• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người trưởng lão này cũng đồng ý cho cô nặng thêm máu. Vì cô mạo danh là người của họ tộc Đan, chuyên về luyện dược sẽ có kinh nghiệm trị thương, nên ông ta cũng không nghi ngờ.

Y Sương nhỏ máu ông ấy vào trong chén, sau đó cẩn thận quấn một lớp vải trắng vào ngón tay của ông ta, làm xong thì cô rời đi.

Tại phòng bếp, Y Sương chế những giọt máu ở trong chén vào chiếc lọ nhỏ của Nguyệt Minh. Cô nhìn thấy lọ phát ra ánh sáng đỏ xong thì tắt đi, có lẽ nó phản ứng vì cảm nhận được máu. Nguyệt Minh nói với cô đây là cách để bà ấy cứu Hắc Nhật, có thể chiếc lọ này sẽ giúp bà luyện được một loại thuật nào đó. Khả năng luyện ra những loại thuật kỳ lạ nhất vùng đất X, chắc chỉ có ở mỗi Nguyệt tộc.

Giọt máu đầu tiên đã tìm được, và sẽ cần đến giọt thứ hai. Y Sương lại tiếp tục tìm đến người trưởng lão kế tiếp. Nguyệt Minh nói nếu Hắc Lan quay trở lại thì kế hoạch sẽ thất bại, cô lại không biết hắn bao lâu nữa sẽ trở về tòa lâu đài, cho nên cô phải cố gắng thu thập được toàn bộ số máu.

Người trưởng lão thứ hai đang ngắm nghía một thanh kiếm, ông ta cầm khăn tỉ mỉ lau chùi. Nhân lúc ông bỏ khăn sang một bên, đưa tay trần sờ lên kiếm, Y Sương liền xuất hiện cố tình khiến trưởng lão phải giật mình.

Cũng thật may mắn vì ý đồ này của cô đã thành công. Ông ta do giật mình mà để ngón tay khứa vào lưỡi kiếm, máu đỏ liền tuôn ra.

Y Sương cúi đầu: "Xin lỗi trưởng lão, ta chỉ đến để quét dọn không ngờ lại làm ngài giật mình. Hãy để ta giúp ngài xem như là sự chuộc tội."

Cô chân thành nhận lỗi, sau đó như với người đầu tiên giúp người trưởng lão thứ hai này băng bó ngón tay. Trình tự cô làm không khác gì là lần đầu. Người trưởng lão thấy cô thành thật muốn chuộc lỗi, thì cũng không có ý trách móc.

Y Sương lại thành công lừa được giọt máu thứ hai, cô tiếp tục cho nó vào chiếc lọ của Nguyệt Minh.

"Vậy là vẫn còn tám giọt nữa!"

Y Sương đang trong thời gian được nghỉ ngơi để dưỡng thương, nên cô không bị sai bảo làm việc nhiều, như vậy lại càng có thêm nhiều thời gian cho cô tìm cách lấy máu.



Cô cất chiếc lọ, rồi xoay lưng rời đi nhưng đã phải dừng lại. Nguyệt Minh hiện thân khi thả chiếc ô tàn hình xuống, bà nhìn chiếc túi Y Sương đeo bên hông, sau đó nhìn gương mặt cô: "Lấy được ít máu rồi phải không?"

Y Sương gật đầu.

Nguyệt Minh kéo nhẹ khóe môi: "Cũng khá đấy, nhưng ta muốn ngươi phải nhanh hơn."

Bà ta nói xong và đưa bàn tay ra, trong lòng bàn tay là một gói thuốc.

"Dùng nó hạ độc dược vào một người cần thiết, sau đó dùng thân phận họ tộc Đan của ngươi để đi chữa trị."

"Ta nói như thế ngươi có hiểu được không?"

Y Sương hạ mắt nhìn gói thuốc ấy, cô đã nhận lấy nó: "Ta hiểu, người hãy chờ tin của ta."

Nguyệt Minh cười sau đó nâng chiếc ô lên rời khỏi đấy.

Cô cảm thấy đây là một sự độc ác, nhưng vì lòng thù hận cô buộc bản thân mình phải nhẫn tâm.

Bên trong gói thuốc này, có chất bột màu đen cùng một mảnh giấy nhỏ, mảnh giấy đó viết cho Y Sương cách giải thuốc.



Ban đêm đến, tiếng la hét của tì nữ vang lên từ trong căn phòng của một vị phu nhân, bà ấy là vợ của một trưởng lão.

Người phu nhân này bỗng nhiên ngất xỉu, trên người xuất hiện nhiều những vết bầm tím, người lại lạnh toát không chút hơi ấm.

Các thầy y được gọi đến để thăm khám nhưng bà ấy mắc phải một chứng bệnh rất lạ, không hề có trong ghi chép của Hắc tộc. Các thầy y cho rằng bà ta đã dính phải tà thuật. Tuy nhiên, dùng nhiều linh lực để kiểm tra thì lại không phát hiện có tà thuật. Rốt cuộc đó là tà thuật hay bệnh lạ? Những thầy y cảm thấy thật đau đầu.

Lúc này, Y Sương lại đang ung dung cùng với Phong Vân ngồi trên sân thượng tòa lâu đài, nhìn ngắm cảnh tượng đẹp lung linh của đom đóm.

"Đan Y, cô xem!" Phong Vân thi triển thuật làm cho những chú đom đóm đậu lên cánh tay của cô.

Y Sương nhìn và mỉm cười, cô đưa tay sờ một con thì bỗng nhiên rất nhiều đom đóm bay xung quanh cô, rồi đậu lên người cô như đính lên trang phục của cô những viên đá lấp lánh.

"Phong Vân, linh lực này của cô thật tuyệt!"

Y Sương vui vẻ nói nhưng Phong Vân lại đang rất ngạc nhiên, cô ấy nói: "Đan Y… ta vẫn chưa điều khiển chúng bay sang cô, ta vẫn chưa làm điều đó."

Ánh mắt của Phong Vân dâng lên sự hoài nghi, cả Y Sương cũng thấy kinh ngạc. Phong Vân chưa điều khiển những con đom đóm này, vậy tại sao chúng lại tự động bay sang cô?

"Cô… không phải Đan tộc sao?" Phong Vân bỗng hỏi.

Y Sương nhìn vào đôi mắt hoài nghi của Phong Vân, trong tâm thoáng lo lắng, hoang mang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK