Sau một đêm sóng to gió lớn,
Hàn Đông Liệt ôm Âu Thiển Thiển, nặng nề tiến nhập trong lúc ngủ mơ. Đây là lần đầu tiên trong suốt mười lăm năm cũng là một lần duy nhất mộng đẹp, đơn giản là có cô ở bên cạnh, cho nên hết thảy đều là tốt đẹp.
Tới giữa trưa, hắn lười biếng quay người lại, nhắm hai mắt dùng tay sờ vào vị trí kế bên người, bàn tay lớn sờ soạng thật lâu, nhưng lại hoàn toàn sờ không thấy người nào, hơn nữa bên cạnh hắn chính là cảm giác lạnh lùng đã đã mất đi hơi ấm từ cơ thể của cô.
Hai mắt hắn mãnh liệt mở to ra, nhìn toàn bộ gian phòng, trống trơn im lặng không còn một âm thanh.
“Người đâu?” Hắn cau mày, hai con ngươi lơ đãng nhìn một vòng đỏ tươi ở trên giường, hai hàng lông mày của hắn tự nhiên giãn ra, khóe miệng cũng giơ lên.
Cô là lần đầu tiên của hắn, mà hắn cũng là lần thứ nhất của cô. Chuyện xảy ra tối hôm qua hắn đã từng không chỉ một lần tưởng tượng qua, nhưng hắn lại không nghĩ rằng thực tế thì hoàn toàn khác xa,sự kết hợp giữa hai cơ thể là cảm giác hông gì sánh kịp, một loại cảm giác kỳ diệu.
Hắn cười đi xuống giường, cầm lấy áo ngủ rơi ở dưới đất mặc lên người, sau đó đi ra khỏi phòng.
Đi đến đại sảnh dưới lầu, tâm tình của hắn thật tốt mà nói, “Dì Lan, tiểu thư… A, không đúng, là Thiếu phu nhân đâu?”
Cô đã trở thành người của hắn, cho nên ‘Thiếu phu nhân’ xưng hô thế này là hợp với cô.
Thiếu phu nhân? Dì Lan có chút cả kinh, sau đó mở miệng, “Thiếu phu nhân hai giờ trước đã đi ra ngoài rồi, nói là đi làm.”
Đi làm? Cô còn có tâm tình cùng thể lực để đi làm? Sớm biết như vậy tối hôm qua sẽ không hạ thủ lưu tình, quả nhiên là hắn kinh nghiệm không đủ phong phú sao? Xem ra loại chuyện này phải thường xuyên luyện tập mới có thể làm đúng chỗ.
Hàn Đông Liệt bỗng nhiên nhíu mày, quay người, đi về hướng cầu thang.
“Thiếu gia, cơm trưa của ngài…”
“Không ăn!”
Không thấy bóng dáng của cô, hắn không có tâm tình ăn cơm. Xú nha đầu chết tiệt, cô muốn trốn tránh hắn sao? Vì thẹn thùng sao? Ngày hôm qua còn chưa nói chuyện rõ rang còn dám chạy trước?
Bất kể như thế nào, lần này nhất định phải tra hỏi cho rõ, tại sao phải giả vờ làm Âu Thiển Thiển? Mười lăm năm trước đã xảy ra chuyện gì? Cô trở về với mục đích gì? Nếu như cô dám không nói, vậy hắn sẽ… Hắc hắc…
Khuôn mặt Giang Minh Húc nhìn có chút hả hê, vừa đúng lúc xuất hiện ở trước mặt của hắn, “Này, King, chào buổi trưa, hôm nay lại đi làm trễ nữa nha? Vẻ mặt lại tươi rối? Tối hôm qua đã làm chuyện xấu gì phải không? ” Hắn làm ra vẻ mặt nghi hoặc quan sát phía sau của Hàn Đông Liệt, hắn cười xấu xa nói, “Âu thư ký hôm nay tại sao lại không cùng ngươi đi làm? Không phải là tối hôm qua các ngươi cái kia cái kia… Làm cho tới khi cô mệt nhọc a?”
“Không có đi làm?” Hàn Đông Liệt đột nhiên cau mày, “Cô không có đi làm sao?”
Nhìn thấy biểu lộ khó coi của hắn, Giang Minh Húc ý thức được có chuyện không hay xảy ra, vội vàng dung bộ dạng nghiêm túc nói, “Đúng vậy , Âu thư ký hôm nay không có đi làm, ngươi không biết sao?”
“Đáng chết ——” Hàn Đông Liệt mắng một câu.
Hắn rõ ràng không có ý thức được cô đã rời đi khi nào, hắn là bị chuyện tối ngày hôm qua làm cho choáng váng cả đầu óc sao? Chuyện như vậy lại không có phát hiện được. Thật là đáng chết, đáng chết, đáng chết ——
Chương 34: Vạch trần thân phận của côHàn Đông Liệt nắm chặt nắm đấm, hung hăng nói, “Lập tức báo cho tất cả cấp dưới, điều tra hành tung của cô ấy, gọi cho tất cả những người chúng ta sở hữu bên trên phái đi ra ngoài tìm người, coi như là đem toàn bộ Đài Loan lật tung mấy lần, cũng phải đem cô bắt được về…”
“Vâng!” Giang Minh Húc nhận được chỉ thị, lập tức chạy đi để hoàn thành.
Khuôn mặt của Hàn Đông Liệt lộ ra vẻ bất an , Xú nha kia, cô còn muốn rời khỏi hắn sao?
Trước đó lần thứ nhất là mười lăm năm trước, lần này sẽ là bao lâu?
Không cho phép, tuyệt đối không cho phép cô lại một lần nữa biến mất!
…
Biệt thự Lam gia
“Thiển Thiển? Em tại sao trở về rồi hả?” Three kinh ngạc nhìn cô, nhìn thấy cô sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô hồn, hắn không khỏi lo lắng.
“Three, em mệt quá , nhưng… Ôm em đi nghỉ ngơi một chút được không?” Âu Thiển Thiển hai chân run rẩy như không đứng vững, không còn sức lực.
Three thấy cô như sắp ngất, vội vàng đỡ thân thể của cô, sau đó đem cô ôm lấy, khi hắn cúi đầu xuống chợt thấy trên cổ cô có dấu hôn, cảm giác đau đớn dâng trào trong tim hắn.
Rốt cục, chuyện gì đã xảy ra?
Đem cô đặt lên trên giường , khuôn mặt biểu lộ nét ôn nhu nói, “Là Hàn Đông Liệt phải không? Là hắn đem em tra tấn thành như vậy!”
“Không, không phải lỗi của hắn, là em tự nguyện, là em ăn hết mị dược, cho nên hắn mới…” Nhớ tới từng màn tối hôm qua, lòng của cô trở đau đớn, cái cảm giác đau đớn này so sự đau đớn của cơ thể cô bây giờ thì đau gấp mấy trăm lần.
Three nhìn cô, dùng khí lực để tạo ra vẻ mặt tươi cười, nói, “Nhiệm vụ của chúng ta xem như đã hoàn thành, em không cần trở lại bên cạnh của hắn rồi, ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt, anh sẽ xử lý chuyện kế tiếp.”
“Không, còn không có…” Âu Thiển Thiển ôm lấy bụng của mình, hai con ngươi thâm trầm mà nói, “Nhiệm vụ mới chỉ hoàn thành một nửa, còn một nửa… Phải xem ý trời.”
“Nếu như không thể thuận lợi mang thai thì làm sao bây giờ? Em còn phải về đến bên cạnh của hắn sao? Thiển Thiển… Không bằng chúng ta từ bỏ nhiệm vụ lần này đi?” Three cau mày, thời điểm nhận được nhiệm vụ hắn cũng đã có chỗ bất an, nhìn thấy người con gái mình yêu thương trong vòng tay người khác… Hắn thật sự đã nhịn không nổi nữa.
Âu Thiển Thiển giương mắt nhìn hắn, kiên định mà nói, “Đều đã đến loại tình này, ngươi lại nói bỏ? Không, tôi sẽ không bỏ, chết cũng sẽ không!” Nếu quả thật có thể bỏ qua, từ khi mới bắt đầu cô cũng sẽ không nhận nhiệm vụ này.
Chyện này không đơn giản là một nhiệm vụ, vẫn là cô muốn giữ lời hứa với cô gái kia!
“Thiển Thiển…”
Three còn muốn khuyên bảo , nhưng Âu Thiển Thiển lại cắt lời hắn, lạnh lùng đối với hắn mà nói, “Nếu như anh muốn ngăn cản tôi, tôi đây yêu cầu boss xin đổi trợ lý, nếu như anh còn muốn cùng tôi hợp tác…, thì không nên ngăn cản tôi, hơn nữa giúp tôi giám thị hành tung của bọn hắn bây giờ, Hàn Đông Liệt hắn nhất định sẽ tìm tới nơi này, cho nên tôi phải tìm được chỗ bí mật hơn để ẩn trốn trước khi hắn tìm tới chỗ này.”
Three ôn nhu, hai mắt trở nên cực kỳ ảm đạm, nắm chặt hai tay cũng chầm chậm buông lỏng người, hắn thủy chung vẫn là lo lắng cho cô.
Hắn gượng cười, nói với Thiển Thiển, “Anh đã biết, anh sẽ chiếu đi làm chuyện mà em giao, em nghỉ ngơi thật tốt đi!”
※※※
Tập đoàn Hàn Thiên, văn phòng của tổng giám đốc
“Rầm ——” một tiếng vang thật lớn, Giang Minh Húc phá cửa mà vào, hắn bối rối chạy đến trước bàn làm việc của Hàn Đông Liệt, thở phì phò nói, “King, không tốt rồi, tôi tra được than phận thật sự của Âu thư ký rồi.”
“Đã tra được rồi, tại sao phải nói không tốt?” Hàn Đông Liệt nhíu mày, kiềm chế lửa giận đang muốn bộc phát.
Giang Minh Húc vẻ mặt lo lắng như sắp có đại họa, đem tư liệu đặt lên bàn rồi nói, “Đây là tư liệu của cô ấy, chính ngươi xem đi!”
Hàn Đông Liệt cầm tài liệu lên, nhíu chặt lông mày mở ra xem xét. Một xấp ảnh chụp bên cạnh viết mấy hàng chữ đơn giản.
“Tính danh: Âu Tiểu Thiển ”
“Giả danh: Âu Thiển Thiển ”
“Nghề nghiệp: thiên quốc gia thiên sứ thợ săn “