Mục lục
Thần Cấp Kẻ Phản Diện - La Hồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Tu Viễn sợ ngây người.

Y phát hiện ra, bản thân đầy bụng văn thơ nhưng lại không biết phải dùng từ ngữ gì để hình dung La Hồng thời khắc này.

Những chữ "Chính" giống như chim công xòe đuôi kia, mỗi một chữ đều mang theo sự chờ mong thuần túy của Nho Thánh dành cho La Hồng.

Chủ yếu là số lượng kia...

Tuy chỉ toàn là chữ Chính, nhưng mỗi một chữ đều là chân ngôn của Thánh Nhân đó, là chân ngôn của Thánh Nhân - niềm ước mơ thiết tha suốt cả đời của một nho sinh tầm thường, những chân ngôn này dường như đã hóa thành sao nhỏ treo trên khắp cả bầu trời, chớp chớp lấp lóe.

Này là bao nhiêu cái?

Chân ngôn của mười mấy thánh nhân?

Đủ để làm thành một phần văn chương của Thánh Nhân nhỉ?

Một điểm đáng tiếc duy nhất đó chính là tất cả chân ngôn Thánh Nhân đều cùng là một chữ.

Lý Tu Viễn có hơi hoảng hốt, y thầm nghĩ nếu như bản thân muốn ngưng tụ nhiều chân ngôn thánh nhân như vây thì phải mất bao nhiêu năm?

Vốn dĩ còn tưởng rằng La Hồng không ngưng tụ được chân ngôn, không cách nào mở ra cửa Tàng Thư Các để rời đi, bây giờ xem ra không phải như thế.

Tiểu sư đệ đây là chìm đắm trong giáo huấn của Thánh Nhân, trong hương thơm của biển sách khó có thể tự kiềm chế được rồi.

"Tiểu sư đệ... Ôi."

Lý Tu Viễn rất xấu hổ, cũng rất vui mừng.

Điều vui mừng chính là cuối cùng y cũng mang La Hồng quay về đường ngay lẽ phải, đối phương có thể bình tĩnh lại ngưng tụ chân ngôn, đây cũng là một loại tiến bộ, từ từ đến, từng bước từng bước làm trời cảm động, làm đất cảm động, làm tiểu sư đệ cảm động.

"Trẻ nhỏ dễ dạy."

Lý Tu Viễn ôn nhu cười nói, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai của La Hồng.

La Hồng lườm một cái, nếu hắn không cùng đường mạt lộ thì sao lại lựa chọn ngưng tụ nhiều chữ "chính" như thế làm chi chứ.

Có điều lần này bế quan, trái lại cũng không phải là không có thu hoạch, ít nhất, ngoại trừ tu vi Tà đạo của La Hồng ra thì những tu vi đã dược thăng cấp khác cũng trở nên vững chắc hơn rất nhiều.

Chân ngôn của Thánh Nhân trấn toàn thân, khí huyết vững chắc như thường, kiếm khí vốn dĩ cuồng bạo trong kinh mạch trong ổn định hơn rất nhiều.

Dường như nhận ra được cảm xúc của La Hồng không vui vẻ gì lắm, giống như cô dâu nhỏ bị bắt nạt, Lý Tu Viễn cười cười.

"Đừng tức giận chứ, không phải lần này đệ cũng đã thu hoạch được rất nhiều rồi còn gì? Nhiều chân ngôn Thánh Nhân như vậy, xem như là Tà tu Nhất phẩm gặp đệ, tiểu sư đệ chỉ cần triển khai hết tất cả những chữ chính này thì đối phương sẽ lập tức mất đi hứng thú với tiểu sư đệ thôi."

"Thứ này cũng giống như bùa hộ mạng rồi, tiểu sư đệ lại không mất mát gì, còn gì mà không hài lòng nữa chứ?"

Lý Tu Viễn nói.

La Hồng nghe thấy thế cũng chỉ có thể tự mình an ủi trong lòng.

Dường như bây giờ hắn có thể khiến đám Tà tu kia phải cảm thấy chán ghét.

Không đúng... Bản thân hắn chính là Tà tu, vậy không phải đang tự chán ghét bản thân hay sao?

Không hề bàn về đề tài này nữa, La Hồng nhìn về phía Lý Tu Viễn: "Trước đó sư huynh nói hôm nay tổ chức kỳ thi hằng tháng cho học cung à?"

Lý Tu Viễn gật gật đầu: "Mỗi tháng học cung đều sẽ có một lần kiểm tra, bởi vì đệ đã giết rất nhiều học trò bên trong Thiên Cơ bí cảnh, vì thế kỳ thi tháng lần này ngoại trừ kiểm tra tình hình tu luyện của các đệ ra thì còn phải thu nhận thêm một vài học trò mới nữa."

"Kỳ thi tháng đối với đệ mà nói thì cũng không khó khăn gì đâu."

"Tư Thiên Viện thay đổi Hoàng bảng một lần nữa, bây giờ tiểu sư đệ đã đứng thứ hai trên Hoàng bảng rồi, thiên kiêu nổi tiếng của thế hệ trẻ tuổi."

Lý Tu Viễn nói.

Câu này làm La Hồng không khỏi ngẩn người, hạng hai Hoàng bảng? Hắn à?

Chỉ thấy Lý Tu Viễn đưa một cuốn sách nho nhỏ màu vàng cho hắn.

Sau khi La Hồng mở ra, thật sự thấy được tên của mình xếp hàng thứ hai trong đó, trong lúc nhất thời, cảm xúc ngổn ngang trăm mối.

Tu hành năm mươi bảy ngày, rốt cuộc thăng lên được hạng hai trên Hoàng bảng, rốt cuộc hắn cũng có được năng lực tự bảo vệ mình trong thế giới nguy hiểm này rồi.

Nhớ lại những mờ mịt và bàng hoàng lúc hắn mới vừa đến thế giới này.

La Hồng không khỏi thở dài một tiếng.

Một tiếng thở dài của La Hồng làm Lý Tu Viễn hơi nhíu mày lại, sao thế? Được hạng hai trên Hoàng bảng này... còn không thỏa mãn à?

"Sư huynh, Vân Trùng Dương này... đúng là tiên nhân tái thế à?"

La Hồng rút lại tâm tình phức tạp trong lòng, hỏi.

"Có phải là tiên nhân tái thế không thì cũng khó nói, trong Đạo môn quả thực có chuyện chuyển thế, tái thế trùng tu, nhờ vào đó bù đắp chỗ thiếu hụt của kiếp trước, tu được thân thể hoàn hảo, Vân Trùng Dương này rất bí ẩn, ta cũng chưa từng gặp, không thể khẳng định xằng bậy được."

Lý Tu Viễn nói.

"Có điều, thế hệ này của các đệ, thật sự là một kiếp toàn yêu nghiệt, bất kể là Sở Thiên Nam, Gia Luật Sách, hay là tiểu sư đệ ngươi, ở bất kỳ một đời nào cũng có thể đăng lâm xếp hạng đầu trên Hoàng bảng."

"Nhiều yêu nghiệt tụ lại một Hoàng bảng như vậy, là chuyện tốt, mà cũng là chuyện xấu."

"Yêu nghiệt tụ hội, cũng thể hiện sóng gió sắp nổi lên, văn không đệ nhất, võ không đệ nhị, giữa các ngươi cuối cùng sẽ phải phân ra người thắng và thua."

Lý Tu Viễn cảm khái nói.

Trong ánh mắt của y có mấy phần phức tạp, cũng có chút buồn bã.

"Đi thôi, ta dẫn đệ đi tham gia cuộc thi tháng, tất cả mọi người đều đang chờ đệ đấy."

Lý Tu Viễn nói.

Hai người ra khỏi Tàng Thư Các, La Hồng có cảm giác như lại lần nữa được thấy ánh mắt trời rực rỡ, ánh mặt trời có hơi chói mắt, thế nhưng làm La Hồng có mấy phần cảm động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK