• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì giãy dụa mà Trương Uyển Du mệt rồi đến mức thở hổn hộc, đã không còn sức lực để giãy dụa thêm nữa. 

Dù Trương Uyển Du không còn giãy dụa nữa nhưng mỗi lưỡi của Ân Hàn Tín vẫn thô bạo như lúc ban đầu, đầu lưỡi mềm mại khắc họa lấy đường viền môi của cô. Nụ hôn này càng lúc càng trở nên khiêu gợi người khác. 

Vào lúc đại não của Trương Uyển Du rơi vào hỗn loạn, môi của Ân Hàn Tín khẽ tách ra khỏi Trương Uyển Du, nhỏ giọng nức nở nói: “Tâm Tâm.” Âm thanh khàn khàn nhẹ nhàng cất lên từ cổ họng của Ân Hàn Tín khiến Trương Uyển Du bừng tỉnh trong chớp mắt, cũng khiến Trương Uyển Du hiểu rõ tất cả mọi chuyện đang diễn ra trước mắt mình. 

Không biết từ lúc nào, Ân Hàn Tín đã buông lỏng hai tay của cô. Cô nhân cơ hội đó lập tức đẩy cơ thể nặng nề của Ân Hàn Tín khỏi người mình. Sau đó lăn xuống giường rồi đứng ổn định lại. 

Ân Hàn Tín bị Trương Uyển Du đẩy ra, tay chân ngay ngắn nằm ở trên giường, hai mắt nhắm chặt, hơi thở bình ổn, đã ngủ mất rồi. Trương Uyển Du ôm lấy hai má nóng bừng. Cảm nhận trái tim mình đang đập nhanh hơn so với bình thường. Phải một lúc sau, cảm xúc của cô mới trở lại dần dần bình ổn trở lại. 

Trừng nhìn Ân Hàn Tín đang ngủ ngon lành trên giường, Trương Uyển Du tức giận hận không thể xông lên đó tát cho anh ta hai bạt tai. 

Nhưng hiện tại anh ta đã say mất rồi. 

Ân Hàn Tín của lúc này chỉ e rằng đã biến có thành cô gái có tên Tâm Tâm kia. 

Thôi bỏ đi, bây giờ có tính toán chi li với một tên ma men làm gì chứ? 

Ngoại trừ sự phẫn nộ hiện tại, trong lòng của Trương Uyển Du còn có một chút 

hoảng loạn. Bởi vì cô phát hiện, cô chẳng hề chán ghét nụ hôn của Ân Hàn Tín. Sau đó, cô chỉnh đốn quần áo và đầu tóc rối loạn của mình một chút rồi vội vàng rời khỏi căn phòng của Ân Hàn Tín. 

Trong khoảng khắc Trương Uyển Du chạy ra khỏi căn phòng, hai mắt của Ân Hàn Tín 

đột nhiên mở ra, dưới đáy mắt vô cùng thanh tỉnh, không hề có một chút dấu tích nào của say rượu. 

Khoảng chừng mười phút sau, Ân lão phu nhân dẫn người hầu cùng nhau đến phòng ngủ của Ân Hàn Tín. Ân Hàn Tín vừa mới thay xong đồ mặc ở nhà. 

Thấy Ân Hàn Tín như người không có chuyện gì thì Ân lão phu nhân thở phào một hơi, ra hiệu cho người hầu: “Để canh giải rượu trên bàn đi” Người hầu đặt canh giải rượu lên bàn rồi đi ra bên ngoài. “Lạc Lạc đâu?” Ân lão phu nhân nhăn mày lầu bầu nói: “Vừa nãy sau khi con bé đưa con vào phòng. Lúc xuống lầu thì vội vàng hớt hải nói rằng có việc gấp cần phải trở về nhà tìm tài liệu. Bà để Kỷ Hành lái xe đưa con bé trở về rồi” Khóe môi của Ân Hàn Tín khẽ gương lên. Quả nhiên là chạy rồi. Ân lão phu nhân chỉ canh giải rượu trên bàn. “Mặc dù bây giờ cháu tỉnh rồi nhưng bát cảnh giải rượu này vẫn cần phải uống. Nếu không sáng sớm mai sẽ lại đau đầu” “Cháu biết rồi.” 

Rất nhanh đã đến ngày mở phiên toà phúc thẩm. Trương Uyển Du đã hẹn với người ủy thác sẽ gặp mặt ở công ty. Trương Uyển Du đón xe tác xi đến công ty. Ở trên xe lướt xem tin tức được đăng hôm nay. 

Bởi vì hôm nay là ngày mở phiên tòa phúc thẩm giữa công ty trách nhiệm hữu hạn Vạn Niên với văn phòng chi nhánh Sơn Thành của tập đoàn Kim Cương nên hôm qua có phóng viên chuyên mục của một công ty truyền thông đã chặn đường phỏng vấn Hạ Thừa Luân. 

Trong tin tức đưa tin sáng nay có đăng đoạn ghi âm cuộc phỏng vấn, đoạn ghi âm phỏng vấn đó vừa hay chính là cuộc phỏng vấn Hạ Thừa Luân của phóng viên công ty truyền thông kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK