Những lời thì thầm của hai người bọn họ đều không lọt qua khỏi đôi tai thính của Diệp đại nhân và Tống công tử đang ngồi trên. Tống Nguy cho rằng câu chuyện mà thầy trò Diệp Minh thêu dệt nên, cả việc vị giáo sư này quanh năm dùng thuyết chuyển thế, thử nghiệm gen X, phân tử gì đó cũng là hoang đường. Thật ra, hắn cũng không sao hiểu nổi một người đặc biệt thông minh, xuất chúng như Diệp Minh lại có tư tưởng kỳ quặc ấy.
Đằng Long là một vùng núi cao, càng đi hai bên càng trống vắng. Nhà của Tiểu Hà nằm trong một thôn nhỏ giữa một thung lũng, cơ bản là thưa vắng người, thậm chí người dân nơi này vẫn còn giữ thói quen du canh du cư của thế kỷ trước. Chính vì sự hoang vắng này mà Diệp Minh quyết định đưa Tiểu Hà về nhà để tránh cho cô bé những rắc rối trên suốt chặng đường mà anh và Tống Nguy đi. Còn Nhạc Ly đã lọt vào tầm ngắm của sát thủ, buộc phải mang cậu theo. Hơn nữa, Nhạc Ly là trẻ mồ côi, không có họ hàng thân thích, muốn về cũng không có nơi để về.
Đi chừng hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến một thị trấn nhỏ. Diệp Minh dừng xe mua một ít quà cáp để Tiểu Hà mang về biếu phụ huynh, tiện thể cũng quá giờ ăn trưa, cả bốn người tìm một quán ăn dân dã ăn tạm trước khi xuất phát đưa Tiểu Hà về nhà.
Diệp Minh xách túi đồ mới mua ném vào trong xe rồi đi vào cái quán gần đó. Anh ra hiệu cho mọi người ngồi yên trên xe, kiểm tra một vòng rồi mới vẫy ba người xuống xe.
Tống Nguy vừa xuống xe liền vươn vai một cái, vô ý kéo cái áo thun lên cao, hở ra khoảng eo nhỏ săn chắc. Hắn mặc quần của Diệp Minh, tuy có hơi rộng nhưng vẫn ôm trọn lấy vòng mông căng mẩy và đôi chân thẳng tắp. Diệp Minh đứng từ cửa quán ăn nhìn hắn, miệng khô khốc.
Anh nhớ ngày xưa khi còn mặc đồ cổ trang, nét đẹp cơ thể của Lãnh Vu Thần đều bị dấu đi sau mấy lớp áo rộng nên trông hắn lúc nào cũng gầy mảnh như tiên nhân. Chỉ khi hắn tiếp xúc với hắn anh mới biết cơ thể hắn như được đúc từ khuôn. Còn Tống Nguy bây giờ cũng không khác lắm so với Lãnh Vu Thần xưa kia, chỉ gầy hơn một chút. Cũng như kiếp trước, hai người có chiều cao ngang bằng nhau. Sự trùng hợp đến chấn động này đã dẫn cuộc đời anh sang một hướng khác, đầy mạo hiểm nhưng cũng đầy nhiệt huyết.
Tống Nguy theo hướng Diệp Minh đi tới, Tiểu Hà và Nhạc Ly cũng nối gót theo sau. Ba người đang tiến về phía anh.
Bên đường, một chiếc xe du lịch màu trắng cũng từ từ đỗ lại, bên trong bước ra ba người đàn ông ăn mặc như khách du lịch. Nhưng bản năng của kẻ săn mồi ngay lập tức đánh đánh thức Tống Nguy, hắn bất giác quay đầu rồi hô lên:
"Nằm xuống!"
Tống Ngủy nhảy một cái, liền vồ trúng Tiểu Hà và Nhạc Ly, cả ba ngã ập xuống đất. Ba "du khách" kia vừa bước xuống xe đã nhả đạn. Diệp Minh sau một phút thất thần liền lao đến như tia chớp. Tống Nguy ngã xuống kịp rút hai khẩu SW250 bắn về những kẻ ám sát. Lúc này Diệp Minh đã vượt qua làn đạn, xông về phía chiếc xe màu trắng. Trong lúc cấp bách, anh vận hỏa lực dùng tay đỡ đạn, đạn bắn gần đến người Diệp Minh liền tan chảy, rơi lộp bộp dưới đất. Trong nháy mắt, cả hai tên bị Diệp Minh hạ, một tên bị Tống Nguy bắn lỗ chỗ như cái sàng.
Hắn vừa bắn vừa hô to:
"Vào trong xe mau!"
Tiểu Hà kinh hoàng gần như ngất xỉu, Nhạc Ly bế thốc cô bé nhảy lại trong xe. Ngay lúc này, hai chiếc xe màu đen từ chân dốc lao tới. Diệp Minh hét lên:
"Tống Nguy, lái xe đi, tôi theo sau!"
Tống Nguy cất súng nhảy vào trong xe, nổ máy, có ý đợi Diệp Minh. Anh gào lên:
"Đi ngay!"
Xe vẫn không đi, Diệp Minh bất lực, dùng hỏa lực hất tung chiếc xe màu trắng lên cao, đốt cháy nó rồi hất tới hai chiếc xe đang lao đến. Anh dành chút thời gian nhỏ nhoi nhảy vào xe, Tống Nguy liền nhấn ga lao vọt đi.
Diệp Minh đấm vào cửa xe, gầm lên:
"Mẹ kiếp!"
Thật ra một mình anh có thể tiêu diệt cả tiểu đội tinh nhuệ, nhưng những người đi theo anh lại khó mà thoát khỏi làn đạn dày đặc. Là một chiến binh tìm và diệt, nhưng bản thân lại phải trốn chạy khiến anh không can tâm. Tống Nguy, Nhạc Ly, Tiểu Hà không thể không bảo vệ. Diệp Minh bất lực nghiến chặt hàm răng, kiềm chế cơn khát được giết người.
Bất chợt, Tống Nguy đưa một bàn tay sang, nắm lấy tay anh bóp chặt một cái rất nhanh rồi hắn thả tay ra, tiếp tục cầm vô lăng. Cái nắm nay trong chớp mắt ấy khiến Diệp Minh bình tĩnh lại. Anh điều hòa nhịp thở của mình, quay lại nhìn hai học trò ngồi phía sau.
"Nhạc Ly, Tiểu Hà, có sao không?"
Lúc này, mặt Nhạc Ly đã tái nhợt, cậu dơ bàn tay đẫm máu lên, không nói nên lời:
"Thầy ơi... Tiểu Hà... Tiểu Hà... không xong rồi!"
Chỉ nghe có thế, Diệp Minh nhảy vọt xuống ghế sau, đỡ Tiểu Hà lên đùi mình. Tiểu Hà nhìn anh không nói, đôi mắt cô bé mở to, khóe miệng rỉ ra một dòng máu đỏ tươi.
"Tiểu Hà!" Diệp Minh gào lên.
Anh chạm tay vào vết thương trên ngực cô bé, ra tăng hỏa lực, nhưng máu vẫn không ngừng chảy. Mãi sau, Tiểu Hà mới nói:
"Thầy, em... muốn... về... nhà..."
"Tiểu Hà, thầy đưa em về nhà!" Diệp Minh nói, hốc mắt cay đến như sắp bốc cháy.
Phía sau, hai chiếc xe đã xuất hiện.
Tiểu Hà nhìn anh mỉm cười:
"Thầy, cảm ơn thầy..."
Môi cô bé mím chặt, đôi mắt từ từ khép lại. Diệp Minh vẫn gia tăng hỏa lực vào lòng bàn tay, gào lên như thú dữ:
"A...a...a... "
Một lúc sau, Nhạc Ly gỡ bàn tay của anh ra, nói trong nước mắt:
"Thầy, thầy làm bỏng cậu ấy mất. Cậu ấy... đi rồi!"
Nhạc Ly trong lúc này lại rất tỉnh táo, cậu đỡ lấy Tiểu Hà, chuyển sang lòng mình, ôm cô bé vào lòng.
"Tôi sẽ đưa cậu về nhà, ngủ ngon nhé cô bạn!"
Diệp Minh gục đầu xuống hai tay, thần kinh như bị tê liệt. Phía sau, đạn vẫn bắn vào thùng xe như mưa. Cửa kính vỡ tan.
Tống Nguy lặng lẽ lái xe đánh vòng hình chữ S, không nói một lời, bàn tay cầm vô lăng nổi đầy gân xanh.
Phập, một viên đạn găm vào ghế lái của Tống Nguy, sượt qua tóc hắn. Diệp Minh bất chợt như con thú bị thương, ngẩng đầu lên. Anh chồm lên, quay lại đằng sau, dơ hai bàn tay không xoay nhẹ một vòng. Một chiếc xe đang lao với tốc độ kinh hoàng chợt bắn lên cao, quay tròn rồi rơi thẳng xuống mặt đường. Cùng một động tác ngay sau đó, chiếc xe thứ hai bị hất xuống vực sâu, không còn dấu vết. Một lúc sau mới thấy một cột khói bốc lên từ thung lũng.
Nhạc Ly ôm Tiểu Hà trong tay, hoảng sợ nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Diệp Minh. Diệp Minh đã thu tay lại, nhưng trong lòng bàn tay vẫn còn một đốm sáng rực dựng thẳng lên trời cao.
"Thầy ơi...!" Nhạc Ly kêu lên.
Diệp Minh như được gọi tỉnh, liền nắm bàn tay lại, ngọn lửa như thể bị anh nắm lại, mất không còn dấu vết trước con mắt kinh hoàng của Nhạc Ly.
Chưa bao giờ cậu thấy vẻ mặt của thầy như thế.
Bộ mặt của quỷ địa ngục với đôi mắt đỏ rực.
Như một bức tranh tuyệt đẹp bị đốt cháy, với những vệt lửa nhem nhuốc và nguy hiểm.
Cậu bỗng thấy trong lòng lạnh run.
Trong xe, sự im lặng đến nghẹt thở.
Cuối cùng, Diệp Minh cũng lên tiếng trước:
"Tống Nguy, cho xe vào khu rừng trước mặt!"
Tống Nguy không nói gì, lẳng lặng làm theo lời anh.
Bây giờ, hoàng hôn đã xuống.
Màn đêm ở Đằng Long buông xuống rất nhanh, sương mù cũng dày đặc. Giữa bãi đất trống ở sâu trong rừng, Nhạc Ly đặt Tiểu Hà nằm trên chiếc khăn len màu đỏ của cô. Thân hình cô bé rất nhỏ nhắn, như chú chim sẻ nằm co ro trong bão tuyết vô tận. Diệp Minh lục từ ba lô của Tiểu Hà ra một chiếc áo len mới, liền tự tay thay cho cô. Thay áo xong, Tiểu Hà trông như ngủ. Lặng lẽ như bóng ma, Diệp Minh đi vào rừng nhặt củi khô. Tống Nguy và Nhạc Ly cũng lặng lẽ làm theo. Sau khi củi đã chất thành đống cao xung quanh Tiểu Hà, Diệp Minh liền dơ bàn tay ra, ngửa lòng bàn tay lên trời. Một ngọn lửa bật lên giữa lòng bàn tay anh, cháy rực. Nhưng mãi anh vẫn không châm lửa.
Nước mắt anh ban nãy bị hỏa lực đốt cho khô, giờ mới có dịp tràn ra, rơi xuống mặt đất lạnh giá.
Cuối cùng, Diệp Minh cũng xoay bàn tay, hướng lòng bàn tay về nơi Tiểu Hà nằm, ngọn lửa chuyển từ lòng bàn tay anh, bắt vào đống củi khô, bùng cháy.
"Tiểu Hà, thầy sẽ chờ em kiếp sau, nhất định sẽ bảo vệ em!" Diệp Minh thì thầm.
Ba người mỗi người ngồi một góc, đợi cho ngọn lửa tàn, Diệp Minh lại gia tăng hỏa lực cho đến khi xác của Tiểu Hà biến thành tro bụi. Anh lấy chiếc hộp giấy từ trong cốp xe, vun hết tro tàn cho vào rồi cẩn thận đóng lại.
"Nhạc Ly, sắp tới là thành phố Tiên Viên, chúng ta sẽ mua một chiếc bình cho Tiểu Hà."
Nhạc Ly gật đầu không nói gì, nước mắt đã giàn giụa từ khi nào.
Trời đã gần sáng, mặt trời đỏ quạch ló lên từ phía đằng đông.
Tống Nguy mặt không biểu cảm, lặng lẽ lái xe lên đường. Hắn để lại một ký hiệu ở một chỗ ngoặt cho Mã Linh ám chỉ điểm hẹn thay đổi đến Tiên Viên.
Đi qua Đằng Long là đến Tiên Viên, một thành phố phồn hoa nằm dọc đường biên cuối cùng, tiếp giáp với vùng cực Bắc lạnh giá.
Đến Tiên Viên, Diệp Minh vào một cửa hàng gốm mua một chiếc bình lớn màu xanh ngọc, bỏ tro cốt của Tiểu Hà vào rồi mang đến một ngôi chùa trên núi. Sư trụ trì nhìn anh bằng ánh mắt đầy cảm thông.
"Bần tăng sẽ trông nom giúp thí chủ cho đến khi nào thí chủ quay lại nhận!"
Ba người chắp tay tạ lễ rồi quay gót rời đi!
Thể loại: Vụ án, hành động, chiến tranh, đam mỹ; Phát hành độc quyền bởi Bạch Vân Thư Quán; Wattpad: bachvanthuquan; Gmail: bachvanthuquan; Fb: Bạch Vân Thư Quán
#hoalenh
#hoa_lenh
Đằng Long là một vùng núi cao, càng đi hai bên càng trống vắng. Nhà của Tiểu Hà nằm trong một thôn nhỏ giữa một thung lũng, cơ bản là thưa vắng người, thậm chí người dân nơi này vẫn còn giữ thói quen du canh du cư của thế kỷ trước. Chính vì sự hoang vắng này mà Diệp Minh quyết định đưa Tiểu Hà về nhà để tránh cho cô bé những rắc rối trên suốt chặng đường mà anh và Tống Nguy đi. Còn Nhạc Ly đã lọt vào tầm ngắm của sát thủ, buộc phải mang cậu theo. Hơn nữa, Nhạc Ly là trẻ mồ côi, không có họ hàng thân thích, muốn về cũng không có nơi để về.
Đi chừng hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến một thị trấn nhỏ. Diệp Minh dừng xe mua một ít quà cáp để Tiểu Hà mang về biếu phụ huynh, tiện thể cũng quá giờ ăn trưa, cả bốn người tìm một quán ăn dân dã ăn tạm trước khi xuất phát đưa Tiểu Hà về nhà.
Diệp Minh xách túi đồ mới mua ném vào trong xe rồi đi vào cái quán gần đó. Anh ra hiệu cho mọi người ngồi yên trên xe, kiểm tra một vòng rồi mới vẫy ba người xuống xe.
Tống Nguy vừa xuống xe liền vươn vai một cái, vô ý kéo cái áo thun lên cao, hở ra khoảng eo nhỏ săn chắc. Hắn mặc quần của Diệp Minh, tuy có hơi rộng nhưng vẫn ôm trọn lấy vòng mông căng mẩy và đôi chân thẳng tắp. Diệp Minh đứng từ cửa quán ăn nhìn hắn, miệng khô khốc.
Anh nhớ ngày xưa khi còn mặc đồ cổ trang, nét đẹp cơ thể của Lãnh Vu Thần đều bị dấu đi sau mấy lớp áo rộng nên trông hắn lúc nào cũng gầy mảnh như tiên nhân. Chỉ khi hắn tiếp xúc với hắn anh mới biết cơ thể hắn như được đúc từ khuôn. Còn Tống Nguy bây giờ cũng không khác lắm so với Lãnh Vu Thần xưa kia, chỉ gầy hơn một chút. Cũng như kiếp trước, hai người có chiều cao ngang bằng nhau. Sự trùng hợp đến chấn động này đã dẫn cuộc đời anh sang một hướng khác, đầy mạo hiểm nhưng cũng đầy nhiệt huyết.
Tống Nguy theo hướng Diệp Minh đi tới, Tiểu Hà và Nhạc Ly cũng nối gót theo sau. Ba người đang tiến về phía anh.
Bên đường, một chiếc xe du lịch màu trắng cũng từ từ đỗ lại, bên trong bước ra ba người đàn ông ăn mặc như khách du lịch. Nhưng bản năng của kẻ săn mồi ngay lập tức đánh đánh thức Tống Nguy, hắn bất giác quay đầu rồi hô lên:
"Nằm xuống!"
Tống Ngủy nhảy một cái, liền vồ trúng Tiểu Hà và Nhạc Ly, cả ba ngã ập xuống đất. Ba "du khách" kia vừa bước xuống xe đã nhả đạn. Diệp Minh sau một phút thất thần liền lao đến như tia chớp. Tống Nguy ngã xuống kịp rút hai khẩu SW250 bắn về những kẻ ám sát. Lúc này Diệp Minh đã vượt qua làn đạn, xông về phía chiếc xe màu trắng. Trong lúc cấp bách, anh vận hỏa lực dùng tay đỡ đạn, đạn bắn gần đến người Diệp Minh liền tan chảy, rơi lộp bộp dưới đất. Trong nháy mắt, cả hai tên bị Diệp Minh hạ, một tên bị Tống Nguy bắn lỗ chỗ như cái sàng.
Hắn vừa bắn vừa hô to:
"Vào trong xe mau!"
Tiểu Hà kinh hoàng gần như ngất xỉu, Nhạc Ly bế thốc cô bé nhảy lại trong xe. Ngay lúc này, hai chiếc xe màu đen từ chân dốc lao tới. Diệp Minh hét lên:
"Tống Nguy, lái xe đi, tôi theo sau!"
Tống Nguy cất súng nhảy vào trong xe, nổ máy, có ý đợi Diệp Minh. Anh gào lên:
"Đi ngay!"
Xe vẫn không đi, Diệp Minh bất lực, dùng hỏa lực hất tung chiếc xe màu trắng lên cao, đốt cháy nó rồi hất tới hai chiếc xe đang lao đến. Anh dành chút thời gian nhỏ nhoi nhảy vào xe, Tống Nguy liền nhấn ga lao vọt đi.
Diệp Minh đấm vào cửa xe, gầm lên:
"Mẹ kiếp!"
Thật ra một mình anh có thể tiêu diệt cả tiểu đội tinh nhuệ, nhưng những người đi theo anh lại khó mà thoát khỏi làn đạn dày đặc. Là một chiến binh tìm và diệt, nhưng bản thân lại phải trốn chạy khiến anh không can tâm. Tống Nguy, Nhạc Ly, Tiểu Hà không thể không bảo vệ. Diệp Minh bất lực nghiến chặt hàm răng, kiềm chế cơn khát được giết người.
Bất chợt, Tống Nguy đưa một bàn tay sang, nắm lấy tay anh bóp chặt một cái rất nhanh rồi hắn thả tay ra, tiếp tục cầm vô lăng. Cái nắm nay trong chớp mắt ấy khiến Diệp Minh bình tĩnh lại. Anh điều hòa nhịp thở của mình, quay lại nhìn hai học trò ngồi phía sau.
"Nhạc Ly, Tiểu Hà, có sao không?"
Lúc này, mặt Nhạc Ly đã tái nhợt, cậu dơ bàn tay đẫm máu lên, không nói nên lời:
"Thầy ơi... Tiểu Hà... Tiểu Hà... không xong rồi!"
Chỉ nghe có thế, Diệp Minh nhảy vọt xuống ghế sau, đỡ Tiểu Hà lên đùi mình. Tiểu Hà nhìn anh không nói, đôi mắt cô bé mở to, khóe miệng rỉ ra một dòng máu đỏ tươi.
"Tiểu Hà!" Diệp Minh gào lên.
Anh chạm tay vào vết thương trên ngực cô bé, ra tăng hỏa lực, nhưng máu vẫn không ngừng chảy. Mãi sau, Tiểu Hà mới nói:
"Thầy, em... muốn... về... nhà..."
"Tiểu Hà, thầy đưa em về nhà!" Diệp Minh nói, hốc mắt cay đến như sắp bốc cháy.
Phía sau, hai chiếc xe đã xuất hiện.
Tiểu Hà nhìn anh mỉm cười:
"Thầy, cảm ơn thầy..."
Môi cô bé mím chặt, đôi mắt từ từ khép lại. Diệp Minh vẫn gia tăng hỏa lực vào lòng bàn tay, gào lên như thú dữ:
"A...a...a... "
Một lúc sau, Nhạc Ly gỡ bàn tay của anh ra, nói trong nước mắt:
"Thầy, thầy làm bỏng cậu ấy mất. Cậu ấy... đi rồi!"
Nhạc Ly trong lúc này lại rất tỉnh táo, cậu đỡ lấy Tiểu Hà, chuyển sang lòng mình, ôm cô bé vào lòng.
"Tôi sẽ đưa cậu về nhà, ngủ ngon nhé cô bạn!"
Diệp Minh gục đầu xuống hai tay, thần kinh như bị tê liệt. Phía sau, đạn vẫn bắn vào thùng xe như mưa. Cửa kính vỡ tan.
Tống Nguy lặng lẽ lái xe đánh vòng hình chữ S, không nói một lời, bàn tay cầm vô lăng nổi đầy gân xanh.
Phập, một viên đạn găm vào ghế lái của Tống Nguy, sượt qua tóc hắn. Diệp Minh bất chợt như con thú bị thương, ngẩng đầu lên. Anh chồm lên, quay lại đằng sau, dơ hai bàn tay không xoay nhẹ một vòng. Một chiếc xe đang lao với tốc độ kinh hoàng chợt bắn lên cao, quay tròn rồi rơi thẳng xuống mặt đường. Cùng một động tác ngay sau đó, chiếc xe thứ hai bị hất xuống vực sâu, không còn dấu vết. Một lúc sau mới thấy một cột khói bốc lên từ thung lũng.
Nhạc Ly ôm Tiểu Hà trong tay, hoảng sợ nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Diệp Minh. Diệp Minh đã thu tay lại, nhưng trong lòng bàn tay vẫn còn một đốm sáng rực dựng thẳng lên trời cao.
"Thầy ơi...!" Nhạc Ly kêu lên.
Diệp Minh như được gọi tỉnh, liền nắm bàn tay lại, ngọn lửa như thể bị anh nắm lại, mất không còn dấu vết trước con mắt kinh hoàng của Nhạc Ly.
Chưa bao giờ cậu thấy vẻ mặt của thầy như thế.
Bộ mặt của quỷ địa ngục với đôi mắt đỏ rực.
Như một bức tranh tuyệt đẹp bị đốt cháy, với những vệt lửa nhem nhuốc và nguy hiểm.
Cậu bỗng thấy trong lòng lạnh run.
Trong xe, sự im lặng đến nghẹt thở.
Cuối cùng, Diệp Minh cũng lên tiếng trước:
"Tống Nguy, cho xe vào khu rừng trước mặt!"
Tống Nguy không nói gì, lẳng lặng làm theo lời anh.
Bây giờ, hoàng hôn đã xuống.
Màn đêm ở Đằng Long buông xuống rất nhanh, sương mù cũng dày đặc. Giữa bãi đất trống ở sâu trong rừng, Nhạc Ly đặt Tiểu Hà nằm trên chiếc khăn len màu đỏ của cô. Thân hình cô bé rất nhỏ nhắn, như chú chim sẻ nằm co ro trong bão tuyết vô tận. Diệp Minh lục từ ba lô của Tiểu Hà ra một chiếc áo len mới, liền tự tay thay cho cô. Thay áo xong, Tiểu Hà trông như ngủ. Lặng lẽ như bóng ma, Diệp Minh đi vào rừng nhặt củi khô. Tống Nguy và Nhạc Ly cũng lặng lẽ làm theo. Sau khi củi đã chất thành đống cao xung quanh Tiểu Hà, Diệp Minh liền dơ bàn tay ra, ngửa lòng bàn tay lên trời. Một ngọn lửa bật lên giữa lòng bàn tay anh, cháy rực. Nhưng mãi anh vẫn không châm lửa.
Nước mắt anh ban nãy bị hỏa lực đốt cho khô, giờ mới có dịp tràn ra, rơi xuống mặt đất lạnh giá.
Cuối cùng, Diệp Minh cũng xoay bàn tay, hướng lòng bàn tay về nơi Tiểu Hà nằm, ngọn lửa chuyển từ lòng bàn tay anh, bắt vào đống củi khô, bùng cháy.
"Tiểu Hà, thầy sẽ chờ em kiếp sau, nhất định sẽ bảo vệ em!" Diệp Minh thì thầm.
Ba người mỗi người ngồi một góc, đợi cho ngọn lửa tàn, Diệp Minh lại gia tăng hỏa lực cho đến khi xác của Tiểu Hà biến thành tro bụi. Anh lấy chiếc hộp giấy từ trong cốp xe, vun hết tro tàn cho vào rồi cẩn thận đóng lại.
"Nhạc Ly, sắp tới là thành phố Tiên Viên, chúng ta sẽ mua một chiếc bình cho Tiểu Hà."
Nhạc Ly gật đầu không nói gì, nước mắt đã giàn giụa từ khi nào.
Trời đã gần sáng, mặt trời đỏ quạch ló lên từ phía đằng đông.
Tống Nguy mặt không biểu cảm, lặng lẽ lái xe lên đường. Hắn để lại một ký hiệu ở một chỗ ngoặt cho Mã Linh ám chỉ điểm hẹn thay đổi đến Tiên Viên.
Đi qua Đằng Long là đến Tiên Viên, một thành phố phồn hoa nằm dọc đường biên cuối cùng, tiếp giáp với vùng cực Bắc lạnh giá.
Đến Tiên Viên, Diệp Minh vào một cửa hàng gốm mua một chiếc bình lớn màu xanh ngọc, bỏ tro cốt của Tiểu Hà vào rồi mang đến một ngôi chùa trên núi. Sư trụ trì nhìn anh bằng ánh mắt đầy cảm thông.
"Bần tăng sẽ trông nom giúp thí chủ cho đến khi nào thí chủ quay lại nhận!"
Ba người chắp tay tạ lễ rồi quay gót rời đi!
Thể loại: Vụ án, hành động, chiến tranh, đam mỹ; Phát hành độc quyền bởi Bạch Vân Thư Quán; Wattpad: bachvanthuquan; Gmail: bachvanthuquan; Fb: Bạch Vân Thư Quán
#hoalenh
#hoa_lenh