• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Bà ơi, bà không bị sao chứ?” Uyển Du cất tiếng hỏi. Bao nhiêu năm nay, cho dù đối mặt với người khác cô có lạnh lùng thế nào đi chăng nữa, những lúc đối diện với người già, cô đều hết mực dịu dàng mà đối đãi với họ. Bà lão dụi đi dụi lại mắt, đột nhiên trong tích tắc sà vào lòng của Trương Uyển Du “ Lạc Lạc”-”. Bà lão vừa cất giọng nói, Trương Uyển Du liền lặng người một lúc, Lạc Lạc là tên của cô khi còn nhỏ, bà lão này làm sao lại biết được tên khi nhỏ của cô? Bà lão ôm chặt lấy Uyển Du, không ngừng lẩm bẩm. “ Cháu gái ngoan của ta, bà cuối cùng cũng tìm được con rồi”. Trương Uyển Du:...........” Đây là tình huống gì vậy ? Năm người nằm dưới đất cũng đã đứng dậy, trông có vẻ chuẩn bị tẩu thoát, ánh mắt của Trương Uyển Du lạnh lẽo, cô muốn đẩy bà lão ra, bà lão lại càng ôm 

cô chặt hơn, lo sợ cô sẽ chạy đi mất. 

Trước khi năm người kia bỏ chạy, đột nhiên có mười tên vệ sĩ chạy tới, đồng loạt bao vây 

bọn chúng. 

Người đứng đầu đứng ở phía sau bà cụ, lo lắng tới mức đầu đổ mồ hôi hỏi: "Lão phu nhân, người không sao chứ?" Nếu như lão phu nhân xảy ra chuyện gì, bọn họ có mười cái mạng cũng không đền nổi. Trương Uyển Du thở phào nhẹ nhõm, xem ra những người này là người của vị lão phu nhân này, mấy tên bắt cóc kia không cần để cô ra tay nữa. 

Trương Uyển Du lay lay bà lão trong lòng mình: "Bà ơi, người của bà tới tìm bà rồi đây." Nhưng mặc cho Uyển Du có lay thế nào bà ấy vẫn làm ngơ tới cùng, vẫn ôm chặt cô không 

buông tay. 

Trương Uyển Du vừa định tiếp tục lay bà lão ấy cô liền nhận ra có điều gì không đúng, vừa cúi đầu nhìn xuống, bà cụ lại rơi vào hôn mê. “ Bà ơi, bà bị sao vậy?” Trương Uyển Du đỡ lấy bà lão, không cẩn thận dẫm phải hòn đá ở dưới chân, cơ thể không giữ vững được trọng tâm liền ngã ngửa về phía sau. 

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Trương Uyển Du đã ôm bà lão vào lòng mình, phần gáy của cô đập xuống đường. 

Trong tích tắc trước mắt cô toàn là màu đen, cô liền ngất xỉu mất. 

Đến khi Trương Uyển Du tỉnh dậy, đập vào mắt cô là ánh đèn trần chói mắt thêm nữa là 

khung cảnh xung quanh vô cùng lạ lẫm. 

Cô vừa định ngồi dậy, cơn đau ở sau gáy truyền đến làm cho Uyển Du đau tới mức phải bật lên thành tiếng. 

Xoa xoa vết thương ở sau gáy, Trương Uyển Du chậm rãi ngồi dậy, cô quan sát khung cảnh xung quanh, căn phòng cô nằm là một căn phòng vô cùng rộng lớn, khắp nơi đặt những vật trang trí vừa tinh xảo vừa sang trọng. Đây là đâu? Tại sao cô lại ở đây? Cô chỉ nhớ được rằng mình đã cứu một bà lão, còn sau đó.......... cô bị ngất đi rồi. Có khi nào.... Đây chính là nhà của bà lão ấy chăng? Cô nghĩ là, chắc chắn là mình đã vì bà lão mà ngất đi, nên người của bà lão đưa cô đến nhà bà ? Trương Uyển Du lướt ánh nhìn sắc bén nhìn thấy chiếc tủ trên đầu giường có để túi xách và 

kính râm. 

Cô vén chặn xuống giường xỏ lại giày cầm túi xách và kính xoay người đi về phía cửa. Mở cửa đi ra ngoài, đúng lúc có người làm đi ngang qua đây. Trương Uyển Du mỉm cười nhìn người làm. “ Xin chào, cho hỏi cửa ra nằm ở đâu?”. 

Nụ cười diễm lệ của Uyển Du có mị lực hấp dẫn vô cùng khiến cho người làm thoáng chốc thẫn thờ như người mất hồn, đến vài giây sau mới kịp phản ứng. 

Cô giúp việc vội vàng xoay người lại chỉ về hướng phía sau mình. “Tiểu thức cứ đi thẳng về phía trước, ở ngã rẽ đầu tiên thì rẽ trái, sau đó tiếp tục rẽ phải như vậy là nhìn thấy thang máy rồi!” Uyển Du gật đầu mỉm cười. “ Cảm ơn cô, tiện thể giúp tôi nói với lão phu nhân nhà cô một câu , tôi đi đây”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK