Trời bừng sáng, Hàn Đông Liệt đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, trên trán hiện ra mồ hôi lạnh. Hắn lại mơ thấy Âu Tiểu Thiển đối với hắn vẩy tay nói gặp lại, hắn dốc hết sức, liều mạng để giữ cô lại, cố gắng bắt lấy tay của cô, nhưng lại bắt không được!
Thở dài một hơi, hắn xoa đầu, sau đó quay đầu lại thì nhìn thấy Âu Thiển Thiển nằm kế bên giường ngủ.
Cô ở đây suốt một đêm sao? Hàn Đông Liệt cúi đầu nhìn xem thân thể của mình, hắn đã thay áo ngủ, hơn nữa trên người đã không còn mùi rượu mà thay vào đó là một mùi hương thơm ngát. Những chuyện này chẳng lẽ đều do cô làm? Người phụ nữ trong đầu rốt cuộc đang suy nghĩ những gì? Hôm qua hắn hành hạ cô ở công ty, nhưng cô lại cẩn thận chăm sóc hắn. Suy nghĩ kỷ lại, cô không cho hắn uống cà phê, chẳng phải là quan tâm đến sức khỏe của hắn sao?
Hàn Đông Liệt đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Âu Thiển Thiển.
Âu Thiển Thiển tựa như cảm nhận được hắn đụng vào khuôn mặt của mình, lông mày có chút nhíu lên, sau đó mở hai mắt ra, “Anh đã tỉnh rồi à? Đầu nhất định rất đau có phải không, tôi đi pha cho anh thuốc giải rượu, anh chờ một chút.”
Cô đứng dậy, nhưng hắn lại bắt lấy tay cô!
“Âu Thiển Thiển, đêm qua…” Giọng nói của hắn đột nhiên dừng lại, do dự hơn nửa ngày, vừa muốn nói tiếp , nhưng điện thoại trong tay Âu Thiển Thiển đột nhiên vang lên.
Cô gạt bỏ tay của hắn, vui vẻ nghe điện thoại, “Này, anh họ… Vậy sao, đã không có việc gì sao? Thật tốt quá… Như vậy ta sẽ…”
Lời nói còn chưa nói xong, Hàn Đông Liệt đã đoạt lấy điện thoại di động của cô, dùng sức ném ra khỏi cửa sổ.
“Anh làm gì vậy?”
“Không được nói chuyện với hắn, về sau cô không được nhận điện thoại của hắn.”
“Hàn Đông Liệt, sao anh lại bá đạo như vậy? Anh là con nít sao? Anh đang ghen có phải không?” Âu Thiển Thiển tức giận nói ra, nhưng cô cũng không nghĩ tới sẽ nói ra những lời như vậy. Ghen?
“Ghen?” Hàn Đông Liệt đột nhiên hiện ra khuôn mặt buồn cười, “Cô hình như đã quên, tôi đã nói qua với cô, cô bây giờ là người phụ nữ của tôi, cô phải toàn tâm toàn ý phục vụ tôi, hơn nữa tôi ghét nhất người khác đụng vào đồ đạc của tô, cho dù là nhìn trộm… Cũng không cho phép!”
Hắn nhẹ nhàng chớp lông mi của mình, hiện ra khuôn mặt tà ác mà nói, “Cô hiểu chưa?”
Âu Thiển Thiển cắn răng, hung hăng nói, “Anh thật sự là một tên biến thái!”
Hàn Đông Liệt cười, nụ cười lỗ mãng mà tà mị.
Càng nhìn hắn càng cảm thấy buồn nôn, Âu Thiển Thiển tức giận quay người đi ra khỏi phòng. Cô tựa vào vách tường, nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, cô cảm thấy lo lắng. Không thể đợi thêm nữa, phải nhanh hoàn thành nhiệm vụ, sau đó…
Liên tiếp mấy ngày, giữa hai người vẫn giữ hòa khí với nhau, nhưng lại ẩn chứa nguy hiểm trong không khí, giống như là yên lặng trước giông bão, khiến cho những người xung quanh cảm thấy bất an.
Mà thường những loại chuyện như vậy, Hàn Đông Liệt đã không lưu lại bên hắn.
Giang Minh Húc nhìn thấy bộ dạng nho nhã lễ độ của hai người nhịn không được bát quái tiến sát lỗ tai của Hàn Đông Liệt nói, “King, ngươi còn chưa ra tay sao?”
Chương 30: ban thưởng đứa béMắt Hàn Đông Liệt liếc Giang Minh Húc, lạnh lùng nói, “Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm, cách tôi xa một chút.”
“Được, tôi không nói!” Giang Minh Húc lui về phía sau hai bước, sau đó cố ý nói lớn tiếng,
“Đầu năm nay, lão xử nam tựa là khó hầu hạ, không có việc gì tự nhiên lại phát giận, lại còn không nói đạo lý, thật Bá Đạo! Khổ cho bọn này làm cấp dưới phải chịu sự tra tấn của hắn. Âu thư ký, cô nói có đúng hay không?” Hắn quay người, nhìn về phía Âu Thiển Thiển.
“À?” Âu Thiển Thiển kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt không thể tin được, Hàn Đông Liệt… Hắn… Hắn lại là xử nam? Hắn không phải gay sao?
Hàn Đông Liệt hai mắt bốc hỏa nhìn hắn, giống như là muốn giết người.
“Xem ra tôi hơi lắm mồm, OK! Tôi đi trước!” Giang Minh Húc tranh thủ thời gian nhanh chóng chạy trốn, dù sao chuyện hắn muốn nói cũng đã nói xong rồi, còn lại thì phải xem hai người bọn họ rồi.
Sắp có trò hay để nhìn!
Trong văn phòng, không khí trở nên ngượng nghịu, Hàn Đông Liệt không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, “Khục! Âu thư ký cô không nên tin những lời Minh Húc vừa nói…, tôi tại sao lại có thể là…” Thật đáng chết, hắn tại sao phải giải thích?
“À? Nha… Tôi minh bạch, tôi tại sao lại phải tin vào những lời của hắn nói chứ… ha ha…” Nàng cười ra hai tiếng, sau đó lại ngậm miệng lại.
Không khí trong văn phòng lại trở l ại thành ngượng nghịu.
Âu Thiển Thiển vụng trộm giương mắt nhìn về phía hắn, phát hiện trên mặt hắn có chút hồng, hơn nữa biểu lộ cũng ngoài ý muốn có chút đáng yêu.
Cho tới bây giờ đều không có thấy qua, hắn cũng sẽ có một bộ mặt như vậy, thật sự rất thú vị!
Che miệng lại, cô không khỏi cười trộm.
“Cô cười cái gì? Không cho phép cô cười!”Bắt gặp cô cười trộm, Hàn Đông Liệt tức giận gầm nhẹ.
“Ah, tôi không cười rồi!” Âu Thiển Thiển im lặng, dùng sức cắn chặt môi dưới, nhưng vẫn không nhịn được, bật ra tiếng cười .
“Âu Thiển Thiển, nếu như cô còn cười thì cút ra ngoài cho tôi!” Hắn nổi giận, Giang Minh Húc chết tiệt, lần này nhất định phải khai trừ hắn.
“Ah!” Âu Thiển Thiển nghe lời đứng lên, sau đó đi tới cửa, giả vờ đưa ra bộ dạng nhăn nhó sau đó chậm rãi xoay người lại, nói, “Hàn tổng, buổi tối hôm nay ngài có cuộc hẹn nào sao?”
Hàn Đông Liệt nhìn cô, nghi hoặc nhíu mày, “Có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì, chỉ là…” Cô đột nhiên tinh nghịch trừng mắt nhìn hắn, rồi nói tiếp, “Chỉ là hỏi một chút thôi!”
Nói xong, cô lập tức mở cửa đi ra ngoài.
Hàn Đông Liệt từ từ nổi lên lửa giận, cô mới vừa ở đây đùa giỡn với hắn sao? Lá gan cô đúng là không nhỏ a!
Nửa đêm
Âu Thiển Thiển rót một ly cà phê tỏa hương thơm nồng, cô đem một viên dược màu đỏ bỏ vào, sau đó dùng muỗng quấy đều. Nhìn xem cơn xoáy nhỏ ơ trong ly cà phê, cô chợt nhíu mày.
Không thể ở bên cạnh của hắn giả ngốc trong thời gian dài hơn nữa, bằng không hắn nhất định sẽ phát hiện bí mật của cô, hôm nay nhất định phải thành công!
Cô sờ lên bụng của mình, nhẹ giọng mà nói, “Thượng đế a, van cầu ngài ban cho ta một đứa bé a, ta van cầu ngài!”