• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âm thanh trầm thấp vang lên, động tác chơi đùa của Hứa Tây khựng lại, sững sở nhìn Ma Tôn.

Cậu vừa vặn đụng phải đôi con ngươi đen nhánh mang theo nhiệt độ.

Thường ngày Ma Tôn vẫn luôn là dáng vẻ lạnh nhạt nhưng không hiểu sao, Hứa Tây cảm thấy ánh mắt hiện tại của hắn có phần nóng bỏng.

Cậu hoài nghi không biết bản thân nghe nhầm hay chăng, dù sao bọn họ mới đề cập qua nhũ danh cả cậu một lần lúc Hứa Tây vừa hóa hình.

Hứa Tây còn nhớ rõ phản ứng của Ma Tôn khi đó, đối phương cực kì ghét bỏ xưng hô nọ, lập tức từ chối cậu.

Hiện giờ sao lại thế này?

Rượu vào lại không chê?

Hai tay Hứa Tây đều bị Ma Tôn siết lấy, thân thể không khống chế được ngả về trước, tư thế này nhìn vào mà nói chẳng khác nào Hoắc Kỳ đang khống chế thiếu niên trong ngực.Vậy mà Hứa Tây chẳng phát hiện chỗ nào không đúng.

Đến tận khi thiếu niên ngẩng đầu mới bắt gặp tầm mắt Ma Tôn chẳng biết rời xuống bên dưới từ khu nào, dường như đang chăm chú nhìn miệng mình.

Cậu còn tưởng bản thân nghĩ nhiều nhưng tầm mắt nọ vẫn nóng rực như cũ khiến Hứa Tây không khống chế được gấp gáp hơn. Cậu ngây người nhìn hầu kết lăn lộn của Ma Tôn, cánh môi mỏng, hồng nhạt của cậu cũng không kìm được run rẩy.

Thiếu niên mở to mắt, lúc này mới chợt nhận ra tư thế của bọn họ thân mật nhường nào.

Ma Tôn chỉ cần hơi cúi người, hô hấp hai người đã có thể thân mật cuốn lấy nhau.

Nhiệt độ dần lan lên mặt, Hứa Tây vội vàng giãy nhẹ vài cái, giải cứu đôi tay của mình.

Đốt ngón tay siết lấy cậu thon dài, khớp xương rõ ràng vô cùng có lực nhưng Hứa Tây chỉ nhẹ nhàng tránh một chút, đối phương đã buông lỏng.

Lòng bàn tay chợt trống không, mày Hoắc Kỳ nhăn lại, mất mát rời đi.

Hứa Tây lộn xộn tránh khỏi lồng ngực Ma Tôn, hô hấp ngập tràn mùi rượu nhạt dần, xung quanh cũng không còn nhiệt độ cơ thể của đói phương bao phủ. Lúc này thiếu niên mới thở phào nhẹ nhõm, cực kì mất tự nhiên giơ tay quạt quạt vài cái trên mặt mình để giảm nhiệt.

Hứa Tây bận bịu hạ nhiệt độ, đến khi quay lại chẳng biết Hoắc Kỳ đã cởi áo ngoài ra từ bao giờ, hắn đang ngồi bên giường tháo giày.

Ủng bạc bị vứt ngả nghiêng chẳng hợp quy tắc, hai chân Ma Tôn vừa nhấc đã đặt lên giường.

Hứa Tây lại ngây người.

Trên má thiếu niên còn ửng hồng, cậu hoảng loạn hỏi, “... Ngươi, ngươi làm gì vậy?”

Hoắc Kỳ ngồi trên giường, âm thanh không gợn sóng trả lời, “Ngủ.”

Nói xong, nam nhân còn nghiêng đầu, vươn tay vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, khẽ giọng, “Tiểu Tây lại đây.”

Hứa Tây, “...”

Nhiều bạn bè gọi qua hai chữ Tiểu Tây này, Hứa Tây rõ ràng đã nghe thành thói nhưng chẳng hiểu sao, thốt ra từ miệng Ma Tôn lại có gì đó khang khác.

Giọng nói đối phương hơi thấp khiến nhiệt độ trên mặt Hứa Tây vừa vất vả hạ xuống lại trồi lên.

Cậu cảm thấy Ma Tôn khi say thật kỳ lạ.

Từ lúc cậu hóa thành người vẫn không có gì thay đổi, thiếu niên vẫn ngủ trên giường trong tẩm điện Thôi Ngôi Điện nhưng Ma Tôn lại chẳng hề dính đến chăn gối chút nào, dường như cố tình giữ khoảng cách. Thậm chí mỗi lần Hứa Tây chủ động thò lại gần, tiếp xúc thân mật xíu thôi nam nhân cũng lạnh nhạt đẩy ra.

Hiện giờ thì khác, vậy mà người này lại mở miệng mời cậu ngủ cùng trước.

Hứa Tây đứng tại chỗ, hơi do dự.

Tuy vật dụng trong thạch ốc tương đối đơn sơ, giường cũng khá hẹp nhưng thoạt nhìn vẫn có thể chứa đựng hai người.

Hơn nữa đêm nay Ma Tôn còn uống say, không thể đả tọa, đương nhiên không có đạo lý ngủ ngoài giường. Bản thân cậu còn không ngủ được, từ giờ tới hừng đông chẳng còn bao xa.

Nghĩ vậy, Hứa Tây bèn cảm thấy hai người ngủ chung một giường là chuyện đương nhiên, chẳng có vấn đề gì.

Thiếu niên thở dài, cọ tới cọ lui mãi cuối cùng cũng bước qua.

Trên giường có chăn mỏng, Hứa Tây vừa nằm xuống Ma Tôn đã kéo chăn lại đắp cho cậu, vừa vặn bao lấy thân hình thiếu niên.

Hứa Tây không rõ cậu đang hồi hộp cái gì.

Có thể vì ánh mắt khi nãy của Ma Tôn khiến tiềm thức Hứa Tây cảm nhận được nguy hiểm, nhưng đối phương chẳng có hành động khác thường nào.

Đợi Hứa Tây ổn định, Hoắc Kỳ niết quyết tắt dạ minh châu, chỉ là lúc thu tay lại không cẩn thận chạm vào tay Hứa Tây.

Lòng bàn tay Ma Tôn vẫn ấm nóng như vậy.

Hứa Tây theo bản năng quay mặt ra nhìn, cậu thấy tròng mắt đối phương đã nhắm, biểu tình dãn ra, hiển nhiên chuẩn bị đi sâu vào giấc ngủ. Cái giường này hẹp, chạm tay vào nhau là chuyện thường tình, Hứa Tây thầm nghĩ, cũng không động đậy tránh ra mà tay cuốn tay Ma Tôn thiếp đi.



Buổi sáng hôm sau, Hứa Tây bị âm thanh náo nhiệt bên ngoài đánh thức.

Lúc cậu tỉnh lại bên cạnh đã sớm trống trơn, thiếu niên đặt tay lên chỉ thấy một mảng lạnh lẽo.

Hứa Tây sửa soạn xong xuôi, bước ra từ thạch ốc thì mọi người đều đang bận rộn việc của mình.

Sự kiện hung thú hoành hành kết thúc, chưa thấu triệt hoàn toàn tình cảnh của bí cảnh nên Thạch Đằng Thanh cuối cùng vẫn quyết định phong ấn nó lại, phòng ngừa nhiễu loạn sau này. Yêu tu tiếp tục thu dọn, giải quyết hậu quả đâu vào đấy, Hứa Tây tìm khiến quanh bãi đất trống, nhìn thấy thân ảnh Ma Tôn phía xa.

Hôm qua lại mang về không ít pháp bảo quý hiếm.

Lúc này nam nhân đã khôi phục bộ dáng nghiêm nghị khi trước, hắn đứng ở đó, tùy ý cầm lên một món bảo vật, nói gì đấy với ma tu phía sau. Hoắc Kỳ đang chọn lựa vật dụng có thể tăng cấp tu vi của Hứa Tây để mang về Ma giới.

Hứa Tây định bước qua, dường như Ma Tôn cũng cảm nhận được nên dừng động tác trên tay, ngước mắt nhìn về bên này. Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, Hứa Tây không thấy rõ biểu tình Ma Tôn, dù sao hiện giờ cậu vẫn còn nhớ hình ảnh tối qua, ít nhiều ngượng ngùng.

Đang do dự chẳng biết tới gần hay không, sau lưng Hứa Tây bỗng truyền đến tiếng bước chân, Thạch Đằng Thanh bưng hai chén gỗ đi đến, bên trong đựng điểm tâm và mấy linh quả.

“Bọn họ đều bận rộn, chỉ có ta là nhàn rỗi.” Thạch Đằng Thanh đặt chén gỗ lên bàn đá, bảo, “Đồ ăn sáng của ngươi.”

“Cảm ơn Thạch trưởng lão.”

Hứa Tây thu hồi bước chân muốn tìm Ma Tôn.

Quả thật cậu hơi đói bụng, cảm ơn xong cũng không khách khí mà ngồi xuống ăn.

Trên người Thạch Đằng Thanh có thuộc tính loài rắn, đứng một lát đã mệt nên cũng ngồi xuống theo cậu.

Hứa Tây vừa ăn sáng vừa nhìn về phía Ma Tôn.

Đối phương vẫn đang cẩn thận chọn lựa pháp bảo cho cậu.

Thiếu niên nhìn một lát, không biết nghĩ đến cái gì mà thu hồi tầm mắt, mở miệng, “Thạch trưởng lão, ta có một việc muốn thỉnh giáo ngài.”

Thạch Đằng Thanh dựa vào cây cột phía sau phơi nắng, nghe vậy mở mắt ra nhìn Hứa Tây, lười nhác đáp lời, “Nói đi.”

“Ta muốn hỏi, có phương pháp tu luyện nào không yêu cầu quá cao về việc thay đổi thể chất không?” Thiếu niên nghiêm túc.

Không có.

Tuy rằng hình người của Hứa Tây giống hệt bản thân cậu ở thế giới cũ nhưng thiếu niên vẫn bị ảnh hưởng bởi giả thiết nguyên tác, thể chất không thể tốt lên. Có lẽ vì là linh sủng nên Hứa Tây không thích hợp tu luyện.

Hứa Tây cho rằng Ma Tôn tìm tòi pháp bảo kéo dài tuổi thọ cho cậu khắp nơi không phải kế sách lâu dài. Nếu cậu có thể tu luyện, dù tiến triển chậm thôi nhưng vẫn đỡ hơn dựa vào tác động ngoại lực.

Thật ra Hứa Tây từng đề cập qua chuyện này với Ma Tôn nhưng đối phương chỉ nhíu mày, nhanh chóng gat đi.

Nguyên văn là thế này, “Bổn tọa còn nhiều phương pháp, không cần ngươi nhọc lòng.”

Hứa Tây nghe xong bèn sững sờ, thầm nghĩ Ma Tôn nuôi cậu đến mụ mị đầu óc rồi.

Thân thể của cậu, đáng ra cậu mới là kẻ nên nhọc lòng nhất.

Nhưng Hứa Tây cũng không muốn cưỡng cầu quá, chẳng qua nhìn Thạch Đằng Thanh, vừa lúc nghĩ tới nên hỏi luôn, dù sao trong mắt Hứa Tây Thạch Đằng Thanh rất có hình tượng ẩn sĩ cao nhân. Ma Tôn nghĩ nhiều biện pháp đến vậy cũng không giúp cậu hóa hình được, quay đi quay lại vẫn nhờ Thạch Đằng Thanh. Hứa Tây theo bản năng cảm thấy, đối phương hẳn hiểu biết rất nhiều, cực đáng tin cậy.

Thạch Đằng Thanh nghe câu hỏi của Hứa Tây, đầu tiên tầm mắt tùy tiện quét về phía Hoắc Kỳ một cái rồi như nghĩ đến thứ gì mà giữa mày nhúc nhích, ngồi dậy.

“Thật ra vẫn có biện pháp.” Lão thẳng lưng, nghiêm trang nhìn Hứa Tây mở miệng, “Ngươi biết song tu không?”

Hứa Tây, “...”

Thiếu niên không cẩn thận khụ một tiếng.

Cậu không ngờ sẽ nghe được đáp án này, linh quả vừa nuốt xuống họng thiếu chút nữa sặc lên yết hầu.

Hứa Tây đương nhiên biết.

Phàm là người từng đọc qua mấy tiểu thuyết tu chân cơ bản đều biết đến song tu, nhưng loại sự tình này chung quy vẫn không đứng đắn lắm.

Phản ứng đầu tiên của Hứa Tây là cảm thấy Thạch Đằng Thanh đang trêu cậu.

Cậu nâng mắt lên, vẻ mặt đối phương hoàn toàn chính trực, hoàn toàn không có vẻ đùa giỡn.

Ngoài ra, thành thật mà nói, nếu không vì Ma Tôn Hứa Tây cũng không quen biết rồi tiếp xúc với Thạch Đằng Thanh nhiều, bọn họ không thân thiết, lão cũng không cần lừa gạt cậu.

Nghĩ vậy, ấn tượng của Hứa Tây về đối phương lại tốt lên, cậu xác nhận, “Thạch trưởng lão, ngài nghiêm túc sao?”

“Đương nhiên.” Thạch Đằng Thanh mỉm cười, chuyển quạt trong tay, “Nếu ngươi tìm được người có tu vi cao thâm song tu với hắn một lần, có thể bằng trăm năm tu luyện thông thường.”

Không hiểu sao, vừa nghe mấy chữ “tu vi cao thâm” trong đầu Hứa Tây lại tự động hiện lên hình bóng Ma Tôn.

Đáy lòng thiếu niên hoảng hốt, sợ đến mức vội vàng lắc đầu, đuổi những suy nghĩ lung tung rối loạn ra ngoài.

“Ngài đừng đùa.” Hứa Tây đã hối hận khi hỏi Thạch Đằng Thanh vấn đề này, cậu vùi mặt vào chén, lẩm bẩm, “Không thể tìm đại một người song tu được.”

Thạch Đằng Thanh cười tủm tỉm, lắc lắc quạt xếp trong tay, dường như vòng vo mãi cuối cùng cũng chạm tới đích.

“Ai bảo ngươi tìm đại một người, bên cạnh ngươi…”

Mới nói được phân nửa, một luồng ánh sáng tối đột nhiên vút qua, đánh rớt cây quạt bên người Thạch Đằng Thanh.

Không biết Hoắc Kỳ xuất hiện từ khi nào, hắn đứng cạnh Hứa Tây, khí lạnh quanh thân lan tràn đáng sợ.

Đốt ngón tay nam nhân không nặng không nhẹ siết lấy bả vai Hứa Tây, giữa mày cau lại, sắc mặt cực kỳ tối nhìn Thạch Đằng Thanh, “Ngươi dạy vớ vẩn cho em ấy cái gì rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK