Chỉ cần Lục Quyến Xuyên khẽ động tay một chút, cô ta lại không kiềm chế được nỗi run sợ.
Hắn ghé sát tai cô ta, "Nếu vậy thì vì sao cô ấy lại rời khỏi tôi?"
Lục Quyến Xuyên nói là 'cô ấy' chứ không phải 'em'.
Cơ thể Lý Tư Linh cứng đờ, một loại sởn tóc gáy tràn từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.
Cô ta thấy bàn tay kia của Lục Quyến Xuyên cầm ống tiêm chứa chất lỏng màu xanh lên, "Sẽ không đau lắm đâu, ngủ đi."
Đầu kim kia nhắm ngay vị trí trái tim cô ta, càng lúc càng gần.
Đồng tử Lý Tư Linh co rút kịch liệt, trái tim đập mãnh liệt như sắp nổ tung, máu cả người như ngừng chảy.
Cô ta nhắm chặt mắt lại, một chữ 'không' cũng không nói được.
Một giọng nói lành lạnh vang lên như gần như xa xuất hiện trong tâm trí cô ta, "Có muốn sống không?"
Muốn! Cô ta đương nhiên muốn!
Cô ta mới hai mươi mấy tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất, cô ta đã tốt nghiệp đại học, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ suôn sẻ thuận lợi!
"Tôi có thể để cô sống." Giọng nói kia vẫn tiếp tục.
"Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi."
"Tôi để cô sống tiếp, cô trả cho tôi cái giá tương xứng."
Lý Tư Linh đáp không chút do dự: "Được."
Sau đó giọng nói kia khẽ cười, "Vậy thì, tôi muốn mặt của cô."
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây...
Ống tiêm đáng lẽ ra phải đâm vào trái tim kia lại không đâm vào.
Cô ta mở mắt ra, lọt vào tầm mắt chính là khuôn mặt Lục Quyến Xuyên.
Thời gian như bị kéo dài vô hạn, tay hắn không ngừng lại, vẫn di chuyển về phía trước với một tốc độ cực kỳ chậm.
Giống như bị người ta làm chậm động tác, chỉ có thể từng chút từng một.
Đầu óc cô ta choáng váng, sau đó nhắm mắt lại, chìm vào trong bóng tối.
...
Lý Tư Linh mở to mắt, hơn nữa ngày mới nhận ra đây là phòng tắm của cô ta.
"Linh Linh à, con còn muốn ở trong phòng tắm bao lâu nữa?"
Khoảnh khắc nghe được giọng của mẹ, nước mắt cô ta lập tức chảy ra: "Mẹ! Con ra ngoài ngay đây!"
Trải qua những chuyện đó phảng phất như một giấc mộng dài.
Cô ta mặc quần áo của mình vào, mặc kệ tóc còn nhỏ nước, lao ra khỏi phòng.
Mẹ Lý đang nấu cơm trong phòng bếp thì đột nhiên bị ôm chầm lấy. Nhịn không được trách: "Con bé này! Làm gì thế! Mẹ đang xào rau đấy!"
Lý Tư Linh thấp giọng nức nợ khiến mẹ Lý hốt hoảng, vội vàng tắt bếp gas quay lại nhìn con gái mình.
Nhìn thấy con gái khóc đến đỏ mắt, trong lòng mẹ Lý cũng khó chịu: "Sao vậy Linh Linh? Sao con lại khóc? Xảy ra chuyện gì sao? Con nói cho mẹ biết, con đừng khóc."
Lý Tư Linh sụt sịt mũi, lắc đầu, nước mắt vẫn rơi xuống.
Chuyện này khiến mẹ Lý lo sợ, ôm lấy Lý Tư Linh, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô ta: "Linh Linh ngoan, đừng khóc, đừng khóc. Xảy ra chuyện gì? Không phải vừa rồi vẫn còn tốt sao?"
Lý Tư Linh ổn định lại cảm xúc, giọng nói còn mang theo giọng mũi nghẹn ngào: "Không phải... Vừa rồi ngủ quên trong phòng tắm, con mơ thấy ác mộng. Con mơ thấy con sẽ không gặp lại được ba mẹ nữa."
Mẹ Lý thấy vừa tức vừa buồn cười, bởi vì một giấc mơ mà khóc thành như này. "Con đã lớn như này rồi, hai mươi mấy tuổi rồi mà còn vì chuyện như này mà khóc nhè! Xem ba con về có cười chê con không."
Lý Tư Linh chu miệng, ủy khuất nhìn mẹ Lý, "Mẹ không nói với ba thì ba cũng không biết."
Mẹ Lý vươn tay ra dí vào trán cô ta, "Con bé này! Mau đi sấy tóc đi, còn đang ướt đây này. Mẹ còn phải nấu cơm, lát nữa ba con về rồi."
Lý Tư Linh buông mẹ Lý ra, nhìn bóng dáng mẹ đang bận rộn trong phòng bếp, trong lòng hỗn loạn vô cùng.
Cô ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, sau đó lập tức chạy về phòng, lấy điện thoại ra.
Vụ tai nạn giao thông mấy tháng trước vẫn còn, chỉ là không có tin tức "Lý Tư Linh mất tích".
Mà trong trang tin tức lại có một bài viết mà cô ta chưa từng thấy trước đó.
"Đôi tình nhân cãi nhau, cả hai cùng mất mạng."
Mấy chữ này là một tiêu đề vô cùng lớn.
Nội dung là về Lục Quyến Xuyên và Nghiêm Cẩn Nhi.
Bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ nổi tiếng Lục Quyến Xuyên mấy tháng trước cãi nhau với bạn gái đã bên nhau tám năm là Nghiêm Cẩn Nhi. Hai người cãi vã kịch liệt, dẫn đến việc Nghiêm Cẩn Nhi chạy lên một chiếc taxi còn Lục Quyến Xuyên thì đuổi theo không ngừng, thế nhưng đuổi theo taxi một hồi đến ngã tư đường.
Sau đó một chiếc xe tải lớn bị lật nghiêng đâm vào một chiếc taxi, mấy chiếc xe gần đó cũng xảy ra va chạm theo.
Vì vụ va chạm mạnh nên Lục Quyến Xuyên mất mạng ngay tại chỗ, còn Nghiêm Cẩn Nhi sau đó cũng không giữ được mạng do chiếc xe đã bị biến dạng dẫn đến ngạt thở.
Thi thể bọn họ đều bị thiêu cháy hoàn toàn do vụ nổ mạnh.
...
Trong tay Cổ Điển vẫn là chiếc bình thủy tinh nhỏ như cũ, lần này trong đó có một luồng tia sáng màu tím.
Giờ phút này ở biệt thự của Nghiêm Cẩn Nhi và Lục Quyến Xuyên chỉ có Cổ Điển, không còn ai khác.
Ánh mắt Cổ Điển sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào đồ bên trong cái chai.
Một người đã chết từ lâu, liên tiếp làm xáo trộn ký ức của rất nhiều người.
Ngay cả chính bản thân cô cũng bị ảnh hưởng.
Chỉ là cảm giác này giống như đã từng quen biết nhưng không thể ngay lập tức nhận ra Lục Quyến Xuyên đã không còn là con người.
Người ở phía sau điều khiển mọi chuyện rốt cuộc là ai? Vì sao hắn lại muốn làm như vậy?
Cổ Điển ngồi trên sofa, dựa cả người ra phía sau. Cô giống như bị rút đi hết tất cả sức lực, trên mặt hiện đầy vẻ mệt mỏi.
Cô giơ tay che đi đôi mắt, thở dài một tiếng.
Đầu tiên là Hoa Tây và Khương Ngẫu, sau đó là Từ Tuyệt, hiện giờ lại đến Lục Quyến Xuyên.
Bọn họ đều có thân phận khác biệt, thậm chí có thể nói là chẳng có liên quan gì. Nhưng tất cả đều được tạo ra bởi cùng một người.
Mê cung này thấy không rõ điểm cuối.
Rốt cuộc là nhằm vào ai đây?
Phong Đô? Diêm Quân?
Cổ Tự Hào? Hay là cô?
Từ từ đã...
Cổ Điển lập tức thả tay xuống, ánh mắt phát sáng, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng.
Những con rối đó cuối cùng đều bị cô thu vào trong chai. Cuối cùng, đều sẽ tràn vào bên trong Cổ Tự Hào!
Cho nên... tất cả đều hướng về phía Cổ Tự Hào!
Não bộ Cổ Điển nhanh chóng chuyển động, cô cẩn thận nhớ lại.
Từ khi cô tiếp nhận Cổ Tự Hào đến nay cũng không giao tiếp với người khác nhiều, tất nhiên sẽ không có kẻ thù nào. Mối liên hệ tính là nhiều một chút cũng chỉ có Diêm Quân.
Mà lần này Diêm Quân cũng xuất hiện bên cạnh cô.
Giống như bị người khác tính kế, đẩy từng bước về phía cô.
Nếu không phải là do cô thì như vậy... chính là vấn đề từ đời trước để lại!
Cha... Cha từng có kẻ thù nào sao?
Mọi suy nghĩ của cô vào khoảnh khắc nghĩ đến cha đều dừng lại. Mọi manh mối lập tức bị cắt đứt.
Ký ức về cha của cô cũng không có nhiều, là một người đàn ông ôn tồn lễ đỗ, thường xuyên nhìn chằm chằm mẹ cô đến phát ngốc. Ông ấy không thường ở Cổ Tự Hào, ký ức thời thơ ấu của Cổ Điển đều là về mẹ.
Khi còn nhỏ cô cũng sẽ nghịch ngợm đi phá phách, nhưng mỗi lần cha cô cũng chỉ cười nhạt một cái, cũng không gần gũi thân thiết. Chỉ có mẹ sẽ côm cô, nhẹ nhàng dỗ dành cô.