• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe ngựa xóc nảy chạy về hướng nam.

“Có biết chúng ta đi đâu không?” Hoàng đế cười nhìn Vinh Khô, vừa nói vừa nhấc tay Vinh Khô buông thõng bên người, đan năm ngón tay của hai người vào nhau.

Vinh Khô thoáng nghĩ, không chắc lắm mà nói “Trọng Hoa thành?”

Hoàng đế cúi đầu, khẽ hôn lên thủ bối Vinh khô, mỉm cười nói nhỏ “Vinh Khô quả nhiên thông minh.”

Vinh Khô trầm mặc, trong lòng dâng lên một dự cảm khác thường.

Không cần phải hỏi, hắn cũng biết mục đích chuyến đi này, chính là vì rõ ràng nguyên nhân như thế, hắn mới cảm thấy. . .có chút khó tin.

Lúc quỷ y bảo chỉ có Hoàng tuyền thảo mới có thể chữa khỏi cho đôi mắt hắn, lúc đó hắn những tưởng Hoàng đế đã bỏ cuộc hoàn toàn.

Một loại tình tự có tên là bất an đã lâu rồi không xuất hiện, cứ chậm rãi khuếch tán từng chút một trong tâm.

“Ước chừng ba bốn ngày là có thể đến nơi.” Hoàng đế kề sát bên tai Vinh Khô nói “Quỷ y bảo, ôn tuyền ở Trọng Hoa thành có thể giúp ngươi cải thiện hư hàn thể chất, đối với việc trị liệu nhãn tất rất có lợi.”

Vinh Khô không tập trung lắm mà đáp trả.

• • •

Địa lý lẫn cảnh vật ở Trọng Hoa thành thực kỳ lạ, phía nam cao sơn liên miên như bình, phía bắc lại bao quanh bởi thủy.

Cả tòa thành, một nửa kiến ở chân núi, một nửa tọa lạc trên mặt nước, thêm vào đó bốn mùa khí hậu ôn nhuận vừa phải, hấp dẫn không ít bước chân kẻ lữ hành.

Đoàn người của Hoàng đế sau khi đến Trọng Hoa thành, dừng lại ở một toàn dân trạch u tĩnh đã được bố trí từ trước.

Vinh Khô bấy giờ mới biết, mấy ngày trước ở Vô Lượng Tự, Hoàng đế đã ngầm an bài mọi chuyện ở Trọng Hoa thành, cũng không rõ đối phương đã dùng phương pháp gì, khiến cho quỷ y vốn cực kỳ không chút tình nguyện cũng theo đến đây.

• • •

“Ca ca, cái kia. . .là cho chúng ta sao?”

Tiếng nói hài đồng non nớt làm Vinh Khô giật mình lấy lại thần trí, hắn vươn tay sờ lên mái tóc mềm mại trên đầu hài tử nọ mà xoa xoa “Ân, lấy đi chơi đi.”

Tiếng nói vừa dứt, đám hài tử hoan hô reo lên.

Vinh Khô nghe thấy, nhàn nhạt mỉm cười.

Từ lúc ngụ lại nơi này, những hài tử ở mấy nhà xung quanh tỏ ra rất ngạc nhiên đối với sự xuất hiện của bọn họ, mấy lần lén lút vào viện tử xem thử,. Có lẽ Hoàng đế sợ hắn chờ đợi nhàm chán, nên cũng mắt nhắm mắt mở để mặc mấy hài tử kia lẳng lặng tiếp cận hắn.

“Tiên sinh đâu?” Một tràn thanh âm tinh tế đồng loạt vang lên.

Phụ hoàng?

Vinh Khô lúc này chợt nhớ ra, cả ngày hôm từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy Hoàng đế, cảm thấy có chút nghi hoặc nhưng vẫn mở miệng nói “Phụ thân xuất môn hành sự, không cần sợ hãi.”

Đang nói chuyện, từ đại môn truyền đến một trận náo loạn.

Bọn thị vệ giả làm gia phó cất giọng chiêu hô Vinh Khô xong, liền trực tiếp đuổi những hài tử kia về nhà.

“Chuyện gì vậy?” Lam Minh dìu Vinh Khô bước đến môn khẩu.

“Lão gia bị thương.” Kẻ đáp lời hắn, thanh âm có vẻ rất kinh hoảng.

Vinh Khô dừng bước lại, lắng nghe thanh âm cước hỗn loạn, nhất thời không tìm thấy vị trí Hoàng đế.

“Lam Minh, ngươi. . .”

Vinh Khô vốn muốn mở lời phân phó Lam Minh tiến lên tra hỏi một chút, chợt nghe người bên cạnh kinh hô lên “Hoàng thượng!”

Trước mắt bóng người lay động, Hoàng đế đẩy người chắn tầm mắt mình ra, nhìn về phía Vinh Khô đang đứng giữa đình viện, nhất thời buông lỏng tinh thần xuống, ngoài miệng lạnh lùng “Đều vây quanh đây làm cái gì! Ứng Khâu, lại đây dìu trẫm, những kẻ còn lại mau đi gọi quỷ y.”

Đám người đang hoảng loạn lúc này mới kịp phản ứng, nghe như có kẻ cất giọng gọi quỷ y.

Vinh Khô sững sờ ngây ngốc đứng ở nơi đó, đến khi thân thể bị vòng tay quen thuộc vây lấy, mới đột nhiên kinh tỉnh.

“Khụ. . .”

Mùi máu tươi xộc vào khoang mũi, loáng thoáng có cả mùi bị đốt khét. Hắn chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng xoa gương mặt Hoàng đế, môi mấp máy đôi lần, nhưng không biết phải mở lời như thế nào.

Hắn thật không nghĩ, Hoàng đế lại thật sự đi đến Huyết Trì, tự mình đi đến sơn nhai bị người đời coi là tử địa kia bất chấp mọi tình huống mà ngay cả bản thân cũng không biết có thể xảy ra mà leo xuống.

Hai người chẳng ai mở miệng, mãi đến khi thanh âm khó xử của Ứng Khâu truyền đến.

“Hoàng thượng!”

• • •

“Điên rồi! Điên rồi!”

Vinh Khô im lặng ngồi ở sàng biên Hoàng đế, nghe lão đầu kia không ngừng ồn ào mà hô điên rồi.

“Lão phu hành tẩu giang hồ nhiều năm, chưa thấy qua kẻ giống như ngươi không sợ chết như vậy!” Quỷ y một bên thượng dược cho Hoàng đế, một bên lẩm bẩm không ngừng “Thật sự là điên rồi. . .”

Hoàng đế mím chặt môi, chịu đựng đau đớn do dược phấn sát lên vết thương bị cháy bỏng gây ra, đồng thời phân thần mà liếc về phía Vinh Khô vẫn đang trầm mặc, hơi có chút lo lắng.

“. . .Khụ”" Hoàng đế sắc mặt tái xanh, cực lực áp ức mở miệng “Đó là Hoàng tuyền thảo phải không?”

Quỷ y trừng mắt nhìn Hoàng đế, lại nhìn về thanh niên thờ ơ bên cạnh, ngữ khí mang theo vài phần thán tức “Rất giống với hình dạng trên cổ thư miêu tả, nhưng không biết dược hiệu có thực thần kỳ như vậy hay không!”

Quỷ y thật không nghĩ tới, chỉ vì lời nói trong lúc giận dỗi của mình mà nam nhân này lại tưởng là thật.

Hoàng đế nhắm mắt, hít sâu một hơi “Vậy ngươi sớm an bài giúp Vinh Khô trị liệu đi!”

Quỷ y nhíu chặt mày, bắt đầu thu dọn lại hòm thuốc “Nhãn tật của hắn hỏng không phải ngày một ngày hai, trước tiên ngươi cứ dưỡng thương của mình cho hảo đi.” dứt lời, cũng không quản đôi phụ tử kỳ quái này nữa, trực tiếp hướng cửa rời đi.

Vinh Khô.”

Vinh Khô trừng mắt nhìn, nhẹ nhàng đáp “Ân.”

Hoàng đế mở mắt ra, khẽ xoay đầu qua nhìn gương mặt bình tĩnh của đối phương “Ngươi. . .không sao chứ?”

Tuy Vinh Khô lúc này thoạt nhìn không khác gì so với lúc bình thường, nhưng y vẫn cảm giác được một tia không thích hợp.

Suy nghĩ tiếp theo ập đến khiến Hoàng đế buông xuống lo lắng trong lòng. . . Nếu Vinh Khô quả thực ngộ ra loại cảm xúc khác, dù cho có là tiêu cực đi nữa, vẫn đã là thay đổi không tệ rồi.

Vinh Khô nhất thời không mở miệng, chỉ chậm rãi vươn tay ra, rồi lại ngừng ở giữa không trung, tựa như muốn chạm đến thứ gì đó, rồi lại có chút do dự thoáng qua.

Hoàng đế nhìn thấy, cố chịu đựng cơi đau nơi cổ, gượng một nụ cười, đưa tay nắm lấy tay đối phương xiết vào lòng bàn tay “Ân?”

“Vì cái gì?”

Đợi hồi lâu, Hoàng đế mới nghe được một đạo thanh âm cực thấp thốt ra lời hỏi, không phải mờ ảo giống như ngày ấy trên mặt sông, mà rất rõ ràng. . .mang theo một chút tình tự rất khẽ.

“Ta từng nói. . .” Hoàng đế như vô tình mà trả lời “Ánh mắt của Vinh Khô vừa xinh đẹp lại kiền tịnh, thế nên ta tuyệt không để cho nó mù lòa. Ta cũng từng nói. . .”

“Duy nhĩ vô thương, Vinh Khô nếu đã không tin Bồ Tát, vậy ta đành phải tự mình xuất lực.”

Vinh Khô rũ mi mắt, thản nhiên hỏi “Đáng giá sao? Chỉ để nhi thần có thể phục minh1, phụ hoàng liền để mình gặp nguy hiểm bất chấp sinh tử như vậy?”

Chính bản thân hắn cũng không cần, vậy thì nam nhân này tại sao phải để ý như thế chứ?

“Đừng nói tới có đáng giá hay không đáng giá.” lời nói Hoàng đế mang theo ý vị ngạo nhiên “Chuyện trẫm đã muốn làm, không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản được.”

Cho dù là Huyết trì cực kỳ hung hiểm đi nữa, vả lại y cũng không phải không biết tự lượng sức mình, lúc y quyết định xuống dưới kia hái Hoàng tuyền thảo, đã an bài cùng chuẩn bị hết thảy mọi thứ.

Vinh Khô im lặng hồi lâu, mãi đến khi nghe thấy hơi thở gấp gáp mà Hoàng đế cố áp chế thật thấp, mới chậm rãi mở miệng “Nhi thần hôm nay mới biết, khẩu tài2 của phụ hoàn thật hảo.”

Hoàng đế nghe xong, nhẹ cười thành tiếng.

Nam âm thuần hậu, truyền vào tai, rót thẳng vào tận đáy tâm. Một tia tình tự mơ hồ vẫn tồn ở trong lòng trước giờ, không thể không chế mà tuôn tràn ra. Vinh Khô mơ hồ nghĩ ngợi, tựa như có cái gì đó bất đồng.

“Vinh Khô.” Hoàng đế nhìn bộ dáng mơ màng của Vinh Khô, cơ thể dịch gần đến cạnh sàng biên. “Cúi đầu thấp xuống.”

Vinh Khô ngoan ngoãn cúi đầu xuống.

Yết hầu có chút tắc, Hoàng đế dùng thanh âm cực nhẹ nói “Thấp một chút nữa. . .”

Trên miệng một mạt ôn nhuận phủ lấy, Vinh Khô không giật mình cho lắm, chỉ bình tĩnh mà cảm thụ nam nhân dịu dàng hôn mình, khẽ cắn lấy cánh môi, mãi đến khi đầu lưỡi của đối phương chạm vào nha quan3.

Hoàng đế không làm khó hắn, nhưng cũng không buông tha. Môi hai người cứ thế mà giao nhau một chỗ như vậy.

Hồi lâu sau, Vinh Khô thấy nam nhân không giống như những lần trước, trực tiếp dùng lưỡi khiêu khai miệng mình, đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, do dự một chút rồi chậm rãi thả lỏng nha quan.

_______________

1 Phục minh : kồi phục lại thị lực, lấy lại ánh sáng

2 Khẩu tài : tài ăn nói, miệng lưỡi ăn nói

3 Nha quan : khẩu hàm, răng không mở ra thì đứng tại chỗ ở ngoài ý mà

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK