• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Y Sương nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm, ma mị, lại như chứa nhiều điều bí ẩn của Hắc Lan. Cô lắc đầu nhẹ, sau hạ xuống hai hàng mi, quay qua nhìn bên cánh tay phải của hắn: "Người bị thương?"

Cô ấy chưa hề chạm vào vết thương của Hắc Lan, trời lại đang là ban đêm, cộng thêm áo của hắn mang sắc đen, làm sao có thể biết được hắn đang bị thương? Câu hỏi đó liền khiến cho hắn rất tò mò: "Nàng thấy được vết thương của ta, dù rằng áo đen đã không làm hiện lên vết máu?"

Y Sương lắc đầu lần hai, trả lời: "Ta ngửi được mùi tanh từ máu của người, hướng máu là ở cánh tay này."

Cô chạm vào cánh tay trái của Hắc Lan, quả nhiên máu dính vào tay của cô. Tộc Y có khả năng hồi sinh được thực vật, nhưng riêng Y Sương thì cô lại có thêm một số năng lực khác nữa.

"Ta giúp người băng bó!"

Cô nắm tà váy xé một mảnh vải, băng lại chỗ bị thương cho Hắc Lan. Hắn dán ánh mắt chuyên chú vào khuôn mặt người con gái. Ánh trăng chiếu ánh sáng dịu dàng lên cô, tô điểm cho nét đẹp như một loài hoa vô cùng nhẹ nhàng trong bóng tối.

"Nàng có biết ta là ai không?"

Câu hỏi của Hắc Lan vang lên, cũng là khi Y Sương đã cột xong miếng vải vào tay hắn. Cô lùi lại, cung kính cúi đầu: "Hắc chủ, tạ ơn người vừa rồi đã cứu mạng!"

Hắc Lan nhếch chút khóe môi: "Nàng đã biết ta là hắc chủ, vậy mà khi nãy thấy ta lại cố tình bỏ chạy? Làm như vậy nàng có biết là đã quy phạm điều lệ gì với Hắc tộc ta không?"

Y Sương vẫn cúi và lắc đầu lần ba: "Thưa không."

"Xem thường hắc chủ, tội chết!"

Nghe xong câu này cô nói: "Người sẽ không giết ta."

Hắc Lan tiến đến một bước chân: "Tại sao lại không?"

Khi hắn muốn lại gần thì Y Sương lùi lại hai bước: "Nếu muốn giết ta thì lúc nãy người đã không cứu ta."

Nhìn dáng vẻ khép nép của cô ấy, Hắc Lan không thuận ý. Hắn tiến đến nắm cánh tay cô kéo sát tới người.

Động tác của hắn nhanh và dứt khoát, cô kinh ngạc ngẩng mặt lên nhìn, tuyến nước bọt nuốt ực.

"Nàng sợ ta à?"

Môi Y Sương khép lại không chút hé mở để trả lời, cô chỉ gật đầu trước câu hỏi ấy.

Hắc Lan giãn môi của mình, tạo nên một nét cười như nhấp nhử chứ không cười hẳn ra. Cô bị cuốn vào khuôn mặt này của hắn, kiểu cười mê hoặc ấy của hắn.

"Đừng sợ, ta không làm hại nàng! Cũng sẽ không phạt nàng tội chết! Nhưng ta có điều kiện, đó là…"

Hắc Lan ngừng lại, chăm chú nhìn cô.

Cặp mắt của Y Sương mông lung.

Hắn nói: "Hãy nói ta biết nàng tên gọi là gì?"

Người đứng đầu Hắc tộc bỗng nhiên xuất hiện ở đây, rồi bỗng muốn biết tên của một cô gái tầm thường, xa lạ. Y Sương không hiểu ý định của hắn là gì, cô chỉ biết trong tất cả những điều mình nghe kể được từ con người này, thì hắn rất bạo tàn, ai ai cũng khiếp sợ và muốn tránh xa. Cô suy nghĩ liệu có nên nói tên của mình cho hắn biết hay không, nhưng nếu không nói thì liệu hắn có quy cho cô vào một cái tội nào đó?



Y Sương đẩy Hắc Lan ra, cô lùi xa hắn, lúng túng nắm vào chiếc váy bồng bềnh.

"Ta tên Y Sương!"

Cô nói, đầu cúi một cái như thay lời từ biệt cung kính với người có quyền uy, xong cô liền chạy đi mất.

Hắc Lan nhìn cô gái đang tháo chạy, khóe miệng kéo đường cong. Hắn đã nhắm trúng cô ấy, có chạy cũng không thể thoát được.

Cuối cùng vẫn phải nói ra cái tên, Y Sương mang tâm trạng lo lắng đi về nhà. Lúc này, cô mới nhớ vì bị người thú tấn công mà cô đã không thể mang nấm về nấu thuốc cho mẹ. Tiếng mẹ ho làm lòng cô vô cùng xót xa.

"Con đi đâu mà lâu vậy?" Cha hỏi.

Y Sương cười nhẹ, trả lời: "Con đi tìm thỏ, nó lại chạy lung tung."

"Con đi tìm nấm chứ không phải thỏ đúng không, đừng gạt cha?"

Y Sương ái ngại, gật đầu.

Cha thở dài: "Khu rừng đó bây giờ không được an toàn như lúc trước, thú dữ có thể làm hại bất kỳ ai. Con không nên liều lĩnh đến đó."

"Cha, con không sao?"

"Hãy nghe lời Y Sương!" Cha nhìn thẳng cô, ý rất cương quyết.

"Vâng, con biết rồi thưa cha."

Bên trong nhà, tiếng của mẹ phát ra bởi những cơn ho dữ dội. Cha vội vàng đi vào trong. Mẹ đang rất cần uống thuốc, tất cả các nguyên liệu dùng để nấu phương thuốc thì đều đã có, chỉ thiếu mỗi vị nấm để phối vào nữa thôi. Tiếc là…

Hai lông mày của Y Sương trĩu xuống mi tâm, cô cúi mặt ngồi xuống bậc thềm. Phải làm sao đây, cha cô lại cấm cô đi hái nấm? Vì lo cho an nguy của cô nên chắc chắn ông sẽ tự đi. Có điều cha cô vẫn chưa biết trong khu rừng ấy không phải chỉ có thú dữ, mà còn nguy hiểm hơn thế nữa đó là người đầu báo.

Loài đáng sợ này không rõ là từ đâu đến, nhưng nó vô cùng hung tợn. Nếu khi đó không có Hắc Lan cứu thì…

Y Sương bỗng nhớ đến khuôn mặt tà mị, sắc sảo như tượng tạc của Hắc Lan thì nhất thời ngẩn ngây. Chú thỏ con màu trắng chợt chạy đến chân, cô mới định thần lại.

Cô đưa tay vuốt lên thân con thỏ, thì vô tình thấy cái túi của mình ngay kế bên, nhìn vào trong là tất cả số nấm mà cô đã hái. Y Sương kinh ngạc, cô đứng dậy đảo đôi mắt nhìn xung quanh. Cảnh vật chìm trong bóng tối thấp thoáng hiện hình dưới ánh sáng của vầng trăng tròn. Cô không nhìn thấy ai, nhưng cô biết là ngài ấy. Người đã gặp cô lúc cô mang theo chỗ nấm này chỉ có ngài ấy thôi, ngoài ra không thể là ai nữa cả.

"Đa tạ người… Hắc Lan chủ!"

Tuy chẳng thấy bóng dáng của Hắc Lan, Y Sương cũng nói lên câu bày tỏ lòng biết ơn. Có lẽ, những gì không tốt cô nghe kể về ngài ấy chưa hẳn đã là đúng hoàn toàn. Sau lần này, trong tâm của cô cũng dần tan đi nỗi dè chừng, lo sợ với người của tộc Hắc.

Ngày hôm sau, Y Sương vui vẻ đi chăm sóc vườn hoa Hướng Dương. Cô nhìn thấy bà lão mù lần trước đang múc nước giếng, thì đi đến.

"Để cháu giúp bà một tay!"

Cô phụ bà kéo gầu nước lên, vì có sức của hai người nên công việc trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.

Trong lúc làm, Y Sương nói với bà về chuyện của Hắc tộc. Cô bày tỏ cảm nhận của mình về họ khác nhiều với những gì bà lão đã kể, rằng họ có lẽ không xấu như mọi người vẫn nghĩ.

Bà lão trầm giọng: "Cô đã gặp Hắc Lan chủ?"



Y Sương ngạc nhiên, dây kéo bỗng bị cô làm tụt. Bà lão mù lúc này cũng không giữ lấy dây, nên gầu rơi hoàn toàn xuống giếng sâu.

Cô nhìn cái gầu không thể kéo lên được nữa, xong nhìn qua bà lão với khuôn mặt hoang mang: "Sao bà biết ta đã gặp Hắc chủ?"

Bà điềm đạm giãn môi kèm theo hơi thở có chút lan dài: "Ta có thể nhìn thấy được ký ức của cô."

Ở vùng đất thần bí X, mỗi một tộc đều có những khả năng đặc biệt của riêng mình. Bà lão này cũng vậy, chỉ là khả năng của bà ấy có phần bí ẩn hơn những thành viên cùng tộc. Khi Y Sương chạm vào tay bà, bà có thể thấy xuyên được ký ức của cô ấy qua một giác quan thần kỳ.

"Cô còn trẻ, nhìn đời chưa thấu, so với Hắc Lan chủ thì hắn nham hiểm thâm sâu vô cùng. Ta chỉ khuyên là hãy thận trọng, vì những gì cô được nghe kể từ tộc Hắc không phải là thêu dệt."

Bà đứng dậy khỏi tảng đá đang ngồi, xách xô nước của mình rời đi.

"Ta xin lỗi vì chuyện cái gầu." Y Sương nói.

Bà đưa tay huơ, ý muốn nói không sao.

Sau khi bà đi, Y Sương cũng quay về. Tuy nhiên bầu trời lại bỗng chuyển sang một màu tăm tối. Cô ngước nhìn lên khoảng trời rộng lớn, hiện tượng này chỉ đến trong chớp nhoáng. Khi kết thúc, tất cả mọi người trong tộc Y đều hớt hải chạy về trú ẩn.

"Là tộc Bọ!"

Tiếng nói sợ hãi vang lên.

Tộc bọ là tộc người có thể điều khiển các loài bọ, côn trùng. Bọn họ đã gọi ong mật, châu chấu đến đánh phá mùa màng của tộc Y.

Mảnh đất nhỏ của tộc Y được mọi người trong tộc dùng năng lực tạo màn chắn ẩn giấu, nhưng sao lại để tộc Bọ phát hiện ra được? Màn chắn đã gặp vấn đề gì?

Y Sươn chấp chéo hai tay tập trung dùng năng lực của mình chuyển đến màn bảo vệ, khi cảm nhận được tộc của mình đang cùng nhau gia tăng sự chống cự cho hoa màu. Thế nhưng tộc Bọ quá mạnh, chúng đã phá được tường chắn.

Đôi chân cô lùi loạng choạng ra sau, nhận thấy bất trắc cô lập tức chạy về cánh đồng. Tuy nhiên chỉ được vài nhất bước, cô đã nghe thấy âm thanh của những chiếc cánh.

Cô quay lại, kinh hãi trước cảnh tượng hàng nghìn hàng triệu bầy côn trùng là châu chấu, ong mật, bọ… bay tới như những mũi tên, mũi kim xuyên tạc đến mình.

Toàn thân Y Sương hãi hùng, cô lùi chân, hai tay đưa lên tạo năng lực chống lại. Sức mạnh của Y tộc rất yếu, không đủ để chiến đấu, cô lập tức trụ không nổi mà ngã xuống, mặt úp dưới bãi cỏ xanh.

Bầy côn trùng tấn công dữ dội lên người của cô, tuy chúng nhỏ nhưng số lượng nhiều thì cũng đủ để giết chết người.

Đang đau đớn không ngừng, Y Sương bỗng dưng cảm nhận được một nguồn năng lượng mạnh mẽ tác động lên cô. Cô trở người, nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.

Chiếc áo khoác dài đen huyền, bóng bẩy, dưới ánh sáng của ánh mặt trời thu vào đôi mắt đơn thuần, mông lung của cô gái Y Sương.

Đấy là chiếc áo của Hắc Lan chủ, phải chính là ngài ấy. Ngài đã đến che chắn cho cô trước sự tấn công của tộc Bọ. Sức mạnh của người đứng đầu Hắc tộc thật sự là uy mãnh, kiếm của ngài ấy chém một nhát có thể chết hàng triệu con côn trùng. Đứng trước Hắc Lan chủ thì tộc Bọ không bao giờ có thể là đối thủ. Bọn chúng sợ hãi rút binh ngay tức khắc.

Dáng vẻ mạnh mẽ, phong thái lãnh đạm, lạnh và tà mị của Hắc Lan đã hớp hồn Y Sương. Hắn xoay chân góc 45 độ, đôi mắt trầm tĩnh chớp xuống, nhìn thẳng đến cô. Ánh sáng của ban ngày dần trở nên tối đi, giống như thể mặt trời đang bị che đi hơn nữa.

Khi Hắc Lan xuất hiện đều sẽ có chết chóc và sự tối tăm, cô đã từng thắc mắc với bà mù rằng không biết Hắc tộc liệu có phải là tộc ma cà rồng trong truyền thuyết?

"Nàng ổn chứ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK