• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngâm mình một lúc, Tống Nguy nghe thấy tiếng lạch cạch trong phòng đoán là Diệp Minh đã về, hắn liếc nhìn cốc nước cam đã cạn sạch, đầy nuối tiếc, liền gọi với ra ngoài:

"Giáo sư Diệp, cho tôi thêm một cốc nước cam đi!"

"Được, cậu chờ một chút!" Diệp Minh nói. Tống Nguy khoan khoái ngả đầu lên thành bể, lim dim mắt. Ngày mai bước vào cuộc chiến, giây phút hưởng thụ hiếm hoi này đương nhiên là phải tận dụng triệt để.

Đợi một lúc không thấy tiếng Diệp Minh, hắn lại gọi:

"Diệp Minh, nước cam của tôi đâu!"

"Đợi một chút!"

"Anh làm gì mà lâu thế? Nói cho anh biết, anh mà là con gái, về làm dâu nhà người ta mà vụng như vậy, bị mẹ chồng đá ra khỏi cửa lâu rồi!"

"Được rồi, Tiểu Nguy, sắp xong rồi!"

"Đồ IQ thấp, lề mà lề mề, ông đây chết khát rồi!" Tống Nguy nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm.

Cạch một tiếng, cửa nhà tắm bật mở, Tống Nguy giật mình suýt nhảy dựng lên, hắn gắt:

"Mẹ nó, anh không biết gõ cửa à?"

"Cửa cậu không khóa!"

Diệp Minh cầm cốc nước cam nóng bốc khói trên tay, đứng dựa lưng vào cánh cửa, nhìn hắn.

"Mau mang lại đây!" Tống Nguy vẫy vẫy.

"Muốn uống, thì tới đây mà lấy!" Diệp Minh đứng yên, mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ướt át qua làn hơi nước mỏng của hắn. Tống Nguy chọc tay xuống nước, múc một vốc té vào người Diệp Minh:

"Đồ khốn, có mang lại đây không?"

"Không tới lấy, tôi uống hết!"

Diệp Minh vờ đưa cốc nước cam liên miệng, Tống Nguy liền quên hết cả sĩ diện, nhảy bổ ra khỏi bể nước, lao tới giằng cốc nước trên tay Diệp Minh. Cả thân hình cao gầy, rắn chắc của hắn lộ ra trước mắt anh, hoàn toàn khỏa thân. Giằng được cốc nước trên tay Diệp Minh, hắn liền duỗi một tay, ép anh vào tường.

Diệp Minh đứng trụ một chân, một chân gác lên tường nên trông thấp hơn Tống Nguy, trong chớp mắt bị hắn quây vào góc chết. Một tay Tống Nguy cầm cốc nước dốc vào miệng, tay kia vươn qua vai Diệp Minh, chống vào tường. Vòm ngực trần màu lúa mạch rắn chắc gần như chạm vào mũi anh. Nước từ mái tóc dài của Tống Nguy nhỏ từng giọt từng giọt xuống khuôn mặt tuấn lãng của hắn, nhỏ xuống cơ thể hắn, khiến Diệp Minh vì nhìn những giọt nước ấy mà như kẻ chết khát trên sa mạc.

"Diệp Minh, đừng tưởng tôi đây không dám..."

Diệp Minh quả thật vẫn nghĩ Tống Nguy sẽ không dám khỏa thân trước mặt anh nên cố ý trêu hắn một chút, không ngờ Tống Nguy này... quả thật là muốn lấy mạng anh. Trong khoảng cách quá gần, cơ thể và cả khuôn mặt tuấn lãng của hắn đập vào mắt anh, theo đó là mùi hương thoang thoảng ngập tràn mê hoặc. Cả người Diệp Minh nóng rực như vừa dùng hết hỏa lực châm lên một lần, cổ họng cũng khô khốc.

Tống Nguy dốc cạn cốc nước cam vào miệng, đưa lưỡi liếm vành môi, sảng khoái nói:

"Ngọt!"

Nói xong hắn rời tay khỏi tường, cứ thế quay lưng bước vào bể, mặc cho Diệp Minh đứng như tạc vào tường, tim đập loạn xạ. Từ trước đến giờ anh vẫn nghĩ mình là người chủ động tán tỉnh hắn, nhưng hôm nay chính là gậy ông đập lưng ông. Tống Nguy này, quả thật là biết chọc vào tổ ong. Nhìn dáng người cao mảnh, cặp mông rắn chắc căng tròn của hắn cứ thể hiển hiện trước mắt, lòng giáo sư Diệp như bị hổ cào, ngứa ngáy đến tận tim gan.

Cơ thể ướt sũng của Tống Nguy chìm vào làn nước, trên bả vai hắn, một cái bớt đỏ như đóa hoa đào hiển thị rõ ràng trên làn da sáng bóng, đập thẳng vào mắt Diệp Minh. Tim anh như vừa bị bắn một quả XM-30, nổ đến choáng váng mặt mày. Diệp Minh lảo đảo bước ra ngoài.

Tim anh đập thình thịch, chân phát run. Anh đứng gục mặt vào bức tường phía ngoài nhà tắm, cảm giác như không thở nổi...

Câu chuyện của mấy trăm năm về trước bỗng chốc lũ lượt hiện về trong tâm trí anh.

Trong một ngày mưa tuyết, hoa đào ở Ngọc Băng Thành rụng rơi lả tả, có lẽ là mưa tuyết như hôm nay, Diệp Minh một mình một ngựa lao như điên tới kinh đô.



Diệp Minh chạy suốt bao nhiêu ngày đêm cuối cùng cũng tới được kinh thành. Anh lao vào trong nhanh như cơn lốc khiến cho binh lính không ai kịp ngăn cản. Diệp Minh chạy thẳng một mạch vào điện Tinh Húc.

Trước mắt anh, Lãnh Vu Thần đang ngủ, khuôn mặt rắn rỏi nhợt nhạt. Bên cạnh long sàng, bá quan văn võ đang đứng hai hàng, đầu cúi xuống thật thấp. Diệp Minh thấy như chân mình sắp mất cảm giác, cứ thế đổ xuống. Anh quỳ bên Lãnh Vu Thần, lay gọi:

"Bệ hạ, tỉnh lại đi!"

Quả nhiên, chỉ nghe tiếng anh, người nằm hôn mê suốt hai ngày đêm kia bỗng nhiên mở mắt, mỉm cười nhìn Diệp Minh:

"Trở lại rồi sao?"

Lúc này, Bạch tướng quân mới ra hiệu cho bá quan văn võ ra ngoài, còn lão thì khép cửa lại sau cùng.

"Ta... trở lại rồi đây!" Diệp Minh thấy hốc mắt như đang bị đun nóng.

"Trở lại thì tốt rồi!" Lãnh Vu Thần khe khẽ nói. Diệp Minh tìm bàn tay hắn, nắm lấy, cảm thấy lạnh thấu xương. Anh hoảng hồn:

"Tiểu Thần, ngươi làm sao thế này?"

"Ta vừa đánh một trận..."

"Đánh một trận, làm sao lại thế này chứ?"

Lãnh Vu Thần không nói gì, lấy hết sức đưa một bàn tay lên, nhè nhẹ lướt qua làn môi khô nẻ của Diệp Minh.

"Ngọc Băng Thành lạnh lắm phải không? Môi nẻ hết rồi này!"

Nước mắt Diệp Minh vì thế là lại rơi ra thành một chuỗi ngọc, tan ra trên nếp vải áo của Lãnh Vu Thần. Anh dường như linh cảm được một sự chia cắt.

"Khóc gì chứ? Cái đồ khốn này!" Lãnh Vu Thần cười với anh.

"Ta xin lỗi..."

"Sao lại xin lỗi ta?"

"Lẽ ra ta không nên bỏ ngươi lại!"

"Không sao, bỏ ta lại rồi cũng tốt, ngươi sẽ nhận ra..."

Phải rồi! Ta nhận ra thứ ta không muốn rời bỏ nhất chỉ có Lãnh Vu Thần ngươi.

Như thế... thì tốt rồi! Chỉ là... cũng không được bao lâu nữa!

"Lãnh Vu Thần, hứa với ta, ở lại đi! Sau này... sau này ta sẽ không... không từ chối ngươi nữa!"

"Diệp Minh, ngươi... thực ra rất khốn nạn. Lúc ngươi từ chối ta cũng muộn, lúc ngươi nhận lời ta... cũng muộn nốt..."

"Lãnh Vu Thần, ngươi câm miệng đi, đừng nói lung tung nữa!"

Diệp Minh hoảng hồn, ánh mắt lạc mất tiêu cự, khi anh tỉnh trí lại thì thấy ánh mắt Lãnh Vu Thần đã dường như bị thu nhỏ lại, dường như cuối cùng trong mắt hắn không có giang sơn, không có chiến tranh, không có bất kỳ ai, chỉ còn có Diệp Minh, bàn tay hắn trở nên lạnh ngắt, những ngón dài đã buông lơi khỏi tay Diệp Minh. Diệp Minh gần như gào lên:

"Tiểu Thần, ta xin lỗi, đừng đi!"

"Đợi... ta...."

Diệp Minh hiểu, anh đã lại đến muộn nữa rồi. Anh không còn sức mà gào lên nữa, trong lòng đã loạn đến cực điểm, anh cứ thế mà hạ răng xuống vai Lãnh Vu Thần, cắn một miếng thật mạnh. Lãnh Vu Thần bị anh cắn cũng không còn sức mà đau nữa, chỉ khe nhẽ mỉm cười, nói:



"Súc sinh!"

Mới đó mà vết cắn đã chảy máu, ngấm ra áo của Lãnh Vu Thần, lan ra như đóa hoa đào nở rộ trên vai hắn.

Sau này, khi anh xông vào lăng mộ cướp di thể Lãnh Vu Thần đưa tới Trúc Thanh Sơn, trước khi hỏa thiêu hắn để mang tro cốt theo bên mình, lúc thay quần áo cho hắn, không biết vì sao, nơi vai hắn, chỗ bị anh cắn bỗng hiện lên một cái bớt như đóa hoa đào đỏ đến chói mắt...

Vậy mà thấm thoát đã mấy trăm năm.

Lãnh Vu Thần, người này, sống, yêu, tìm chết đều mãnh liệt. Nhưng số phận hắn cũng giống hệt Tống Nguy bây giờ, đều là bị huynh đệ phản bội, truy sát. Cả đời chỉ yêu một người nhưng đến chết vẫn không có được. Dốc hết tâm can cho bách tính, nhưng khi thiên hạ thái bình thì lại chết đi. Cả một đời hắn, hoặc có khi, đời đời kiếp kiếp của hắn, cũng là bể khổ. Diệp Minh bỗng chốc thấy hốc mắt mình nóng lên như lửa, anh đưa tay chặn lại những giọt nước chực chờ rơi xuống.

Vết bớt hoa đào trên vai Tống Nguy dần dần khớp thành một, chồng lên vết cắn của anh trên người Lãnh Vu Thần, làm chói mắt anh, đau đến thắt tim anh...

Thấy Diệp Minh vội quay người mở cửa đi như chạy ra ngoài, Tống Nguy nhìn theo dáng điệu bối rối đến mức mất hết thể diện của Diệp Minh, gục mặt xuống làn nước ấm, cười như ma làm.

"Cho anh đáng đời vì dám dơ móng vuốt cào vào lòng tôi! Gọi Tiểu Thần của anh ra mà cứu mạng!"

Tống Nguy tắm xong, mặc chiếc áo tắm mịn màng Diệp Minh đã để sẵn, sảng khoái bước ra ngoài. Ra tới cửa thấy Diệp Minh đang gục đầu vào bức tường, hắn giật mỉnh nhảy dựng lên:

"Ôi đệch! Anh rình mò tôi đấy à?"

Diệp Minh không nói gì, dơ tay vả đầu hắn rồi đi thẳng vào trong phòng. Anh thực sự không muốn người kia nhìn thấy bộ dạng mất tự chủ của anh lúc này. Cổ họng cũng thấy nghèn nghẹn, cơ bản là không muốn nói. Bây giờ, điều anh muốn làm chính là lao vào ôm lấy hắn, siết chặt lại, giam hắn cả đời trong vòng tay mình, đừng hòng đi đâu nữa.

Tống Nguy thấy Diệp Minh thay đổi thái độ đột ngột lại nghĩ ban nãy mình dọa anh sợ rồi, trong lòng mỉm cười "hắc hắc" đầy đắc ý. Hắn tiến tới tủ đồ, thản thiên lấy một bộ quần áo của Diệp Minh tròng vào người.

"Này, quần lót của tôi đâu!"

Hắn hét toáng lên. Diệp Minh từ trong nói vọng ra.

"Tôi mới mua cho cậu, để ở đáy tủ đó!"

Tống Nguy lục một hồi, lại nghe thấy giọng hắn rất phẫn nộ:

"Này, sao anh lại mua cái loại quần... hoa hoét thế này? Bộ anh thích thế hả? Khẩu vị cũng nặng quá đấy?"

"Không thích thì cậu lấy của tôi mà mặc!"

"Xí, ai thèm mặc, của anh chật muốn chết!"

Được một lúc, lại thấy Tống Nguy hét lên.

"Này, sao quần lót của tôi lại nhỏ hơn so với của anh một cỡ?"

"Tôi thấy cậu nên mặc cỡ đó sẽ dễ chịu hơn là mặc rộng..."

"Fuck cả lò nhà anh!"

Tống Nguy hậm hực chòng nốt cái quần vào người. Diệp Minh vẫn đứng ở trong phòng, tay chống xuống bàn, cố dốc hết mọi xáo trộn ra khỏi đầu. Mãi sau anh mới quay lại, đưa cho hắn một hộp cơm:

"Cơm tối, cậu ăn đi, các phòng bên cũng có rồi!"

Thể loại: Vụ án, hành động, chiến tranh, đam mỹ; Phát hành độc quyền bởi Bạch Vân Thư Quán; Wattpad: bachvanthuquan; Gmail: bachvanthuquan; Fb: Bạch Vân Thư Quán

#hoalenh

#hoa_lenh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK