• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Niệm nhìn một triệu trong tài khoản, nằm trong bồn tắm, khẽ nhếch môi.

Đây chỉ là khởi đầu.

Tất cả mọi thứ của nhà họ Thẩm, đều nên thuộc về mẹ cô.

Cô sẽ lấy lại cho mẹ.

Ra khỏi phòng tắm, Thẩm Niệm mặc một chiếc váy ngủ màu hồng.

Cô sấy tóc, nhưng không sấy khô hoàn toàn, ngồi vào bàn học gọi video trên WeChat cho Nhậm Tử Sâm.

Đầu bên kia, rất nhanh đã có người nghe máy, dường như là nhận ngay lập tức.

Nhìn qua video, Thẩm Niệm phát hiện Nhậm Tử Sâm cũng vừa mới tắm rửa, mái tóc của cậu lộn xộn, nhưng lại càng thêm đẹp trai.

Nhậm Tử Sâm cũng nhận ra Thẩm Niệm đã tắm xong, cô mặc đồ ngủ... gọi video với cậu. Mái tóc dài hơi ướt xõa ngang vai, gợi cảm như thế?

Chết mẹ rồi!

Thế mà cậu lại cảm thấy Thẩm Niệm rất gợi cảm!

Đêm đã khuya rồi.

Thế này thật sự tốt sao?

Mặt Nhậm Tử Sâm không chút cảm xúc, lòng cậu rung rinh.

"Bạn học Nhậm, bên tôi có thêm một khoản tiền, cậu đưa số thẻ ngân hàng cho tôi, Alipay không thể chuyển nhiều như vậy. Tôi cảm thấy sự nghiệp của chúng ta lại có thể tăng tốc rồi." Thẩm Niệm vô cùng tự tin.

Điều này khiến cho Nhậm Tử Sâm hơi chột dạ.

Sự việc phát triển đến bước này, cậu đã không còn đường để quay đầu.

Dù sao cũng đã nhận một khoản tiền khởi nghiệp từ cô nhóc, không có lý do gì để từ chối khoản thứ hai.

Nhậm Tử Sâm nói: "Được, lát nữa tôi sẽ gửi số thẻ cho cậu."

Cậu cũng không hỏi cụ thể là bao nhiêu tiền.

Sự chú ý của cậu không khống chế được dừng lại ở phòng ngủ Thẩm Niệm, còn có ga giường màu hồng phấn phía sau cô, trên ga giường kia còn bày đồ lót...



Nhậm Tử Sâm cứng đờ: "..."

Mày làm người đi, nhóc con người ta đơn thuần đáng yêu cỡ nào, trong đầu mày toàn là mấy thứ bậy bạ gì thế?!

Lúc này Nhậm Tử Sâm chỉ cảm thấy mình tội ác tày trời, cậu có tội, là tội nhân, nên kéo ra ngoài bắn chết một trăm lần!

"Bạn học Nhậm, cậu còn gì muốn nói với tôi không?" Thẩm Niệm hỏi.

Nhậm Tử Sâm cố hết sức làm cho ánh mắt của mình trông không quá dung tục, thản nhiên nói: "Không."

"Vậy ngày mai chúng ta gặp nhau, lát nữa nhớ gửi số thẻ ngân hàng qua."

Thẩm Niệm vẫy bàn tay nhỏ bé, cúp cuộc gọi video.

Một mình Nhậm Tử Sâm, trăm ngàn cảm xúc đan xen.

Đêm khuya thanh vắng, cô nhóc mặc đồ ngủ gọi video cho cậu, có phải là... vẫn còn ý đó với cậu không?

Cậu có lý do hoài nghi Thẩm Niệm cố ý.

Cô nhóc này, rank quá cao, quả thực cao thâm khó lường, ngay cả cậu cũng sắp không có cách nào ứng đối.

Lòng Nhậm Tử Sâm, khó có thể yên ổn.

Cậu gửi số thẻ ngân hàng cho Thẩm Niệm.

Trong vòng chưa đầy năm phút, điện thoại di động của cậu đã nhận được thông báo chuyển tiền.

Sau khi nhìn thấy số tiền, cổ họng Nhậm Tử Sâm khô rát.

Một triệu...

Bây giờ cảm giác không chỉ là đang ăn cơm mềm, cậu đặc biệt có ảo giác được "bao dưỡng".

Cô không phải là một đứa trẻ... mà là kim chủ baba!

***

Sáng sớm, nhóm lớp số 9 đã reo lên không ngừng.

[Kết quả thi tháng vừa được công bố, sẽ xếp lại lớp, trước kia mỗi lần thi, sự thay đổi cũng không lớn lắm, nhưng Tiểu Niệm Niệm xếp thứ nhất, chắc chắn phải sang lớp số 1.]

[Oh, no! Tiểu Niệm Niệm là "Trấn Ban chi bảo", cậu ấy không thể đi! Tôi không cho phép chuyện này xảy ra!]

[Lão Ban đang thương lượng với hiệu trưởng, 233333 ~]

[Tôi không đồng ý!]

[Không đồng ý + số chứng minh nhân dân ~]

[Nhanh! Bảo vệ Niệm Niệm của chúng ta!]

Nhậm Tử Sâm đọc nhanh như gió, càng nhìn xuống, ánh mắt càng lạnh.

Tiểu Niệm Niệm...

Cách xưng hô này, cậu còn chưa từng gọi lần nào!

Thẩm Niệm phải sang lớp số 1 ư?

Vậy giữa cậu và Thẩm Niệm, từ nay về sau sẽ cách nhau tám lớp!

Đột nhiên, xuất hiện một khoảng cách?



Trái tim không thoải mái!

Nhậm Tử Sâm rời giường, đi vào phòng tắm tắm rửa bằng nước lạnh, sau đó thay đồng phục chuẩn bị xuất phát đến trường học.

*

Hôm nay học sinh lớp số 9 đều đến rất sớm.

Hình như ai ấy đều rất lo lắng lớp số 1 sẽ tới cướp người.

Thẩm Niệm vừa vào cửa, Lưu Vũ liền đóng cửa phòng học, tư thế kia cứ như phòng trộm vậy.

Mấy nữ sinh đi tới, vây quanh Thẩm Niệm.

"Niệm Niệm, cậu không được đi."

"Lớp số 1 đều là một đám ngốc, có cái gì tốt đâu."

"Chị kế của cậu đang ở lớp số 1, nhân phẩm của cậu ta không ổn, bọn tớ đều rất ngứa mắt cậu ta, Niệm Niệm tuyệt đối đừng đi."

"Đúng vậy, Niệm Niệm, cậu ở lại đi, sau này các chị em sẽ che chở cậu."

Các chàng trai "ớt chỉ thiên" cũng nhao nhao tỏ vẻ sau này sẽ làm sứ giả hộ hoa cho Thẩm Niệm.

Lớp số 9 chưa bao giờ đoàn kết thống nhất, nhất trí đối ngoại như thế.

Lúc này, hiệu trưởng đích thân đến mời.

Lục Sơn cũng tức giận đi theo, thầy thương lượng với hiệu trưởng hơn nửa ngày, hiệu trưởng cũng không muốn phá bỏ luật lệ, còn nói cái gì mà, học sinh ưu tú nên học trong lớp chất lượng cao!

Lớp số 9 của họ thì sao chứ? Ngoài thành tích kém một chút, kỷ luật tệ một chút, bầu không khí học tập lười biếng một chút... thì không có khuyết điểm nào khác!

Lục Sơn đương nhiên không muốn thả người!

Trực giác nói cho thầy biết, Thẩm Niệm sẽ trở thành một kỳ tích trong lịch sử làm giáo viên chủ nhiệm của thầy!

Cửa lớp học bị hiệu trưởng đẩy ra.

Giáo viên chủ nhiệm lớp số 1 cũng cười tủm tỉm đi theo.

Đại chiến giành học sinh, sắp mở màn.

Lục Sơn nhìn lướt qua, phát hiện Nhậm Tử Sâm còn chưa tới, thầy có hơi lo lắng.

"Lão Lục à, Thẩm Niệm ở lại lớp số 9 của thầy không thích hợp đâu, hạt giống tốt nên được rải trên mảnh đất màu mỡ."

Giáo viên chủ nhiệm lớp số 1 là một giáo viên Ngữ văn hơn 50 tuổi.

Tất nhiên là tài ăn nói cực giỏi.

Lục Sơn biết rõ trình độ văn học của mình kém người ta, dứt khoát không tranh chấp nữa.

Ánh mắt thầy ra hiệu cho đám "ớt chỉ thiên" lớp số 9. Đến phiên bọn họ biểu hiện rồi, hãy náo loạn lên!

Tuy rằng thành tích học tập của đám "ớt chỉ thiên" không tốt, nhưng luôn lĩnh hội được ý của giáo viên chủ nhiệm.

Có người dẫn đầu làm loạn.

"Thẩm Niệm do lớp số 9 tụi em bồi dưỡng nên, dựa vào đâu mà phải sang lớp số 1?!"

"Tụi em không thả người, mọi người lại đến cướp à!"

"Không thả người! Không thả người!"



Hiệu trưởng biết rất rõ lớp số 9 là một đám người như thế nào, phần lớn đều là phú nhị đại, nhà rất giàu, rất loạn.

Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Hiệu trưởng, thầy Vương lớp số 1, em không có ý định sang lớp số 1, em rất thích lớp số 9, em định tiếp tục ở lại lớp số 9. Em cũng không cảm thấy lớp số 9 không tốt, các bạn cùng lớp đều rất thông minh, chỉ là mọi người không dùng trí tuệ vào việc học mà thôi. Em có thể đảm bảo rằng mỗi lần thi đều sẽ đạt được kết quả tốt, em hy vọng hiệu trưởng sẽ không làm khó em ạ."

Những lời này khiến Lục Sơn vô cùng cảm động.

Lần đầu tiên đám "ớt chỉ thiên" nghe thấy ai đó khen họ thông minh.

Tiểu Niệm Niệm quả thật là thiên sứ nhỏ của nhân gian!

Rớt nước mắt!

Bắt đầu từ hôm nay, cứ muốn học tập chăm chỉ là thế nào nhỉ?!

Thẩm Niệm đã tự mình đưa ra yêu cầu, thầy Vương lớp số 1 chỉ đành ngượng ngùng, hiệu trưởng im lặng, quyết định khảo nghiệm Thẩm Niệm vài lần, đợi đến lần sau cô thi được kết quả tốt rồi nói sau.

Hiệu trưởng: "Được, nếu kết quả của kì thi tháng tiếp theo nằm trong top 3 của trường, em có thể tiếp tục ở lại lớp số 9."

Thẩm Niệm cười tươi như hoa: "Hiệu trưởng yên tâm, em nhất định sẽ làm được!"

Nhậm Tử Sâm chạy tới, liền nhìn thấy một màn này.

Thẩm Niệm... Có phải vì cậu mà ở lại không?

Cậu không khống chế được bản thân, suy nghĩ vẩn vơ.

Cứ như vậy, trò cười tạm thời kết thúc. Tiết học thứ nhất là Sinh học, Nhậm Tử Sâm mở sách giáo khoa, đếm cánh hoa trên trang sách.


Cô ấy vì mình mà ở lại, không phải vì mình, là vì mình, không phải vì mình... Cánh cuối cùng, là vì mình...


"Khụ khụ..."


Cậu đột nhiên ho mạnh, dường như cảm nhận được vận mệnh đang vẫy gọi.


Nhậm Tử Sâm nghiêng mặt, liếc trộm Thẩm Niệm một cái.


Mà lúc này, vừa hay Thẩm Niệm chạm mắt với cậu, chỉ thấy Nhậm Tử Sâm giống như ăn trộm, lập tức quay mặt đi, vùi đầu đọc sách.


Thẩm Niệm: "..."


Tên ngốc này, lại đang suy nghĩ lung tung cái gì thế?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK