Từng tên tà tu Quỷ Kiếm Tông điên cuồng chạy trốn toán loạn.
Nhưng, dưới mặt nạ Tà quân là La Hồng đang vô cùng hưng phấn.
Kiếm Sát châu ở trong đan điền rào rào vụt ra.
Phụt!
Từng tên tà tu chạy trốn bị phi kiếm xuyên qua người, kéo trở về bên người La Hồng, La Hồng đè đầu, hút khô tà sát của đối Đông.
Thi thể tà tu Quỷ Kiếm Tông cuối cùng ngã xuống hồ.
Môn khách giang hồ quan chiến ven hồ đều an tĩnh lại, trong lòng không ít tu sĩ đang đánh nhau cùng Tà Ảnh đều không khỏi phát lạnh.
Thậm chí, trong lòng không ít tu sĩ dây dưa cùng Tà Ảnh nảy ra suy nghĩ rút lui, nhớ tới lúc La Hồng một người một kiếm cản hồ, giết Dư Tam Xuyên, bóp nát đầu Ngô Thanh Sơn trước đây lại kinh sợ.
Trốn?!
Không ít người bắt đầu lui về phía sau, muốn rút về thuyền hoa.
Nhưng, La Hồng trên thuyền hoa của Quỷ Kiếm Tông lại nở nụ Cười.
Giờ mới biết lui?
Không kịp rồi.
La Hồng trên thuyền hoa của Quỷ Kiếm Tông duỗi cái eo lười biếng, bạch y bay bay, thậm chí khí Chính Dương trên người cũng khẽ hiện lên vẻ ảm đạm vì hắn hút quá nhiều tà sát.
Ăn no rồi, nên làm chính sự.
"Nên kết thúc màn khởi động rồi." La Hồng nói.
Ánh mắt hắn đảo qua rất nhiều tu sĩ, khóe miệng tà mị kéo lên.
Đáng tiếc là không có cách nào viết tên của tất cả những người này vào Tiểu Bản Bản, nhưng mà không sao, giết sạch những người này dưới ánh nhìn chăm chú của vạn chúng cũng đủ để cho người đời kinh sợ, hẳn cũng có thể thu hoạch một đợt danh tiếng danh vọng.
La Hồng cười khẽ, khí Tà Sát trong đan điền trào dâng.
Vốn dĩ hắn đã phải cố gắng hết sức khi khống chế nhiều Tà Ảnh như vậy, nhưng, hiện giờ sau khi hút khô tà tu của Quỷ Kiếm Tông, lực tà sát của hắn cũng đủ để chống đỡ hắn trong đợt giết chóc tiếp theo.
Hắn nâng tay lên.
Đột nhiên vung tay về phía bầu trời.
Oanh!
Hồ nước bỗng nổ tung!
Rất nhiều tu sĩ đang giao chiến cùng Tà Ảnh giật mình, bọn họ phát hiện ra thi thể tu sĩ vừa chết trong trận giao chiến lúc trước lại mạnh mẽ bò lên Người chết một lần nữa trở về, lần nữa gia nhập chiến đấu!
Thậm chí, còn có không ít Tà Ảnh tu sĩ Tam phẩm hóa thành linh ảnh dưới sự khống chế của La Hồng.
Bên này giảm bên kia tăng, vốn là hoàn cảnh bất lợi cho La Hồng, nhưng vào lúc này, hắn lại có ưu thế tuyệt đối!
"Không"
"Thế này còn đánh kiểu gì?"
"Trốn đi!"
Rất nhiều tu sĩ tuyệt vọng.
Những hắc ảnh đó giết không chết, trừ cũng chẳng xong, cho dù bọn họ có chém giết, bọn chúng cũng rất nhanh sẽ lại ngưng tụ một lần nữa.
Mà bọn họ sẽ bị thương, sẽ đổ máu, sẽ mỏi mệt, sẽ chết......
Sau khi chết đi, lại hóa thành hắc ảnh, chiến đấu vì La Hồng.
Cho dù La Hồng cũng sẽ bị tiêu hao, nhưng có quỷ mới biết lúc nào pháp lực của La Hồng cạn kiệt!
Trên hồ Lạc Thần, mùi máu tanh nồng đậm, ban đầu nó là hồ nước trong, giờ đây đã pha máu loãng, hồ Lạc Thần hóa thành hồ máu.
Mà rất nhiều tu sĩ không đánh nữa, điên cuồng chạy trốn, muốn quay lại thuyền hoa của từng người.
Cái gì mà Phiêu Tuyết kiếm.
Cái gì mà phần thưởng bí cảnh Hoàng Gia.
Chẳng có gì là quan trọng hơn tính mạng mình hết!
Nhưng, bọn họ muốn chạy, La Hồng lại không cho phép.
Đám Tà Ảnh tập trung như một quân đoàn, một mảnh đen nghìn nghịt làm cho cả hồ Lạc Thần đều trở nên không yên.
Bọn chúng theo mệnh lệnh La Hồng, tà sát Tam phẩm cầm đầu, nhằm về phía rất nhiều tu sĩ đang chạy thục mạng, như những bánh xe lớn bằng thiết muốn nghiền nát hết thảy.
"Dừng tay!!!"
"La Hồng, hãy khoan dung độ lượng, Lưu Tinh Kiếm Phái ta không ra tay!"
"La Hồng! Giết chóc quá nhiều người, ngươi tuyệt đối không thể ra khỏi Giang Lãng!"
Trong từng chiếc thuyền hoa, có cường giả Nhị phẩm lên tiếng, âm thanh vang vọng như chuông lớn ngân reo!
Cơ mà, La Hồng lại cười.
"Các ngươi cũng xứng dạy ta làm việc sao?"
Bạch y của La Hồng bay bay, hắn liếc qua rất nhiều thuyền hoa, cười nói.
Sau đó, hắn nâng tay lên, búng tay một cái.
"Giết!
Vô số Tà Ảnh vặn vẹo từ trong bóng dáng của tu sĩ đang chạy trốn chui ra, đôi mắt đỏ tươi lóe sáng.
Vô số máu tươi vọt lên, bắn vào trên thuyền hoa.
Không khí tĩnh lặng như chết.
Đêm tối đến.
Giết chóc lại bắt đầu.
Đêm tối.
Giết chóc mới bắt đầu.
Đây là điều mà tất cả mọi người chưa từng nghĩ tới, bọn họ vốn tưởng rằng màn đêm buông xuống, đại hội thưởng kiếm này hẳn là sẽ dần kết thúc khi đèn hoa lên đèn, sẽ hạ màn theo cách phong lưu của Giang Lăng.
Nhưng mà ai có thể ngờ, mà đêm vừa buông xuống thì giết chóc bắt đầu.
Thi thể trôi nổi trên mặt hồ.
Mặc dù rất nhiều lời nói của cao thủ Nhị phẩm trong thuyền hoa vang như chuông, có uy hiếp La Hồng, có khuyên can La Hồng.
Nhưng mà đều vô dụng.
La Hồng vẫn điều khiển bóng đen như cũ, xóa bỏ tất cả tu sĩ đã mất đi tư tưởng chiến đấu chỉ lo chạy trốn!
Từng cái đầu bị giết hại dưới tay bóng đen bay lên tận trời mang theo sự không cam lòng, ngạc nhiên và hối hận.
Đầu lâu bay lên nhao nhao rơi vào trong hồ nước, giống như là từng viên đá rơi vào trong hồ tạo thành sóng nước màu máu.
Mà máu tươi trong những thi thể bị chém đầu lâu bắn ra ngoài phun lên thuyền hoa thành màu đỏ như máu.
Là đánh mặt, đánh mặt một cách trần trụi!
Thuyền hoa chìm vào im lặng chết chóc.
Tất cả tu sĩ Nhị phẩm có lẽ cũng không ngờ họ đều đã lên tiếng vậy mà La Hồng vẫn lựa chọn giết chóc như cũ.
Không chịu thỏa hiệp.
Nếu như La Hồng thỏa hiệp, đám Nhị phẩm bên trong thuyền hoa như bọn họ có lẽ thật sự sẽ cho La Hồng một lối thoát chứ chưa chắc sẽ ra tay.
Nhưng mà La Hồng lại không cần những thỏa hiệp này, đối với lời khuyên của các cường giả Nhị phẩm, một kích... khiến mặt hồ nhuộm thành màu đỏ như máu.
Ánh trăng ung dung chiếu xuống.
Phản chiếu sóng nước lấp loáng trên mặt hồ, một vệt lại một vệt máu, nhìn thấy mà giật mình.