• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: nyn.nhiee, SuA

Beta: SuA

Giải Hoài Sơn, Đào Ngọc đứng bên ngoài cửa điện chờ, bọn họ rõ ràng đã thấy Ma Tôn và Hứa Tây từ xa bước tới, biểu tình đều rất nặng nề.

Đặc biệt là Ma Tôn, sắc mặt u tối đến mức không dám nhìn thẳng.

Nhưng chỉ nửa phút sau, bầu không khí giữa hai người đang sóng vai không biết thay đổi từ khi nào.

Giải Hoài Sơn nhìn trợn cả mắt.

Rõ ràng vài giây trước bộ dáng Ma Tôn còn khó chịu như muốn giết người, mấy giây sau chỉ nhờ hai ba câu nói của Hứa công tử khí áp quanh thân đã thay đổi.

Giải Hoài Sơn tấm tắc khen lạ, “Sắc mặc tôn chủ của ta biến đổi thật nhanh.”

Đào Ngọc, “...”

Lần này y không xem thường Giải Hoài Sơn nữa.

Vì gã nói rất đúng.



Có lẽ nhờ đủ loại linh vật pháp bảo hàng ngày Hoắc Kỳ tẩm bổ cho Hứa Tây nên tu vi của cậu đang thong thả tiến bộ, mơ hồ có xu thế đột phá. Biểu hiện cụ thể nhất là Hứa Tây sắp hình thành thức hải của bản thân.

Khi tu sĩ tìm hiểu nhập định đều tiến hành trong thức hải, lúc trước Hứa Tây vừa đả tọa đã buồn ngủ, không biết tu luyện thế nào vì can bản cậu không có thức hải. Đây cũng là lý do tại sao mỗi lần thân thể cậu tự tu luyện đều sẽ không khống chế được mà dính lấy thức hải Ma Tôn. Nếu lần này có thể hình thành thức hải của bản thân, Hứa Tây sắp tự mình tu luyện được rồi.

Vậy nên đây cũng được coi là chuyện lớn.

Thức hải hình thành hoàn chỉnh không phải ngày một ngày hai, trong quá trình phát triển cần tu sĩ tập trung khống chế hết mức có thể. Hứa Tây phải bế quan.

Hai chữ bế quan này, thoạt nghe rất lợi hại, thành ra Hứa Tây vừa biết bản thân cần bế quan, phản ứng đầu tiên không phải lo lắng mà lại là mới mẻ cộng thêm chút hưng phấn.

Cậu mang trạng thái không tim không phổi này đến tận ngày bế quan.

Sáng sớm, Hứa Tây được Ma Tôn đích thân đưa đến một căn phòng đá đã được chuẩn bị tốt từ sớm. Hứa Tây tò mò ngó đầu thăm dò trước cửa, cậu nghe Ma Tôn bình tĩnh dặn dò. Nội dung đại khái cũng chỉ là làm thế nào tập trung tinh thần, hoặc nếu gặp khó khăn thì kích hoạt bùa chú xin giúp đỡ ra làm sao.

Tóm lại, Hoắc Kỳ đã nói qua mấy thứ này từ hôm trước một lần.

Hứa Tây sớm nghe đến không kiên nhẫn, hiện giờ chỉ muốn xem xét căn phòng mới.

Ma Tôn đứng sau nói không ngừng, thiếu niên vừa ngó nghiêng trong phòng vừa “Ừ ừ ừ” có lệ, thành thử lúc cậu nhấc chân muốn bước vào, bả vai lại bị người nọ xách ra.

Hứa Tây ngẩng đầu, đối diện biểu tình nhàn nhạt không vui của Ma Tôn.

Nam nhân cau mày, rũ mắt nhìn cậu, “Nhớ hết những điều bổn tọa nói rồi à?”

Cả người cậu bị túm lấy, đành phải lặp lại một lần.

Nửa chữ cũng không sai.

Lúc này Ma Tôn mới thoáng hài lòng đôi chút, nhưng mày vẫn cau.

Hứa Tây nhìn hắn vài giây, bỗng nhiên sực tỉnh, dường như nhận ra gì đó. Cậu không khỏi dịch sát gần, hỏi, “Ngươi đang lo lắng à?”

“...”

Dứt lời, biểu tình Ma Tôn chợt cứng lại.

Sao hắn có thể không lo lắng cho được.

Bàn tay giấu trong áo nam nhân khẽ siết.

Hắn hận không thể tu luyện giúp thiếu niên, vậy thì có thể bớt lo nghĩ hơn chút.

Đồng tử màu mực dịch chuyển, rũ mi nhìn đôi mắt tò mò của Hứa Tây, hồi lâu mới cứng nhắc mở miệng, “Em không biết bản thân ngốc nghếch nhường nào đâu.”

Hứa Tây, “...”

Nghe vậy, nụ cười tươi rói trên mặt cậu lập tức biến mất.

Trước kia nếu cậu bị Ma Tôn chê ngốc, thiếu niên ít nhiều sẽ nháo nhào loạn xạ với đối phương một chút nhưng hiện giờ, Hứa Tây nhìn bộ dáng căng thẳng của Hoắc Kỳ, miễn cưỡng nhịn xuống.



Lần bế quan này của Hứa Tây kéo dài hơn nửa tháng, nhưng bản thân cậu lại không thấy việc này có vấn đề gì.

Cơ thể cậu có thể tự tu luyện, điều này thực sự có lợi ích rất lớn.

Ví dụ như lần này, chỉ cần thiên thời địa lợi nhân hòa, Hứa Tây không cần tốn quá nhiều công sức, linh khí cũng sẽ tự lưu chuyển. Hứa Tây chỉ cần giữ sự tập trung thật tốt, kiểm soát suy nghĩ, từng luồng linh khí sẽ tập trung hội tụ lại một chỗ, thức hải dần được hình thành.

Quá trình này rất thuận lợi, hoàn toàn không xảy ra những tình huống ngoài ý muốn mà Ma Tôn lo lắng.

Sau khi thức hải hình thành, thân thể Hứa Tây không có quá nhiều thay đổi, nhưng khi nhắm mắt lại cảm nhận thì trong đầu lại có sự khác biệt rất lớn.

Giống như mở ra một cảnh giới rộng lớn, cậu dường như có thể cảm nhận được linh thức của mình đang dạo chơi trong thức hải, nhìn thấy được sự vận chuyển của linh lực bên trong, đồng thời còn có thể điều khiển nó thông qua suy nghĩ.

Sau khi quá trình tu luyện kết thúc, Hứa Tây lại củng cố thêm vài ngày sau đó mới từ từ thu hồi ý thức.

Lúc tu luyện cậu không cảm nhận được gì xung quanh, bây giờ đột nhiên nhìn thấy cảnh vật bên trong gian thạch thất, đầu óc cậu mới dần trở lại hiện thực, cậu chợt nhận ra dường như đã qua một thời gian khá dài.

Sau đó, ý nghĩ đầu tiên của Hứa Tây là cậu muốn gặp Ma Tôn ngay lập tức.

Hứa Tây vui vẻ mở cửa đá ra sau khi đã thành công hình thành thức hải, cậu háo hức muốn xem phản ứng của Ma Tôn khi biết chuyện này. Nhưng khi vừa bước khỏi thạch thất, người đầu tiên cậu gặp lại là Đào Ngọc đã chờ bên ngoài từ lâu.

Phía sau Đào Ngọc là một hàng thị vệ và người hầu đang sẵn sàng chờ lệnh.

Người trước mặt không phải là Ma Tôn, biểu cảm vui vẻ trên mặt Hứa Tây có chút thu lại nhưng cậu vẫn mỉm cười.

Thiếu niên hơi xấu hổ nhanh chóng kể ra kết quả vừa đạt được.

Đào Ngọc nghe được vội vàng chúc mừng, rồi lại thấy Hứa Tây có chút không chú ý, cứ mải nhìn về phía sau.

Dáng vẻ này Đào Ngọc đã rất quen thuộc, y kịp thời mở miệng nói: “Hứa công tử, tôn chủ mấy ngày trước đã đến Tu chân giới, chưa kịp trở về.”

Tâm tư của Hứa Tây bị người khác nhìn thấu, hơi xấu hổ thu hồi ánh mắt.

“À” thiếu niên cố gắng làm ra vẻ không để ý hỏi “Hắn đi Tu chân giới làm gì vậy?”

Hai người một trước một sau đi về phía tẩm điện, Đào Ngọc giải thích đơn giản: “Giới môn của Tu chân giới bị phá hủy, đến xin Ma giới giúp đỡ.”

“Tôn chủ lúc đó đang bảo vệ Hứa công tử nên đã thẳng thừng từ chối.” Đào Ngọc khi nói chuyện cũng không quên nói lời tốt đẹp cho Hoắc Kỳ, “Nhưng người của Tu chân giới đến thương thảo cả nửa ngày, cuối cùng bên đó dường như đã chấp thuận điều kiện gì đó rất quan trọng, Tôn chủ lúc này mới đồng ý qua giúp đỡ.”

Y vẫn luôn cúi đầu nói nên không biết Hứa Tây khi nghe được hai chữ “giới môn”, biểu cảm chợt thay đổi.

Bởi trong đầu cậu lại đột nhiên hiện lên một số tình tiết trong nguyên tác.

Giới môn là kết giới bảo vệ tồn tại ở mọi cõi, nó có sức mạnh bảo vệ rất thâm hậu, có thể bảo vệ một cõi khỏi những kẻ có ý đồ xấu từ bên ngoài. Giới môn của Tu chân giới bị tổn hại đồng nghĩa với việc Tu chân giới có thể dễ dàng bị những kẻ bên ngoài xâm nhập, đồng thời linh lực cũng sẽ dần hao hụt, đây quả thực là vấn đề lớn liên quan đến sống chết của người trong Tu chân giới.

Nhưng trong nguyên tác, việc giới môn bị tổn hại rõ ràng là giả.

Khi đó Tu chân giới đã sớm cùng Ma giới chất chứa ân oán.

Trong mắt tu sĩ Tu chân giới, Ma Tôn là một tai họa lớn đối với bọn họ, lúc đó Ma Tôn cũng có địch ý rất sâu, hai bên đều muốn diệt trừ đối phương.

Cũng chính lúc đó nam chính có đột phá lớn, trở thành kiếm tu xuất sắc nhất Cùng Quang phái, dẫn theo rất nhiều cao thủ có tu vi cao thâm, nhân cơ hội này dụ dỗ Ma Tôn đến Tu chân giới bằng cách tung ra tin tức giả rằng giới môn bị hư tổn.

Trong nguyên tác, sau khi Ma Tôn biết được tin giới môn bị hư tổn, hắn đã dẫn binh đến. Hai giới nhân dịp này lập tức khai chiến, chúng sinh tam giới đồ tán, cuối cùng lưỡng bại câu thương, hai bên đều chịu tổn thất nặng nề, chính trong trận chiến này huyết mạch trung tâm của Ma Tôn đã bị thương.

Sau khi Hứa Tây nhớ đến cốt truyện này, cậu bất chợt giật mình, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Cậu xoay người nắm lấy cánh tay của Đào Ngọc, giọng nói có chút run run: “Ngươi chắc chắn rằng giới môn đã bị tổn hại chứ?”

Dù lúc này cậu đang rất sợ hãi nhưng vẫn giữ được một chút lý trí.

Mọi việc đã thay đổi rất nhiều so với nguyên tác.

Ma giới và Tu chân giới đều rất yên bình, theo logic thông thường thì Tu chân giới không có lý do gì đột nhiên gây rối và tung ra tin giả để gài bẫy Ma Tôn.

Nhưng dù sao đây cũng là một cuốn sách, có quá nhiều yếu tố không thể kiểm soát được.

Hứa Tây không biết sự việc sẽ phát triển tiếp như nào, nên lúc này cậu không thể không sợ hãi.

Đào Ngọc nghe vậy thì có chút bối rối, thành thật trả lời: “Thái Sơ chân nhân thật sự đã nói vậy, nhưng ta ở lại bảo vệ công tử nên vẫn chưa tận mắt nhìn thấy.”

Cả người Hứa Tây rơi vào trạng thái hoảng sợ.

Nghĩ đến việc Ma Tôn có thể sẽ bị thương nặng, cậu dường như không thể thở được.

Ngay lập tức, thiếu niên chạy về phía Thôi Ngôi Điện: “Ta muốn xem thử, ta phải gặp Ma Tôn.”

Đào Nguyệt không hiểu tại sao Hứa Tây lại đột nhiên trở nên lo lắng, đây là lần đầu tiên y thấy đối phương hành xử thiếu suy nghĩ như vậy.

Nhưng y đã biết địa vị của Hứa Tây trong lòng Ma Tôn từ lâu, yêu cầu lúc này của Hứa Tây cũng giống như mệnh lệnh của Ma Tôn vậy.

Y không hỏi thêm điều gì nữa mà lập tức thi pháp đưa Hứa Tây đến đó.

Ngay khi y đang chuẩn bị giơ tay thì phía chân trời bất ngờ xuất hiện một luồng nội lực mạnh mẽ, luồng ma khí đen đỏ bay đến, vừa tiếp xúc mặt đất đã khiến khuất lên một trận gió dữ.

Thu ma khí lại, Ma Tôn mặc y phục đen tuyền bằng gấm xuất hiện, hắn chưa kịp đứng vững đã bị một người mặc đồ trắng lao vào ngực.

Phản ứng đầu tiên của Hoắc Kỳ chính là nghĩ thiếu niên quá vui vẻ vì đã nửa tháng không gặp mình.

Nhưng hắn lại cảm thấy cơ thể đối phương hình như hơi run lên, đồng thời lần mò thứ gì đó trên người hắn. Cậu chạm vào chỗ nào, hơi thở của Ma Tôn đều trở nên hơi gấp gáp.

Lúc này hắn mới nhận ra hành động của Hứa Tây tràn ngập hoảng sợ.

Hoắc Kỳ cau mày, dùng tay nâng cằm cậu lên, cúi đầu nhìn xuống hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Ngươi... Ngươi không bị thương chứ?” Khóe mắt Hứa Tây không biết đã đỏ hoe từ khi nào.

Cậu nhìn thấy Ma Tôn, chạm tay vào hắn, sau khi xác nhận người trước mắt vẫn nguyên vẹn mới run run thở phào một hơi.

Hoắc Kỳ nhìn biểu hiện kỳ lạ của đối phương, lại nghe thấy tiếng nấc nghẹn của cậu, vẻ mặt càng trở nên nghiêm túc hơn.

“Trên người bổn tọa không bị thương.”, không khí quanh thân của hắn có chút nặng nề, Ma Tôn để mặc những hành động nhỏ của cậu, hắn vô thức nhẹ giọng nói: “Nhưng đã xảy ra chuyện gì à?”

Hứa Tây lắc đầu, dừng lại một chút nhưng vẫn có hơi lo lắng, cậu hỏi: “Nói cho ta biết, ngươi đi Tu chân giới để làm gì.”

Đào Ngọc cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện giờ nghe những lời nói của Hứa Tây, trong lòng y đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ.

Câu nói này sao nghe cứ giống như là cảnh người vợ đang đợi ở nhà, tỉnh dậy không thấy chồng đâu bèn bắt người lại để tra hỏi hành tung vậy nhỉ.

Đương nhiên Đào Ngọc không dám nói suy nghĩ trong đầu ra. Y im lặng đi theo hai người, nhìn Ma Tôn nắm chặt tay thiếu niên, ngón tay đan xen, nhẹ nhàng chậm rãi bắt đầu giải thích mọi việc, y lại càng thấy giống hơn.

Sau khi Hoắc Kỳ kể xong đầu đuôi mọi việc, đoàn người đã trở về đến tẩm điện.

Sự việc đúng như Đào Ngọc nói.

Giới môn bị hư tổn là sự thật.

Hơn nữa trong giới Tu chân có rất nhiều cao thủ có thể tự mình sửa chữa. Chỉ là thời gian sẽ mất đến một tháng. Nếu thời gian kéo dài quá lâu, những thiệt hại gây ra sẽ không thể khắc phục được.

Vì vậy Thái Sơ chân nhân bèn đề nghị tới nhờ sự trợ giúp của Ma Tôn.

Một là có thể nhanh chóng sửa chữa lại giới môn. Hai là có thể củng cố thêm hòa bình giữa hai giới.

Nhưng trời sinh Ma Tôn không phải người sẽ làm việc thiện. Giúp đỡ thì có thể, nhưng hắn muốn lấy một thứ từ Thái Sơ chân nhân. Còn về việc đó là cái gì, Hoắc Kỳ khi giải thích cũng không đề cập đến với cậu.

Tuy nhiên, Hứa Tây lại chỉ tập trung vào việc Ma Tôn có bị thương hay không nên cũng không chú ý đến chi tiết này.

Sau khi nghe Ma Tôn kể lại mọi việc, cuối cùng Hứa Tây cũng có thể bình tĩnh lại.

Không biết cậu đã ngồi xuống từ khi nào, chỉ biết đôi mắt vẫn luôn đỏ hoe có chút thất thần, cả người trông khá đáng thương.

Cậu vẫn nhíu mày, hơi thở hơi gấp gáp, thấp giọng lẩm bẩm: “Làm ta sợ muốn chết.”

Vừa nói cậu vừa vô thức nắm chặt bàn tay của Ma Tôn trong tay mình, dùng sức đến mức làm ngón tay trắng bệch.

Hoắc Kỳ hạ mắt nhìn thiếu niên, nhưng vẫn im lặng, đưa tay ra hiệu Đào Ngọc báo cho người hầu chuẩn bị thức ăn.

Đào Ngọc im lặng lời đi, trong tẩm điện chỉ còn lại hai người, không khí có phần yên tĩnh.

Hứa Tây ngồi ở bên cạnh bàn, đầu khẽ cúi, chậm rãi bình tĩnh lại nhịp thở.

Tuy rằng trong lòng cậu vẫn đang hỗn loạn nhưng cậu nhanh chóng nhận ra hành động vừa rồi của mình có vẻ hơi bất thường. Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của Ma Tôn đang nhìn mình, mang theo quan tâm và một vài cảm xúc khác.

Im lặng hồi lâu, cậu mới buông bàn tay Ma Tôn ra, xoa nhẹ đầu mũi ra vẻ tự nhiên rồi cụp mắt giải thích: “Ta chỉ… tưởng rằng ngươi bị thương.”

Sau khi cậu nói xong, người bên cạnh dường như vẫn không có phản ứng gì.

Hứa Tây cau mày, đang cố gắng suy nghĩ xem nên đền bù thế nào, eo đột nhiên bị một lực mạnh mẽ ôm lấy, hơi thở mạnh mẽ trên người Ma Tôn nhanh chóng bủa vây.

Cậu cảm thấy bờ ngực rắn chắc, kiên cố và ấm áp áp lên người mình, mang theo hơi thở nóng bỏng và một cái chạm kỳ lạ trên môi.

__________

SuA: đêm hôm trước mình mất ngủ nên lỡ đọc trước chương này, xong kiểu, mình mất hứng ngang:) mình không muốn edit nên mình lượn lên group thuê một bạn editor thời vụ về chạy giúp mình. Nhưng chắc mình đăng giờ thiêng nên không ai comment, sáng ra mình còn nghĩ, "Nhìn số lượng cần làm là 1 chương chắc ngta cũng ngại nhận.".

Chỉ tội, bắt mình làm cái mình không thích là mình vùng vằng mình làm chậm lắm. Đợi đến khi vừa khóc vừa edit bò 1/4 chương rồi điện thoại mình mới tinh tinh. Hoá ra fb ẩn noti 😃

Túm cái quần lại, trải nghiệm vung tiền thuê editor thời vụ này không okla lắm, lười lười thử vài lần còn được chứ không phải biện pháp lâu dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK