• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thứ Hai ngày hôm sau.

Nhậm Tử Sâm đến trường từ sáng sớm.

Cậu vẫn còn phấn khích, không cảm thấy mệt mỏi.

Thân là Ủy viên Tác phong - Kỷ luật, Nhậm Tử Sâm ăn mặc chỉnh tề. Cậu chính là một cái móc treo quần áo di động, dù chỉ là đồng phục học sinh cũng toả ra phong thái của nam chính trong tiểu thuyết học đường.

Các nữ sinh đi học vừa nhìn thấy cậu, trái tim tràn ngập mùa xuân, liên tục quay lại nhìn trộm cậu, một số người bạo dạn hơn còn cố ý vén váy lên hoặc không đeo huy hiệu trường.

Nhậm Tử Sâm thay đổi tính tình nóng nảy, vô cùng máy móc, thân thiện đối mặt với mọi người.

"Bạn ơi, chú ý váy của cậu."

"Bạn này, ngày mai không được phép thả tóc."

"Bạn kia, nhà trường cấm trang điểm, cảm ơn bạn đã hợp tác."

"..."

Sau khi bị "kiểm tra", mới đi đươc mấy chục bước, mấy cô gái bắt đầu che miệng và la hét.

"Trời ạ, anh Sâm thật dịu dàng!"

"Anh Sâm bảo ngày mai tôi không được trang điểm! Mẹ ơi! Tôi tin lại vào tình yêu một lần nữa! "

"Các cậu không phát hiện anh Sâm càng ngày càng đẹp trai sao?"

"Chàng trai ấm áp luôn khiến cho người ta yêu nhất!"

"..."

Nhậm Tử Sâm hoàn toàn không biết gì về đánh giá của người khác, bởi vì tất cả sự chú ý của cậu đều nằm ở cổng trường.

Cậu đang chờ Thẩm Niệm.

Sau khi hôn cô vào tối thứ Bảy, họ vẫn chưa nói với nhau một lời nào.

Cậu lo được lo mất, rồi lại vô cùng chờ mong.



Cuối cùng, trong đám người lục tục đi học, Nhậm Tử Sâm liếc mắt một cái liền nhận ra Thẩm Niệm. Cậu vô thức nín thở, cũng vô thức lập tức ưỡn ngực thu bụng, tế bào toàn thân đều bị bao trong sự căng thẳng.

Thẩm Niệm cũng nhìn thấy cậu.

Bởi vì Nhậm Tử Sâm thật sự quá nổi bật, giống như một chùm ánh sáng mạnh trong ngàn vạn ánh sáng, lại giống như sao Kim giữa bầy đom đóm, muốn làm cho người ta không chú ý cũng khó.

Thẩm Niệm dừng bước.

Nhậm Tử Sâm đột nhiên hoảng hốt.

Một giây sau, Nhậm Tử Sâm thấy Thẩm Niệm đi về phía cậu, tim đập càng nhanh hơn.

Trong tay Thẩm Niệm cầm đồ ăn sáng, cô biết Nhậm Tử Sâm ở một mình bên ngoài sẽ không chăm sóc bản thân, tuy rằng hơi giận cậu nhưng cô vẫn nhịn không được mà quan tâm.

Cô ấy đến rồi!

Cô ấy cầm bữa sáng đến!

Mang cho cậu ư?!

Tim Nhậm Tử Sâm vọt lên đến cổ họng.

Thẩm Niệm đi tới trước mặt cậu, đưa bữa sáng cho cậu: "Này, cho cậu."

Nhậm Tử Sâm nhận lấy bữa sáng, sau đó hỏi: "Tôi... Tối thứ Bảy tôi uống nhiều quá, tôi có đến gặp cậu hả?"

Giả vờ mất trí mới không bị xấu hổ.

Thẩm Niệm chớp chớp mắt: "Ừm."

Nhậm Tử Sâm phát hiện trên mặt Thẩm Niệm không có bất kỳ sự ngượng ngùng nào, cậu không cam lòng, lại hỏi: "Tôi đến tìm cậu làm gì?"

Thẩm Niệm hoài nghi nhìn cậu, cho rằng cậu thật sự quên hết rồi. Dù sao đêm thứ Bảy kia, cả người cậu toàn mùi rượu: "Cậu xin tài liệu học tập của tôi. Tôi về lớp trước đây, Uỷ viên vất vả rồi."

Nhậm Tử Sâm: "..."

Thẩm Niệm đeo cặp sách đi qua bên cạnh cậu, hết sức thong dong bình tĩnh, trông như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lòng Nhậm Tử Sâm nhất thời cảm thấy ngột ngạt, không còn cảm giác gì.

Tiểu Niệm Niệm... Cô ấy hơi bị ngầu!

Nụ hôn đầu tiên không còn, sao cô lại hoàn toàn không để ý?

Hay là nói...

Nụ hôn đó, cô ấy không hài lòng à?

Nhậm Tử Sâm lâm vào trầm tư và tự suy nghĩ.

Cậu định nghiên cứu kỹ năng hôn của mình.

*

Thẩm Niệm vừa bước vào lớp học, mấy người Lưu Vũ nhao nhao hô lên: "Chào buổi sáng, chị dâu!"

"Chào chị dâu! Đây là trà sữa vừa mua từ bên ngoài."

"Chị dâu, sau này chiếu cố nhiều hơn."



Thẩm Niệm: "..."

Cô đi từ cửa lớp học đến chỗ ngồi của mình, bị gọi là chị dâu suốt cả quãng đường.

Những người này đều là "đàn em" của Nhậm Tử Sâm, cô đương nhiên biết hai chữ "chị dâu" này có ý nghĩa gì.

Vương Xuyên đã sớm đến lớp học, cậu ấy nhíu mày nhìn Thẩm Niệm, Thẩm Niệm nhìn qua, cậu ấy chợt cười cười.

Thẩm Niệm cũng cười đáp lại, cô cũng không cố ý giải thích gì cả.

Sống lại một đời, cô biết, rất nhiều tiểu tiết cũng không quá quan trọng.

Bị gọi một tiếng "chị dâu" cũng không mất đi một miếng thịt nào.

Lúc Nhậm Tử Sâm tới, cậu mở sách giáo khoa ra, vùi đầu đọc sách, vừa mới ăn xong bữa sáng, khóe môi còn vương lại một hạt cơm.

Thẩm Niệm đưa tay qua, Nhậm Tử Sâm phản ứng rất mạnh, cậu đột nhiên cứng đờ.

Cậu nghiêng mặt nhìn cô, nhìn vào mắt Thẩm Niệm, lập tức đỏ mặt.

Hơn nữa, tốc độ đỏ mặt này có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Thẩm Niệm dừng tay lại, nhẹ nhàng thay cậu lấy hạt cơm ở khóe môi xuống, sau đó đưa cho cậu xem: "À, là cái này."

Nhậm Tử Sâm bừng tỉnh đại ngộ.

Hóa ra...

Không phải Tiểu Niệm Niệm muốn sờ cậu mà chỉ là lau miệng cho cậu...

"Cảm ơn." Nhậm Tử Sâm cứng miệng nói một câu, sau đó quay mặt đi, hai gò má nóng hôi hổi, khó có thể tự kiềm chế.

Thẩm Niệm: "..."

Tên ngốc này, không phải là...

Thẩm Niệm sợ ngây người.

*

Cả ngày hôm đó, Nhậm Tử Sâm không chủ động nói một tiếng nào với Thẩm Niệm nữa.

Lên lớp thì yên lặng nghe giảng, vừa hết tiết liền chạy ra ngoài, dù thế nào cũng không đối mặt với Thẩm Niệm.

Trước khi hết tiết Toán cuối cùng vào buổi chiều, Lục Sơn đã công bố một tin tức.

"Sắp tới là đại hội thể thao mùa thu, thành tích thể thao của lớp số 9 chúng ta năm nào cũng đứng nhất, năm nay thầy hy vọng các em tiếp tục cố gắng, tiếp tục duy trì. Tất cả mọi người đều phải đăng ký, ý của trường là vận động học sinh hình thành thói quen rèn luyện thân thể, mỗi học sinh ít nhất phải lựa chọn một hạng mục, nhất là bạn Thẩm Niệm..."

Nói tới đây, Lục Sơn nở nụ cười ôn hòa: "Hàng năm Nhất Trung đều có danh sách tuyển thẳng, nhưng cần phải cân nhắc đến thành tích tổng hợp, thể dục thể thao cũng nằm trong hạng mục khảo hạch, Thẩm Niệm à, thầy hy vọng lần này em có thể đăng ký hạng mục 800 mét, thử thách bản thân một chút, em thấy có được không?"

Thẩm Niệm còn có thể nói gì được nữa.

Cô thực sự quá yếu ớt.

Nên tập thể dục.

Thẩm Niệm gật đầu: "Thưa thầy, em có thể thử thách bản thân, nhưng em không thể bảo đảm rằng mình có thể giành được thứ hạng cao."

Lục Sơn cười hiền từ hơn, nói: "Thẩm Niệm, em không cần mang gánh nặng trong lòng, yêu cầu duy nhất của thầy đối với em là phải tham dự."



Thứ hạng để cho đám "ớt chỉ thiên" giành lấy là được.

Lục Sơn hiểu rõ trong lòng.

"Nhậm Tử Sâm, em là lớp trưởng, chuyện báo danh thầy giao cho em và Ủy viên thể thao cùng làm. Gửi danh sách đăng ký đến văn phòng của thầy trước khi tan học tối thứ Sáu." Lục Sơn dặn dò lời cuối.

Nhậm Tử Sâm bình thản, hết sức lạnh nhạt gật đầu: "Dạ."

Lục Sơn: "..."

Thầy cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng nhất thời cũng không nói ra được.

Thẩm Niệm đăng ký ở chỗ Nhậm Tử Sâm: "Đăng ký cho tôi hạng mục 800m."

Nhậm Tử Sâm cầm bút ghi chép, cậu nhiều lần muốn nói lại thôi.

Rất muốn nói với Thẩm Niệm, với vóc dáng nhỏ bé của cô, chạy xong tám trăm mét chỉ sợ sẽ... liệt luôn.

Nhưng Nhậm Tử Sâm không nỡ đả kích Thẩm Niệm.

Thẩm Niệm biết mình chắc chắn sẽ vướng chân mọi người, cho nên cố ý nói: "Nhậm Tử Sâm, cậu đăng ký thêm mấy hạng mục, đến lúc đó lớp giành được nhiều vinh quang, cậu giành được nhiều giải, tôi mới có thể yên tâm mà thua."

Đạo lý kiểu gì thế?

Nhưng... có vẻ hợp lý.


Cuối cùng sự xấu hổ cũng giảm bớt đi, mặt Nhậm Tử Sâm không chút cảm xúc hỏi: "Cậu tin tưởng tôi sẽ đoạt giải đến vậy à?"


Thẩm Niệm gật gật đầu, đôi mắt như sao lấp lánh, như ngân hà ngàn vạn dặm: "Đúng vậy, đương nhiên tôi tin tưởng cậu!"


Nhậm Tử Sâm đột nhiên cảm thấy, cậu sống lại rồi!


Sự chán nản kéo dài cả ngày lập tức biến mất không còn tăm hơi, cậu như từ cuối thu nhảy đến giữa xuân, cả người nhịn không được nhộn nhạo.


Lúc này Vương Xuyên đi tới: "Lớp trưởng, tôi cũng đăng ký hạng mục 800m."


Hạng mục thi đấu dành cho nam còn có 1.500 mét.


Nhậm Tử Sâm không chỉ đăng ký cho mình 800m mà còn đăng ký 1500m, không vì cái gì khác, chỉ muốn vượt qua "tình địch" trên mọi phương diện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK