Thái y đến rồi lại đi, ai nấy cũng đều sầu mi khổ kiếm
Lam Minh tiễn Thái y đi, trở về hoa viên, chỉ thấy một thân ảnh nhất mạt thiển giáng sắc chậm rãi bước đi cạnh trì đường, phía sau Đặng Tề cẩn thận theo sát.
Thu lại lo lắng cùng buồn phiền, Lam Minh chấn chỉnh lại tinh thần một chút rồi bước sang bên kia.
“Điện hạ sao không nghỉ ngơi?”
Vinh Khô quay đầu lại, “nhìn” Lam Minh bật cười, nói “Ta đâu yếu ớt đến như vậy. . . thái y có bảo, cơ thể ta cũng không có gì đáng ngại.”
Tuy nói ánh mắt nhất thời không còn nhìn thấy được, nhưng hắn đã sớm quen. Huống chi Thanh Thu cung này, căn bản rất quen thuộc với hắn.
Lam Minh cũng cười cười đáp lời, sau đó tản bộ cùng Vinh Khô, nói chuyện câu được câu mất.
Đặng Tề im lặng theo sát sau lưng hai người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vinh Khô. Nửa ngày, y mới thu hồi lại tầm mắt, lặng lẽ thở dài. Cũng khó trách không ai phát giác ra mắt của người này xảy ra vấn đề, nhìn hắn bộ dáng thần sắc vẫn tự nhiên hệt như không, nào có giống một người mù lòa đâu chứ?
Dương quang ngày thu sáng rực, chiếu rọi vào thâm uyển lạnh lẽo. Chủ tớ một đoàn vẫn nhàn nhã bước từng bước, không nhanh không chậm mà dạo bước đình gian, hưởng thụ thời gian tĩnh lặng lúc ngọ hậu.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Đột nhiên một tiếng tuyên xướng sắc nhọn cắt đứt sự tĩnh lặng trong Thanh Thu cung, Vinh Khô dừng cước bộ lại, xoay người về hướng phát ra âm thanh, trầm mặc đứng tại chỗ.
Hoàng đế đã có nói, Lý Thân vương đi lại bất tiện, từ nay về sau kiến thánh đều có thể miễn lễ.
Vinh Khô lắng nghe tiếng bước chân vững vàng của nam nhân, trong lòng một mảnh mờ mịt.
Hắn thực sự không biết sở tác sở vi của Hoàng đế mấy ngày nay là có mục đích gì. Hắn hiện tại không có thế lực của Tấn Hầu, thân thể cũng không còn kiện toàn, hoàn toàn vô dụng.
“Cơ thể không tốt, không nên chạy loạn!”
Vinh Khô cúi đầu, nhẹ giọng trả lời “Phụ hoàng giáo huấn rất phải.”
Thanh âm của người này ôn nhuận, nhu hòa mà kiền tịnh như vậy, nghe vào tai lại cảm thấy bình đạm lại nhạt nhẽo. Hoàng đế khẽ nhíu mày, nội tâm lại vô cớ nảy sinh cảm giác trống trải.
“Vào trong đi.” hết thảy lời muốn nói, cuối cùng hóa thành ba chữ.
● ● ●
Hoàng đế ngồi ở chủ vị thượng, cũng không nói lời nào, chỉ trầm mặc chăm chú nhìn vào Vinh Khô ngồi cạnh.
Thiếu niên mới ngày nào vậy mà đã trở thành thanh niên, diện dung vốn mang vẻ tú khí rõ rệt đã hoàn toàn trở nên chín chắn hơn, tản ra nét thanh tân của niên khinh nhân, nhưng so với đồng linh nhân khuyết đi vẻ cởi mở, chỉ thấy quá mức điềm tĩnh.
Tầm mắt lướt qua ngũ quan, cuối cùng dừng lại trên đôi mắt Vinh Khô. Nhìn nhãn tiệp nhẹ nhàng lay động, Hoàng đế có chút hoảng thần.
Đôi mắt kia quả thật rất mỹ lệ, dù là lộ ra vẻ mờ mịt nhàn nhạt. . . nhưng, từ nay về sau lại không thể thấy được những điều tốt đẹp trong nhân gian này nữa. . .
Hoàng đế chưa từng nghĩ đến, người này lại có một ngày mù lòa. Chuyện đột ngột xảy ra như vậy, khiến ngay cả y cũng không kịp phản ứng, chỉ biết một điều. . .hài tử này từ nay về sau có thể sẽ vĩnh viễn sống trong thế giới hắc ám. Ý nghĩa ấy cứ mãi quẩn quanh trong lòng hắn, khiến hắn vô cớ nảy sinh phiền muộn, vừa trống rỗng lại vừa buồn bực, đủ loại cảm xúc.
Không thể nói rõ, là hám. . . hay là, hối. 1
“Ngươi cứ an tâm tĩnh dưỡng thân thể cho tốt.” mãi một lúc sau, Hoàng đế mới mở lời “Trẫm đã tuyên cáo thị khắp nơi, tìm lương y có khả năng trị được nhãn tật của ngươi.”
Vinh Khô có chút kinh ngạc, hành động quan tâm rõ ràng của Hoàng đế như vậy, làm cho hắn. . . càng hồ đồ hơn.
Nhìn được giật mình của Vinh Khô, Hoàng đế lại lãnh đạm nói thêm “Ngươi là Hoàng tử, trẫm tự nhiên sẽ không mặc ngươi không lo.”
“Đa tạ phụ hoàng đã quan tâm.” Vinh Khô hạ mi mắt, lựa lời cân nhắc một lúc “Nhãn tật của nhi thần sợ là không thể trị liệu được. . . huống hồ trước đây cũng đã từng như vậy, có thể một hai ngày nữa, nhi thần sẽ có thể nhìn thấy lại được. . .”
“Hơn nữa, nhi thần cũng đã quen. . “
Hắn bị giam lỏng tại Thanh Thu cung, nhãn tình tốt xấu gì cũng không trở ngại đến hành động.
● ● ●
“Ý chỉ của trẫm đã ban ra, nói thu hồi là có thể thu hồi?”
Lời từ chối uyển chuyển của Vinh Khô làm cho Hoàng đế bỗng nhiên bất duyệt. Có điều bất duyệt này còn ẩn chứa tình tự càng lúc càng chất chồng của y. Hoàng đế bỗng cảm thấy ngực như bị trọng vật đè lên, nghèn nghẹn nỗi sầu muộn cùng cơn đau ẩn ẩn.
Cảm giác như thế cực kỳ xa lạ, lại do người trước mắt này gây ra.
Hoàng đế nhớ lại nhất cử nhất động của Vinh Khô mấy năm qua. Có đôi khi vì người này đặc biệt quá mức im lặng cùng đạm bạc, khiến y cảm thấy tâm cơ đối phương quá mức thâm trầm, mà y tuyệt đối không cho phép một khí tử như hắn tồn tại dã tâm, vì thế từng có một thoáng trong lòng y sinh ra sát ý đối với ngơời này.
Nhưng. . . rất nhiều lần sau đó, y lại tin. . tin rằng người này căn bản không cần quyền thế, không màng sinh tử, không cần. . . bất cứ thứ gì trong thế gian này.
“Ngươi mong muốn cái gì?”
Câu hỏi mạc danh làm Vinh Khô có chút giật mình ngây ra. Một khắc trước, Hoàng đế còn tỏ ra như rất giận dữ, liền sau đó lại hỏi ra một vấn đề kỳ quái như vậy. Hắn có chút khó hiểu mà thì thào lặp lại “Mong muốn cái gì. . .”
“Phải, tỷ như. . .”
Hoàng đế liễm liễm nhãn tình, muốn thu lại không sót một chút nào vẻ mặt của đáy phương vào đáy mắt.
“Quyền thế, địa vị . . . hoặc là, sinh tử của Tấn Hầu.”
Vinh Khô thoáng quay đầu, “nhìn” về phía Hoàng đế, chỉ cảm thấy càng mơ hồ khó hiểu nhiều hơn “Nhi thần không có mong muốn gì.”
Kiếp trước lẫn kiếp này, hắn tựa hồ không có cái quyền lợi “mong muốn” này.
Từng bất mãn, cũng từng phẫn hận, hết thảy mọi đấu tranh cùng cố gắng đều hoài công, hắn đành như vậy mà tiếp nhận hết thảy mọi thứ vận mệnh ban cho mình, hạnh cùng bất hạnh.
“Vậy sao?” Hoàng đế lạnh lùng mở miệng “Ba ngày sau, người của Tấn Hầu sẽ bị xử trạm ở Ngọ Môn, ngươi không muốn vì hắn mà cầu tình sao?”
“Thành vương bại khẩu” Vinh Khô ôn thanh trả lời, trong lời nói không có chút dao động “Cữu phụ đại nhân lựa chọn con đường này, hẳn đã liệu đến thành công hoặc hậu quả phải gánh nếu như thất bại.”
Hắn sẽ không biết tự lượng sức mà mong Hoàng đế ngoại lệ khai ân. Hắn càng không có năng lực để cứu vớt vận mệnh người khác, vô luận người nọ là ai đi nữa.
Tấn Hầu quan tâm hắn, hắn ghi nhớ trong lòng.
Tấn Hầu lợi dụng hắn, hắn cũng để mặc y lợi dụng.
Vinh Khô mặc dù không tham dự tranh đấu trong triều đình, nhưng không có nghĩa hắn là kẻ khờ dại ngu ngốc không hiểu thế sự.
Án mưu nghịch của Tấn hầu, ngoại trừ thôi ba trợ lan2 của Hoàng đế, e là cũng không thiếu phần công lao của mấy Hoàng tử kia.
Hoàng đế xiết chặt tay, trầm giọng mà hỏi “Trên đời này, thật sự không có thứ gì ngươi muốn có sao?”
Người này lại rốt cuộc là không quan tâm cũng không lưu luyến hết thảy mọi thứ trong nhân thế sao?
Vinh Khô đột nhiên mỉm cười, suy nghĩ cũng dần dần mờ ảo.
“Trước lúc hồi cùng. . .” thanh âm của hắn rất thấp, tựa như là đang nói cho chính mình nghe vậy “Nhi thần muốn có thể yên ổn mà sống hết một đời này.”
“Trước lúc hồi cung?” thân hình nhẹ nhàng run lên, Hoàng đế gian nan mở miệng “Vậy sau khi hồi cung?”
“Sau khi hồi cung. . .” Vinh Khô cười đến hư huyễn “Nhi muốn tận lực mà sống lâu một chút.”
Lời viện trưởng nói, hắn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, cho dù là không rõ ý nghĩa sinh tồn của mình là gì.
Trò chuyện trong nội điện bỗng chốc im bặt, trầm tịch đến mức khiến người ta như bị áp lực nặng nề.
● ● ●
Sau khi Hoàng đế rời đi, Lam Minh cùng Đặng Tề nhìn thoáng qua đối phương, đầy một bụng lo lắng. Bọn họ cảm giác được rất rõ Hoàng đế trước giờ vốn hỉ nộ bất hình, lúc này lại có gì đó dị thường kỳ lạ.
“Điện hạ?” hai người không suy nghĩ nhiều, liền đồng loạt bước lên phía trước đỡ lấy Vinh Khô đang bước ra.
Vinh Khô khoát tay trái lên người Đặng Tệ, nhìn Lam Minh nở nụ cười nhàn nhạt, nói “Lam Minh, ngươi đi thu dọn đi. . . lát nữa chúng ta phải đến Dục Hoàng cung.”
Hai người Lam Minh Đặng Tề chưa kịp hiểu rõ, lại nghe Vinh Khô nói tiếp “Phụ hoàng hạ chỉ, về sau ta sẽ ngụ ở Dục Hoàng cung.”
_______________
Lời tác giả a +
Mỗi lần update chương mới đều là dùng bản nháp tối hôm trước viết bài, cho nên không thể kịp thời trả lời tin nhắn của mọi người. Truyện này không V (ngược?) không hãm hại không dài dòng, nhanh thì một tháng chậm thì năm mươi ngày sẽ kết thục, cứ an tâm
Lời edit +
Hiện tại cuồng Hồ giá, nên cứ 1 ngày 1 chương này a~~ nhanh thì 20 bữa nữa xong, chậm thì cuối tháng cũng sẽ hoàn
_______________
1 Hám/Hối : thất vọng, tiếc / hối hận
2 Thôi ba trợ lan : lửa cháy thêm dầu (thúc đẩy sự việc tiến triển mạnh và rộng thêm). Ở đây có lẽ trong vụ mưu nghịch của Tấn Hầu, ắt hẳn là có Hoàng đế nhúng tay vào để ‘giúp đỡ’ Tấn Hầu, đồng thời nhân cơ hội đó mà khử y.
3 Hỉ nộ bất hình : vui buồn không thể hiện ra ngoài
Lam Minh tiễn Thái y đi, trở về hoa viên, chỉ thấy một thân ảnh nhất mạt thiển giáng sắc chậm rãi bước đi cạnh trì đường, phía sau Đặng Tề cẩn thận theo sát.
Thu lại lo lắng cùng buồn phiền, Lam Minh chấn chỉnh lại tinh thần một chút rồi bước sang bên kia.
“Điện hạ sao không nghỉ ngơi?”
Vinh Khô quay đầu lại, “nhìn” Lam Minh bật cười, nói “Ta đâu yếu ớt đến như vậy. . . thái y có bảo, cơ thể ta cũng không có gì đáng ngại.”
Tuy nói ánh mắt nhất thời không còn nhìn thấy được, nhưng hắn đã sớm quen. Huống chi Thanh Thu cung này, căn bản rất quen thuộc với hắn.
Lam Minh cũng cười cười đáp lời, sau đó tản bộ cùng Vinh Khô, nói chuyện câu được câu mất.
Đặng Tề im lặng theo sát sau lưng hai người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vinh Khô. Nửa ngày, y mới thu hồi lại tầm mắt, lặng lẽ thở dài. Cũng khó trách không ai phát giác ra mắt của người này xảy ra vấn đề, nhìn hắn bộ dáng thần sắc vẫn tự nhiên hệt như không, nào có giống một người mù lòa đâu chứ?
Dương quang ngày thu sáng rực, chiếu rọi vào thâm uyển lạnh lẽo. Chủ tớ một đoàn vẫn nhàn nhã bước từng bước, không nhanh không chậm mà dạo bước đình gian, hưởng thụ thời gian tĩnh lặng lúc ngọ hậu.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Đột nhiên một tiếng tuyên xướng sắc nhọn cắt đứt sự tĩnh lặng trong Thanh Thu cung, Vinh Khô dừng cước bộ lại, xoay người về hướng phát ra âm thanh, trầm mặc đứng tại chỗ.
Hoàng đế đã có nói, Lý Thân vương đi lại bất tiện, từ nay về sau kiến thánh đều có thể miễn lễ.
Vinh Khô lắng nghe tiếng bước chân vững vàng của nam nhân, trong lòng một mảnh mờ mịt.
Hắn thực sự không biết sở tác sở vi của Hoàng đế mấy ngày nay là có mục đích gì. Hắn hiện tại không có thế lực của Tấn Hầu, thân thể cũng không còn kiện toàn, hoàn toàn vô dụng.
“Cơ thể không tốt, không nên chạy loạn!”
Vinh Khô cúi đầu, nhẹ giọng trả lời “Phụ hoàng giáo huấn rất phải.”
Thanh âm của người này ôn nhuận, nhu hòa mà kiền tịnh như vậy, nghe vào tai lại cảm thấy bình đạm lại nhạt nhẽo. Hoàng đế khẽ nhíu mày, nội tâm lại vô cớ nảy sinh cảm giác trống trải.
“Vào trong đi.” hết thảy lời muốn nói, cuối cùng hóa thành ba chữ.
● ● ●
Hoàng đế ngồi ở chủ vị thượng, cũng không nói lời nào, chỉ trầm mặc chăm chú nhìn vào Vinh Khô ngồi cạnh.
Thiếu niên mới ngày nào vậy mà đã trở thành thanh niên, diện dung vốn mang vẻ tú khí rõ rệt đã hoàn toàn trở nên chín chắn hơn, tản ra nét thanh tân của niên khinh nhân, nhưng so với đồng linh nhân khuyết đi vẻ cởi mở, chỉ thấy quá mức điềm tĩnh.
Tầm mắt lướt qua ngũ quan, cuối cùng dừng lại trên đôi mắt Vinh Khô. Nhìn nhãn tiệp nhẹ nhàng lay động, Hoàng đế có chút hoảng thần.
Đôi mắt kia quả thật rất mỹ lệ, dù là lộ ra vẻ mờ mịt nhàn nhạt. . . nhưng, từ nay về sau lại không thể thấy được những điều tốt đẹp trong nhân gian này nữa. . .
Hoàng đế chưa từng nghĩ đến, người này lại có một ngày mù lòa. Chuyện đột ngột xảy ra như vậy, khiến ngay cả y cũng không kịp phản ứng, chỉ biết một điều. . .hài tử này từ nay về sau có thể sẽ vĩnh viễn sống trong thế giới hắc ám. Ý nghĩa ấy cứ mãi quẩn quanh trong lòng hắn, khiến hắn vô cớ nảy sinh phiền muộn, vừa trống rỗng lại vừa buồn bực, đủ loại cảm xúc.
Không thể nói rõ, là hám. . . hay là, hối. 1
“Ngươi cứ an tâm tĩnh dưỡng thân thể cho tốt.” mãi một lúc sau, Hoàng đế mới mở lời “Trẫm đã tuyên cáo thị khắp nơi, tìm lương y có khả năng trị được nhãn tật của ngươi.”
Vinh Khô có chút kinh ngạc, hành động quan tâm rõ ràng của Hoàng đế như vậy, làm cho hắn. . . càng hồ đồ hơn.
Nhìn được giật mình của Vinh Khô, Hoàng đế lại lãnh đạm nói thêm “Ngươi là Hoàng tử, trẫm tự nhiên sẽ không mặc ngươi không lo.”
“Đa tạ phụ hoàng đã quan tâm.” Vinh Khô hạ mi mắt, lựa lời cân nhắc một lúc “Nhãn tật của nhi thần sợ là không thể trị liệu được. . . huống hồ trước đây cũng đã từng như vậy, có thể một hai ngày nữa, nhi thần sẽ có thể nhìn thấy lại được. . .”
“Hơn nữa, nhi thần cũng đã quen. . “
Hắn bị giam lỏng tại Thanh Thu cung, nhãn tình tốt xấu gì cũng không trở ngại đến hành động.
● ● ●
“Ý chỉ của trẫm đã ban ra, nói thu hồi là có thể thu hồi?”
Lời từ chối uyển chuyển của Vinh Khô làm cho Hoàng đế bỗng nhiên bất duyệt. Có điều bất duyệt này còn ẩn chứa tình tự càng lúc càng chất chồng của y. Hoàng đế bỗng cảm thấy ngực như bị trọng vật đè lên, nghèn nghẹn nỗi sầu muộn cùng cơn đau ẩn ẩn.
Cảm giác như thế cực kỳ xa lạ, lại do người trước mắt này gây ra.
Hoàng đế nhớ lại nhất cử nhất động của Vinh Khô mấy năm qua. Có đôi khi vì người này đặc biệt quá mức im lặng cùng đạm bạc, khiến y cảm thấy tâm cơ đối phương quá mức thâm trầm, mà y tuyệt đối không cho phép một khí tử như hắn tồn tại dã tâm, vì thế từng có một thoáng trong lòng y sinh ra sát ý đối với ngơời này.
Nhưng. . . rất nhiều lần sau đó, y lại tin. . tin rằng người này căn bản không cần quyền thế, không màng sinh tử, không cần. . . bất cứ thứ gì trong thế gian này.
“Ngươi mong muốn cái gì?”
Câu hỏi mạc danh làm Vinh Khô có chút giật mình ngây ra. Một khắc trước, Hoàng đế còn tỏ ra như rất giận dữ, liền sau đó lại hỏi ra một vấn đề kỳ quái như vậy. Hắn có chút khó hiểu mà thì thào lặp lại “Mong muốn cái gì. . .”
“Phải, tỷ như. . .”
Hoàng đế liễm liễm nhãn tình, muốn thu lại không sót một chút nào vẻ mặt của đáy phương vào đáy mắt.
“Quyền thế, địa vị . . . hoặc là, sinh tử của Tấn Hầu.”
Vinh Khô thoáng quay đầu, “nhìn” về phía Hoàng đế, chỉ cảm thấy càng mơ hồ khó hiểu nhiều hơn “Nhi thần không có mong muốn gì.”
Kiếp trước lẫn kiếp này, hắn tựa hồ không có cái quyền lợi “mong muốn” này.
Từng bất mãn, cũng từng phẫn hận, hết thảy mọi đấu tranh cùng cố gắng đều hoài công, hắn đành như vậy mà tiếp nhận hết thảy mọi thứ vận mệnh ban cho mình, hạnh cùng bất hạnh.
“Vậy sao?” Hoàng đế lạnh lùng mở miệng “Ba ngày sau, người của Tấn Hầu sẽ bị xử trạm ở Ngọ Môn, ngươi không muốn vì hắn mà cầu tình sao?”
“Thành vương bại khẩu” Vinh Khô ôn thanh trả lời, trong lời nói không có chút dao động “Cữu phụ đại nhân lựa chọn con đường này, hẳn đã liệu đến thành công hoặc hậu quả phải gánh nếu như thất bại.”
Hắn sẽ không biết tự lượng sức mà mong Hoàng đế ngoại lệ khai ân. Hắn càng không có năng lực để cứu vớt vận mệnh người khác, vô luận người nọ là ai đi nữa.
Tấn Hầu quan tâm hắn, hắn ghi nhớ trong lòng.
Tấn Hầu lợi dụng hắn, hắn cũng để mặc y lợi dụng.
Vinh Khô mặc dù không tham dự tranh đấu trong triều đình, nhưng không có nghĩa hắn là kẻ khờ dại ngu ngốc không hiểu thế sự.
Án mưu nghịch của Tấn hầu, ngoại trừ thôi ba trợ lan2 của Hoàng đế, e là cũng không thiếu phần công lao của mấy Hoàng tử kia.
Hoàng đế xiết chặt tay, trầm giọng mà hỏi “Trên đời này, thật sự không có thứ gì ngươi muốn có sao?”
Người này lại rốt cuộc là không quan tâm cũng không lưu luyến hết thảy mọi thứ trong nhân thế sao?
Vinh Khô đột nhiên mỉm cười, suy nghĩ cũng dần dần mờ ảo.
“Trước lúc hồi cùng. . .” thanh âm của hắn rất thấp, tựa như là đang nói cho chính mình nghe vậy “Nhi thần muốn có thể yên ổn mà sống hết một đời này.”
“Trước lúc hồi cung?” thân hình nhẹ nhàng run lên, Hoàng đế gian nan mở miệng “Vậy sau khi hồi cung?”
“Sau khi hồi cung. . .” Vinh Khô cười đến hư huyễn “Nhi muốn tận lực mà sống lâu một chút.”
Lời viện trưởng nói, hắn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, cho dù là không rõ ý nghĩa sinh tồn của mình là gì.
Trò chuyện trong nội điện bỗng chốc im bặt, trầm tịch đến mức khiến người ta như bị áp lực nặng nề.
● ● ●
Sau khi Hoàng đế rời đi, Lam Minh cùng Đặng Tề nhìn thoáng qua đối phương, đầy một bụng lo lắng. Bọn họ cảm giác được rất rõ Hoàng đế trước giờ vốn hỉ nộ bất hình, lúc này lại có gì đó dị thường kỳ lạ.
“Điện hạ?” hai người không suy nghĩ nhiều, liền đồng loạt bước lên phía trước đỡ lấy Vinh Khô đang bước ra.
Vinh Khô khoát tay trái lên người Đặng Tệ, nhìn Lam Minh nở nụ cười nhàn nhạt, nói “Lam Minh, ngươi đi thu dọn đi. . . lát nữa chúng ta phải đến Dục Hoàng cung.”
Hai người Lam Minh Đặng Tề chưa kịp hiểu rõ, lại nghe Vinh Khô nói tiếp “Phụ hoàng hạ chỉ, về sau ta sẽ ngụ ở Dục Hoàng cung.”
_______________
Lời tác giả a +
Mỗi lần update chương mới đều là dùng bản nháp tối hôm trước viết bài, cho nên không thể kịp thời trả lời tin nhắn của mọi người. Truyện này không V (ngược?) không hãm hại không dài dòng, nhanh thì một tháng chậm thì năm mươi ngày sẽ kết thục, cứ an tâm
Lời edit +
Hiện tại cuồng Hồ giá, nên cứ 1 ngày 1 chương này a~~ nhanh thì 20 bữa nữa xong, chậm thì cuối tháng cũng sẽ hoàn
_______________
1 Hám/Hối : thất vọng, tiếc / hối hận
2 Thôi ba trợ lan : lửa cháy thêm dầu (thúc đẩy sự việc tiến triển mạnh và rộng thêm). Ở đây có lẽ trong vụ mưu nghịch của Tấn Hầu, ắt hẳn là có Hoàng đế nhúng tay vào để ‘giúp đỡ’ Tấn Hầu, đồng thời nhân cơ hội đó mà khử y.
3 Hỉ nộ bất hình : vui buồn không thể hiện ra ngoài