• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vụ tai nạn kia xảy ra vào bốn tháng trước.

Trước khi tai nạn xảy ra anh ta ở cùng với Nghiêm Cẩn Nhi.

"Cẩn Nhi, anh hy vọng em cho anh một lời giải thích hợp lý." Anh ta cầm điện thoại của Nghiêm Cẩn Nhi, màn hình sáng lên, tin nhắn của cô ấy với người khác khiến anh ta không nhìn nổi!

Sắc mặt Nghiêm Cẩn Nhi trắng bệch, cô ấy nhìn Lục Quyến Xuyên: "Chính là giống như anh thấy đấy."

Lực bàn tay nắm chặt di động của anh ta càng lớn hơn, sau đó hung hăng ném văng điện thoại đi.

Thậm chí Lục Quyến Xuyên còn phát điên đến mức bóp cổ Nghiêm Cẩn Nhi: "Em muốn chia tay với anh sao? Em muốn xuất ngoại cùng thằng đàn ông kia sao?!"

Bởi vì hô hấp khó khăn nên mặt cô ấy nhanh chóng đỏ lên, đôi mắt không tự chủ mà mở căng ra, cô ấy chỉ có thể miễn cưỡng phát ra mấy chữ: "Em... không... buông ra..."

Cuối cùng anh ta cũng không nỡ mà buông cổ cô ấy ra. Anh ta nhìn chằm chằm Nghiêm Cẩn Nhi: "Em muốn rời khỏi anh?" Khi hỏi câu này, giọng nói anh ta bình tĩnh đến dị thường.


Sự phẫn nộ vừa rồi tiêu tan giống như ảo giác.

Nước mắt của Nghiêm Cần Nhi chảy ra, cô ấy ho khan kịch liệt, mang theo nỗi hoảng sợ nhìn vào đôi mắt anh ta. Chờ đến khi cơn ho khan chấm dứt, cô ấy lập tức nói: "Em không chịu nổi anh nữa rồi! Anh thật sự là một tên điên! Có ai mỗi ngày đều nhốt bạn gái mình trong nhà chứ! Anh ép buộc tôi cắt đứt mọi liên hệ với bên ngoài! Cha mẹ, bạn bè của tôi! Cái này có khác gì cầm tù hả!"

Không sai, dục vọng chiếm hữu và khống chế của Lục QUyến Xuyên đều rất mạnh. Trong mắt anh ta không chứa nổi một hạt cát, trong lòng anh ta, Nghiêm Cẩn Nhi là của anh ta. Cũng chỉ có thể thuộc về mình anh ta.

Anh ta ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Nghiêm Cẩn Nhi. Đang ngồi trên mặt đất Trên mặt anh ta là nụ cười ôn hòa dịu dàng, giọng nói cũng ôn nhu vô cùng: "Ở trong nhà không tốt sao? Nơi này chỉ có chúng ta, sẽ không ai quấy rầy chúng ta. Hai chúng ta hạnh phúc ở bên nhau, cùng nhau ăn cơm, đi ngủ, cùng xem tv, chỉ thuộc về đối phương, không tốt sao?"

Nghiêm Cẩn Nhi không chịu nổi mà lùi về phía sau, cô ấy vừa khóc vừa lắc đầu.

Cô ấy lùi một bước, anh ta lại tiến lên một bước: "Anh yêu em như vậy, cả thế giới này chỉ có anh yêu em, anh chỉ thuộc về mình em, em cũng chỉ thuộc về anh, không được sao?"

Cuối cùng không còn nơi nào lui nữa, sau lưng cô ấy là bức tường lạnh như băng. Cô ấy đứng lên, cuồng loạn gào lên: Anh đã tách biệt tôi khỏi xã hội này! Anh coi tôi chẳng khác nào thú cưng của anh! Tôi là một con người! Tôi không thể nghe theo, làm theo tất cả những gì anh muốn! Tôi không phải con búp bê, để mặc anh tùy ý sắp đặt!"

Nghiêm Cẩn Nhi nói xong lập tức nâng chân chạy đi. Dùng hết sức lực của mình chạy ra ngoài biệt thự.

Cô hoàn toàn không muốn ở lại căn nhà này! Cô ấy không muốn ở cùng với tên tâm lý biến thái đó! Anh ta là kẻ điên! Biến thái!

Cô ấy muốn chạy trốn! Muốn bỏ chạy!

Lục Quyến Xuyên ở đằng sau đuổi theo cô ấy, anh ta rống lên: "Nghiêm Cẩn Nhi!"

Tiềm lực của một người là vô hạn. Nghiêm Cẩn Nhi biết rõ lần này mình trốn không thoát, cũng không thể rời khỏi tên điên Lục Quyến Xuyên kia! Cô ấy phải về nhà! Đây là cơ hội duy nhất!

Cô ấy chạy với tốc độ nhanh nhất có thể, mở cửa một chiếc xe taxi ra, lập tức chui vào trong.

"Bác tài! Mau lái xe! Lái xe đi! Lái xe!" Cô ấy đã không thể bình tĩnh nói chuyện nữa, chỉ có thể phát ra tiếng hét chói tai.

Trong khoảnh khắc Lục Quyến Xuyên đuổi theo, xe taxi nổ máy.

Ngay sau đó, cách đó ở ngã tư đường không xa.

Xảy ra vụ tai nạn xe kia.

Rầm!

Tiếng nổ mạnh có thể phá hỏng màng nhĩ người, ánh lửa lập tức bùng lên. Ngọn lửa vô tình cắn nuốt tất thảy, lửa lan ra rất nhiều chiếc xe.

...

"Cái đó... Máy sấy ở đâu?"

Suy nghĩ của Lục Quyến Xuyên bị cắt ngang, anh ta buông khung ảnh trong tay ra, quay đầu lại khẽ cười: "Tắm xong rồi à?"

Trên người Lý Tư Linh mặc áo choàng tắm màu trắng, tóc vẫn đang ẩm ướt nhỏ giọt, bởi vì hơi nước bốc lên nên khuôn mặt hơi ửng hồng, đôi mắt trong trẻo: "Vâng, tắm xong rồi. Nhưng tôi không tìm thấy máy sấy."

Lục Quyến Xuyên đi đến, nhận lấy khăn lông trong tay cô ta, giúp cô lau tóc: "Trong phòng ngủ, để anh lấy cho em."

Anh ta dắt Lý Tư Linh vào phòng ngủ, sau khi tìm thấy máy sấy thì để Lý Tư Linh ngồi vào trước bàn trang điểm, bắt đầu sấy tóc cho cô ta.

Anh ta làm rất nghiêm túc, như đối xử với bảo bối vậy.

Xuyên qua mặt gương, Lý Tư Linh nhìn anh ta ở sau lưng. Cô ta hốt hoảng có loại ảo giác, hai người bọn họ trông thật sự rất giống một đôi tình nhân. Có đôi khi, cô ta cũng không tự chủ được mà chìm đắm trong sự thâm tình của anh ta.

Cô ta không phải không có tâm tư ích kỷ, mặc dù Lục Quyến Xuyên và Nghiêm Cẩn Nhi là một đôi nhưng hiện tại cô ta là người có được thân phận này, cô ta hoàn toàn có thể thay thế.

Nhưng mà... cô ta vẫn còn nhớ thân phận 'Lý Tư Linh'. không biết cha mẹ cô ta bây giờ thế nào, hơn nữa 'Lý Tư Linh' vẫn còn sống hay đã chết? Nếu còn sống thì người kia sẽ là Nghiêm Cẩn Nhi sao?

Lục Quyến Xuyên cầm lấy lược chải tóc cho cô ta, mở miệng nói: "Anh thích mái tóc đen của em, ngày mai đi nhuộm lại đi."

Cô ta theo bản năng lên tiếng: "Vâng."

Lục Quyến Xuyên cười rộ lên, giơ tay ôm lấy bả vai cô ta: "Em đã nằm trên giường bệnh mấy tháng rồi, mọi ngày nên vận động nhiều hơn."

"Vâng."

Cô ta chú ý tới tay của Lục Quyến Xuyên, khớp xương rõ ràng, rất đẹp, ở chỗ ngón giữa có một vết sẹo mờ mờ.

"Ngày thường anh không cần đi làm sao? Mấy ngày nay anh vẫn luôn ở cùng em." Từ sau khi cô ta tinh lại, Lục Quyến Xuyên chưa từng rời khỏi cô ta phút nào.

Lục Quyến Xuyên nhìn cô gái trong gương, "Như vậy không tốt sao? Mỗi ngày anh đều ở bên em."

Thật ra... có một người bạn trai dịu dàng ấm áp như vậy cũng tốt.

"Được, nhưng mà... anh thật sự không cần đi làm sao?" Cô ta vẫn rất nghi ngờ.

"Không cần, chúng ta còn rất nhiều tiền tiết kiệm. Anh có thể không cần đi làm, đủ tiêu một thời gian. Chuyên tâm ở nhà với em, nếu không anh không yên tâm."

Cho dù Lý Tư Linh làm cái gì, có thể thay cô ta làm, anh ta đều làm. Thật sự là mỗi giây phút đều không rời khỏi cô ta. Ngoại trừ đi vệ sinh và tắm rửa ra thì anh ta sẽ không cách cô quá xa.

Khi đi ngủ cũng nhất định phải nắm tay.

Bởi vì Nghiêm Cẩn Nhi và Lục Quyến Xuyên đã ở cùng nhau nhiều năm nên phòng ngủ chính đều có đồ của hai người. Lúc đầu Lý Tư Linh còn chưa thích ứng, muốn ngủ ở phòng ngủ phụ nhưng Lục Quyến Xuyên lại từ chối chuyện này.

Nói tóm lại, cô ta đưa ra lý do gì, chỉ cần không phải làm Lục Quyến Xuyên cách cô ta xa ra hoặc là cô ta cách Lục Quyến Xuyên xa ra thì Lục Quyến Xuyên đều đáp ứng vô điều kiện.


Vì vậy đã khiến Lý Tư Linh cảm nhận sâu sắc cảm giác được cưng chiều vô hạn, cô ta gần như đã nghĩ mình trở thành một công chúa nhỏ.


Sấy tóc và xoa bóp vai cho cô ta xong, Lục Quyến Xuyên mới cầm quần áo đi tắm.


Mà Lý Tư Linh lại ôm laptop, ngồi dựa vào giường xem phim.


Mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ như vậy thật sự làm người ta thoải mái sung sướng, từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo lại khó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK