Mục lục
Con nhà giàu – Trần Lạc Thần (full) – Truyện tác giả: Bồ Đề
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 329: THỈNH CẦU CỦA TẦN NHÃ

Còn Dương Ngọc, cũng không ngờ chuyện lại thành như vậy.

Vốn dĩ cô ta muốn nhân cơ hội này để thể hiện.

Cho dù Trần Lạc Thần không đến cô ta cũng có thể thể hiện.

Không ngờ bây giờ, toàn bộ đều ở thế đảo ngược.

“Hừ, Long Thiếu Vân, anh đã có thể làm ra những chuyện này thật sự khiến nhà họ Long mất mặt mà!”

Dương Ngọc khinh thường nói.

“Chát!”

Không ngờ, Long Thiếu Vân tức đến đỏ mắt bước lên tát vào mặt Dương Ngọc một cái.

Dương Ngọc bị đánh ngã xuống bàn.

“Con đàn bà đê tiện này, cái miệng này của mình vẫn luôn nói linh tinh, tao nhịn mày rất lâu rồi, mày nghĩ mày là ai, mà dám dạy dỗ tao, nói cho mày biết, tao nhận mày là chị dâu của tao, thì mày chính là chị dâu của tao, tao không nhận mày, thì mày chính là một con chó của nhà họ Long tao!”

Khéo miệng Dương Ngọc rỉ máu.

“Cậu…cậu dám đánh tôi?”

Dương Ngọc che mặt nói.

Còn Long Kim Nam, nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không nói gì.

Gia thế của nhà họ Long rất lớn, nhưng đồng thời, đã là gia tộc lớn, lại còn có 3 con trai, trong gia tộc, việc phân chia quyền lực trong chắc chắn vô cùng phức tạp.

Còn Long Kim Nam, lại không thuộc về bất kỳ phe phái nào của ba cậu chủ nhà họ Long.

Đúng lúc lần này gia tộc phái đến để chủ trì một số chuyện, nhìn thấy Long Thiếu Vân như vậy, mặc dù trong lòng Long Kim Nam rất tức giận, nhưng phần nhiều là vì Long Thiếu Vân đã làm mất mặt nhà họ Long.

Mà nếu như từ bây giờ Long Thiếu Vân thất sủng, thì Long Kim Nam lại có chút hi vọng.

Còn về Dương Ngọc, không liên quan gì đến ông ta.

Trần Lạc Thần lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mặt.

Anh đã không còn một chút tình cảm gì với Dương Ngọc nữa rồi, bây giờ đối với cô ta cũng không còn bất kỳ sự tự trách nào nữa, không nhất thiết phải cảm thấy áy này với người phụ nữ này.

Nhiều hơn là hi vọng cô ta đừng tiến vào thế giới của mình nữa, cứ như trước là tốt rồi.

Nhưng, bát cơm hào môn này rất khó bưng.

“Được rồi, ăn cơm của nhà họ Long, dùng đồ của nhà họ Long chúng tôi, cái đồ đê tiện nhà cô nếu như nghe lời tôi, sao có chuyện như bây giờ chứ, tất cả mọi chuyện đều trách cô!”

Dương Ngọc lại giật giật khóe miệng.

Không có ai giúp mình, chỉ có em gái của mình đang sợ hãi đứng ở bên cạnh.

Dương Ngọc che mặt nhìn Trần Lạc Thần.

Còn Trần Lạc Thần, đương nhiên cũng dời ánh mắt đi chỗ khác.

Được! Tôi hiểu rồi!

Dương Ngọc hung dữ gật đầu.

Sau đó trực tiếp bật khóc chạy đi.

“Choảng!”

Mà lúc này, một chai rượu đập thẳng vào đầu của Long Thiếu Vân.

Đương nhiên là thương nhân kia, xông lên liều mạng với Long Thiếu Vân.

Trần Lạc Thần và Lý Chấn Quốc nhìn nhau cười.

Khẽ lắc đầu, đám người Trần Lạc Thần chỉ đứng một bên xem náo nhiệt.

“Trần Lạc Thần! Chuyện ngày hôm nay, cảm ơn cậu!”

Lúc này Tần Nhã đi về phía Trần Lạc Thần.

“Cảm ơn tôi, cảm ơn tôi cái gì?” Trần Lạc Thần khẽ cười nói.

“Cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi!”

“Cô hiểu nhầm rồi, hôm nay tôi không hề giúp đỡ cô, tôi chỉ muốn thanh minh cho bản thân mình thôi!”

Trần Lạc Thần cười.

Sau đó, dẫn mọi người rời đi.

Trần Lạc Thần hiểu rất rõ, với nhà họ Long cũng chỉ là vừa bắt đầu.

Lý Chấn Quốc cũng kể cho anh nghe ân oán trước kia với nhà họ Long.

Còn bây giờ, chị gái không ở đây, nhà họ Long chắc chắn muốn báo mối thù năm đó.

Mua lại sơn trang Ôn Tuyền, còn có những chuyện mà Long Thiếu Vân đã hại mình chính là một tín hiệu.

Mà mục đích hôm nay anh đến chủ yếu là để răn đe bọn họ.

Để bọn họ biết, cắm cờ ở đây, ước lượng một chút phân lượng của mình.

Mục đích đã đạt được, Trần Lạc Thần lập tức rời đi.

Lần này Trần Lạc Thần ngồi xe trở về.

Trên đường, vẫn luôn có một chiếc xe đi theo Trần Lạc Thần.

Trần Lạc Thần nhìn qua gương chiếu hậu, cũng biết là ai.

Nhưng lại không để ý.

Khi đến cửa khách sạn, lúc Trần Lạc Thần đang định đi vào.

Cô gái kia cũng đuổi kịp.

“Trần Lạc Thần! Anh thật sự không quan tâm đến tôi sao?”

Người phụ nữ này chính là Tần Nhã.

“Không nhất thiết phải liên lạc nữa, Long Thiếu Vân kia có lẽ cũng không quấn lấy cô nữa, như vậy rất tốt!”

Trần Lạc Thần nói.

“Lẽ nào chúng ta ngay cả bạn bè cũng không thể làm sao?”

Tần Nhã hỏi.

Trần Lạc Thần như vậy, khiến cô ta cảm thấy không cam tâm, ngày càng không cam tâm.

Trần Lạc Thần hơi dừng lại, không nói gì, quay người muốn rời đi.

Thực ra trong lòng Trần Lạc Thần cũng rất không vui.

Dù sao Tần Nhã thực sự rất tốt, đối xử với anh cũng rất tốt.

Nhưng chính vì như vậy, Trần Lạc Thần mới phải kiên định một chút.

Không thể vâng vâng dạ dạ giống như trước kia nữa.

“Đồ khốn, anh đứng lại!”

Triệu Đồng Đồng thở hổn hển chạy đến trước mặt Trần Lạc Thần.

“Trần Lạc Thần, anh cũng đúng là chả ra gì, sao lại đối xử với tiểu Nhã như vậy, anh có biết không, bình thường lúc nào tiểu Nhã cũng nhắc đến anh, lần này anh xảy ra chuyện, tiểu Nhã hiểu lầm anh, nhưng anh có biết tiểu Nhã đau lòng đến mức nào không, cho dù là đau lòng, tiểu Nhã vẫn đi tìm Âu Dương Như, hi vọng Âu Dương Như có thể tha thứ cho anh, đừng truy cứu chuyện này nữa. Cho dù nhà Âu Dương không đồng ý, nhưng anh cũng không thể đối xử với tiểu Nhã như vậy!”

Triệu Đồng Đồng nói.

Quả thật, ngày Trần Lạc Thần xảy ra chuyện, Tần Nhã quả thật có đi tìm Âu Dương Như, nhưng nhà Âu Dương sao có thể tùy tiện không truy cứu chuyện này nữa chứ?

“Còn có, anh có biết bây giờ trong thành phố Kim Lăng đang đồn thổi cái gì không, đều nói tiểu Nhã là bạn gái của anh, hôm nay anh đến làm náo loạn sinh nhật của Long Thiếu Vân là vì tiểu Nhã, đúng rồi, những thứ này loan truyền ra ngoài không ảnh hưởng gì đến anh, nhưng anh có nghĩ cho tiểu Nhã không, nhà họ Long sẽ nghĩ như thế nào, anh bảo tiểu Nhã phải làm sao?”

“Được rồi, Đồng Đồng, đừng nói nữa! Tớ hiểu ý của Trần Lạc Thần!”

Tần Nhã nói.

Sau đó lau nước mắt, nhìn chằm chằm vào Trần Lạc Thần nói: “Tôi biết tôi có một số suy nghĩ rất ích kỷ, nhưng Trần Lạc Thần, tôi muốn nhờ anh giúp tôi một chuyện cuối cùng, tôi nhớ lúc trước, tôi bị bắt cóc phải nhập viện, anh đã từng nói với tôi, đó chính là anh có thể giúp tôi làm một chuyện, chỉ cần anh có thể làm được, tôi muốn biết câu nói này có còn được tính không?”

Trần Lạc Thần gật đầu: “Ừ, đương nhiên có tính!”

Trần Lạc Thần cũng nhớ lại, đó là Tần Nhã vì chạy khỏi hôn lễ mà đi tìm mình, kết quả lúc trở về Kim Lăng vì mình không quan tâm đến cô ta mà bị bắt cóc.

Sau đó lúc Tần Nhã phải nhập viện, lúc đó Trần Lạc Thần rất tự trách mình, có nói với Tần Nhã, có thể giúp cô ta làm một chuyện mà anh có thể làm được.

Lúc đó Tần Nhã còn nghịch ngợm nói một câu chính là “đây là anh nói đấy nhé, tôi sẽ xem là thật!”

Trần Lạc Thần biết, đương nhiên là thật rồi.

Thực ra lúc đó Tần Nhã và Trần Lạc Thần đều không nghĩ quá nhiều.

Nhưng bây giờ…..

“Cô nói đi, chỉ cần tôi có thể làm, tôi sẽ giúp cô!”

Trần Lạc Thần nói, dù sao cũng đã hứa, cộng thêm bây giờ lại có chút thương Tần Nhã, Trần Lạc Thần cũng không biết phải làm thế nào để từ chối cô ta.

“Được, nhưng anh yên tâm, làm xong chuyện này, tôi cũng sẽ không quấn lấy anh nữa, tôi sẽ biến mất trước mặt anh!”

Tần Nhã cắn môi nói.

“Là gì?”

“Tôi muốn anh đính hôn với tôi!”

“Hả? Đính hôn?”

Cho dù Trần Lạc Thần cũng có chút chuẩn bị, nhưng nghe thấy câu này vẫn ngạc nhiên đến mức trợn tròn mắt.

“Haha, anh đừng sợ, tôi không nói thật sự muốn anh đính hôn với tôi, tôi muốn anh đính hôn giả với tôi, làm cho nhà họ Long xem, như vậy có được không?”

Tần Nhã nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK