng mà tôi vẫn phải nói, cô chính là ghen tỵ với Lôi Lôi người ta, người ta đẹp hơn cô, có năng lực hơn so với cô, dịu dàng hơn cô, dáng vẻ cô này, một cọp mẹ.” Nói xong nhanh chân mà bỏ chạy, không chạy là ngu ngốc.
Chu Hoan Hoan đen mặt đuổi theo sau lưng tiểu Vi, tưởng nghe được cô cảm ơn mình, không ngờ, vốn muốn hào phóng nói một tiếng không có gì, nhưng liền bị bóp chết ở trong trứng nước, lời nói phía sau của cô là người nói sao?
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đứng lại đó cho ta!” Không có chú ý, đầu liền đụng phải một người.
“Ai dám đụng lão nương?” Ngẩng đầu nhìn lên, mắt đẹp không khỏi trợn to, mặt lúc trắng lúc đỏ, anh. . . . . . tại sao anh ấy lại ở chỗ này, chẳng lẽ chỗ mới vừa đụng là lồng ngực của anh ấy sao?
“Hoan Hoan, tiểu Vi.” Một âm thanh ngọt ngào từ sau người vang lên, Chu Hoan Hoan lúc này mới xoay người liền thấy Đồng Lôi, nhìn lại một chút người đàn ông trước mặt, nhụt chí cúi đầu, rất rõ ràng sức hấp dẫn của cô thật sự là không được.
“Lôi Lôi.” Tiểu Vi vui mừng kéo cánh tay Đồng Lôi, thân mật nói: “Tại sao hai người lại ở chỗ này?”
Mặt mày Đồng Lôi liền hớn hở, lộ ra nụ cười vui vẻ: “Tôi tình cờ gặp giám đốc Lục ở chỗ này, bây giờ thừa dịp có thể hung hăng bắt chẹt giám đốc một bữa.”
Bắt chẹt? Lục Minh Hạo nhíu nhíu mày, nha đầu này thật đúng là sắp xếp, rõ ràng mình muốn mời cô, hiện tại. . . . . .
“Có thật không?” Chu Hoan Hoan vui mừng búng lên, cũng không suy nghĩ người ta rốt cuộc có đồng ý hay không, chỉ vì có thể có cơ hội khiến giám đốc biết đến cô mà thôi.
Lục Minh Hạo gật đầu một cái coi như là đồng ý.
“A. . . . . . Thật vui.” Dọc theo đường đi, Chu Hoan Hoan và tiểu Vi đều là cao giọng kêu to, làm không ít người nhìn qua, Đồng Lôi lơ đãng kéo các cô một cái.
“Các người không nên quá rêu rao.”
“Ai da, chúng ta chỉ vui vẻ thôi? Không ngờ giám đốc đại soái ca lại muốn mời chúng ta ăn cơm.” Lúc tiểu Vi nói câu nói này, nước miếng cũng đã chảy ra, thật đúng là một sắc nữ.
Chọn phòng ăn hạng A tương đối sang, đối với tiểu Vi và Chu Hoan Hoan hai người này mà nói chưa từng thấy qua, giống như cùng Già Lưu vào thăm đại quan viên, quan sát trái phải, hận không thể đào phòng ăn nhà người ta lên xem có cái gì khác người hay không.
“Phốc.” Dù tâm tình Đồng Lôi không tốt thế nào, cũng bị hai người bọn họ làm cho tức cười.
Cô cười dưới ánh mặt trời, sao mà rực rỡ, đẹp như vậy, Lục Minh Hạo nhất thời nhìn ngây người, cho đến khi âm thanh hai người bọn họ kêu ríu rít anh mới tỉnh.
“Lôi Lôi, cô cười cái gì?” Tiểu Vi bĩu môi, không hài lòng mở miệng.
“Không có, hai người có cần đi xem toilet có cái gì khác hay không?” Đồng Lôi chỉ chỉ hướng toilet, hai người hiểu ý, lập tức chạy đi.
“Toilet?” Lục Minh Hạo tò mò, tại sao muốn đi toilet?
Đồng Lôi cười một tiếng: “Theo như lời nói của Chu đại tiểu thư của chúng ta, đẳng cấp của một phòng ăn thể hiện qua cái toilet.”
Lúc này, bên đường đối diện, một chiếc xe thể thao lẳng lặng đậu ở chỗ đó, một đôi con ngươi u ám, bắn ra tia lửa tức giận, ngón tay bởi vì dùng sức phát ra âm thanh khiếp người.
Chương 14: Bắt gặp mập mờ
Đêm tối tràn ngập hơi thở lo lắng, trong bụi cỏ, côn trùng phát ra âm thanh: “Chin chít, chin chít.”.
Lục Tử Hiên tựa vào bên tường rào, một tay cắm ở trong túi, dưới chân tàn thuốc rơi đầy đất, rất dễ nhận thấy anh đã đứng ở chỗ này rất lâu, quay đầu lại ngắm nhìn biệt thự, nơi đó tối thui không có ánh đèn, chân mày nhíu chặt, đã trễ thế này, cô gái kia vẫn chưa về.
Cầm điện thoại di động lên, nhanh chóng tìm được số điện thoại của cô ấy, ngón cái dán thật chặt nút gọi điện thoại, chỉ cần nhẹ nhàng nhấn một cái, nhưng tay kia làm thế nào cũng không ấn xuống được.
Tại sao cô ấy chưa trở về? Ý nghĩ đột nhiên này khiến anh nhíu nhíu mày, cầm điện thoại di động, lập lại mấy lần như vậy, điện thoại di động đúng lúc này đột nhiên vang lên.
“Cô đi đâu?” Nhanh chóng bắt máy, liền đùng đùng mắng với bên kia điện thoại, âm thanh mang theo tức giận nhưng hơn nữa là lo lắng.
“Tử Hiên, tiểu tử cậu ăn thuốc nổ sao?” Bên đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng cười hài hước.
Lục Tử Hiên nhíu lông mày một cái, nguy hiểm híp mắt, nói với bên đầu kia điện thoại kia: “Trác Nhiên, tiểu tử cậu có phải muốn chết hay không?” Đối với anh, thái độ của anh ta đều là như vậy.
“Ha ha!” Bên đầu kia điện thoại có người cả gan cười: “Không phải nói hôm nay muốn mời khách sao? Sao bây giờ còn chưa thấy, chắc không phải muốn ăn quỵt chứ, chậc chậc, đây cũng không phải là phong cách của Lục công tử chúng ta.”
“Yên tâm, không có việc gì, tôi cúp trước.” Cái gì cũng không nói nhanh chóng cúp điện thoại.
Thời điểm anh cúp điện thoại xong, trước mặt, một tia sáng chói mắt bắn tới, kèm theo mùi xăng và tiếng động cơ càng ngày càng gần, Lục Tử Hiên ném điếu thuốc cuối cùng xuống, bước lên, tròng mắt nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao.
“Anh hai, cám ơn anh.” Một bóng dáng nhỏ nhắn từ trong xe đi xuống, âm thanh của cô, bóng dáng của cô không sai chút nào đều rơi vào trong lòng Lục Tử Hiên.
“Đừng khách sáo, có thể phục vụ người đẹp là vinh hạnh của anh?” Bóng dáng cao lớn của Lục Minh Hạo từ trong xe bước xuống, đi vòng qua trước mặt của Đồng Lôi, lời nói có chút trêu ghẹo rơi vào trong tai Lục Tử Hiên lại rất chói tai.
“Ha ha, hôm nay thật sự rất vui.” Những lời này là thật, từ ngày cô kết hôn tới nay đây là thời điểm vui vẻ nhất, cô luôn muốn đi khu vui chơi, hôm nay cô cười giống như một đứa bé.
Lục Minh Hạo nhẹ nhàng gật đầu một cái, cưng chìu vuốt vuốt sợi tóc của cô, hôm nay anh cũng rất vui vẻ.
Trong góc tường, Lục Tử Hiên lẳng lặng nhìn tất cả, ngón tay nắm chặt, trên mặt lạnh lẽo như tụ sương giá.
“Anh hai, trở về đi thôi, em cũng đi vào đây.” Đồng Lôi chỉ chỉ cửa chính, ánh mắt chợt tối sầm lại, biệt thự vẫn tối thui, anh ấy còn chưa về sao?
“Lôi Lôi. . . . . .” Lục Minh Hạo lo lắng nhìn cô, anh không xem nhẹ ảm đạm trong mắt cô.
“Em không sao, anh hai lái xe cẩn thận.” Đồng Lôi cho anh một nụ cười khẳng định.
Lục Minh Hạo nhìn cô thật sâu, chần chừ khẽ hạ xuống, vẫn nghe lời cô nói đi vào trong xe, anh biết, chuyện giữa bọn họ, mình không xen vào được.
Tiếng động cơ xe rất nhanh biến mất ở bên tai, Đồng Lôi nặng nề thở phào một cái, kéo thân thể mệt mỏi, đây là tất cả những gì mình muốn đối mặt, không phải sao?
“Cô còn biết trở lại?” Trong bóng tối, môi mỏng Lục Tử Hiên nhếch lên, lời nói vô tình liền bật ra, từng bước từng bước đến gần cô, muốn nhìn cô một chút rốt cuộc có sức quyến rũ gì.
“. . . . . .” Đồng Lôi ngẩn ra, nhanh chóng quay đầu, hiển nhiên cô không phát hiện nơi này có người.
Nhìn gương mặt bày ra chán ghét, Đồng Lôi không khỏi cười khổ, kết hôn gần một tháng, lời anh nói ra, hình như mười đầu ngón tay cũng có thể đếm đủ.
Cô thật sự rất mệt mỏi, tầm mắt nhìn qua một bên, đang lúc cô muốn rời đi, cánh tay, lại bị một lực mạnh cầm lấy: “Tôi rất kém cõi sao? Rất nhiều cô gái đều muốn đến gần tôi, mà cô lại luôn là một bộ mặt rất ghét bỏ.”
Đồng Lôi giống như không muốn nghe, muốn hất bàn tay đang cầm cánh tay của mình: “Tôi muốn vào nhà.”
Nhìn mặt cô không chút gợn sóng, trong lòng Lục Tử Hiên không khỏi tức giận, lực đạo trên tay dần dần gia tăng, anh ghét dáng vẻ của cô đối với mình không chút cảm tình, chưa từng có cô gái nào đối với anh như vậy.
“Tôi hôm nay mệt chết đi được, không muốn nói chuyện.” Dọc theo cầu thang chậm rãi đi lên trên.
Đồng Lôi đặt mình nằm trên giường lớn mềm mại, kết hôn mới một tháng không tới, cảm giác lâu giống như đã qua một thế kỷ vậy, giữa bọn họ có phải không thể nói chuyện tốt một chút hay không.
Đột nhiên ——
“Phanh!” một tiếng, cửa phòng mở ra.
Đồng Lôi bị sợ từ trên giường ngồi dậy, hơi thở đàn ông tràn đầy khí lạnh, bóng dáng cao lớn của Lục Tử Hiên đã đứng ở trước mặt, gương mặt anh tuấn mang theo tức giận
“Sao cô không trả lời câu hỏi của tôi?” Một tay lôi cô từ trên giường ên, kinh ngạc phát hiện cô thật sự rất gầy, liền dễ dàng bị anh xốc lên.
Đồng Lôi cảm thấy buồn cười, xuy một tiếng: “Anh muốn tôi nói cái gì, chúng ta bây giờ tính là gì, anh đối với tôi như vậy rất vui vẻ sao? Tôi là người, không phải Con Rối, không phải anh muốn giày vò như thế nào đều được, hỏi tôi tại sao luôn có bộ mặt ghét bỏ anh, vậy anh nói cho tôi biết, anh có điểm nào để cho tôi cảm thấy tốt.”
Lục Tử Hiên tuyệt đối không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, bóng dáng bá đạo lấn người về phía cô: “Cho nên cô không kịp chờ đợi liền muốn đeo nón xanh* lên cho tôi sao?”
*Nón xanh: ý chỉ vợ ngoại tình
Đồng Lôi ra sức đẩy anh ra: “Tôi không biết anh muốn nói gì. . . . . . Không có việc gì mời đi ra ngoài, tôi mệt mỏi cần nghỉ ngơi.” Bên má cô đỏ bừng bởi vì tức giận, người đàn ông này thỉnh thoảng sẽ nhục nhã cô.
Nhưng Lục Tử Hiên không có ý bỏ qua cho cô, tay của anh giữ đầu của cô, làm cô không thể động đậy, đặt môi lên môi cô tùy ý chiếm đoạt , không có chút dịu dàng.
“Lục Tử Hiên, anh muốn làm gì?” Đồng Lôi phản kháng, nhưng giữa phụ nữ và đà ông chênh lệch quá lớn, hai người đồng thời lên trên trên chiếc giường mềm mại, nước mắt đột nhiên giống như vỡ đê rơi xuống, bộc phát toàn tộ những uất ức chất chứa trong lòng trong một tháng qua.
Nụ hôn điên cuồng dừng lại, Lục Tử Hiên nằm trên người Đồng Lôi thở từng ngụm, lẳng lặng nghe cô khóc thút thít, hồi lâu mới nghe được cô nhẹ nhàng mở miệng: “Lục Tử Hiên, tại sao anh lại đối với tôi như vậy, cuộc hôn nhân này vốn là một sai lầm, không chỉ có anh mới là người bị hại, tôi cũng giống vậy, tổn thương của tôi không thể ít hơn so với anh, nhưng anh còn có có thể thương lượng lại, nhưng tôi thì không.”
“Cô cho rằng cô như vậy tôi sẽ coi trọng cô sao?” Ánh mắt âm lãnh của Lục Tử Hiên chăm chú nhìn cô, dáng vẻ khóc thầm của cô, làm lòng anh khẽ đau.
Lắc đầu một cái, cho tới bây giờ cô đều không hy vọng xa vời, cô chỉ hy vọng, anh có thể cho cô một chút tôn nghiêm.
Từ trên người cô bò dậy, chỉnh lại quần áo, cô gái như vậy làm cho anh không khỏi phiền não, trước khi đi nhìn cô một cái, lạnh lùng ném lại một câu: “Đây là cô tự mình đưa tới cửa, không thể trách ai được?”
Không biết khóc bao lâu, cũng không biếtLlục Tử Hiên rời đi lúc nào, thân thể nhỏ nhắn co lại thật chặt.