Edit: Libra
Beta: Crashpike
"Những người đó làm sao bây giờ?" Sở Dung hỏi.
Mấy người đàn ông ở phía sau đã đứng lên.
"Theo cách nói của luật sư thì."
Lục Trạch Nhất hừ cười một tiếng, không chút để ý tiến lên phía trước một bước, ngữ điệu lạnh lùng mở lời: "Ai cho mấy người cái gan làm như vậy?"
"Nếu anh chịu tới công ty Khải Tiến thì có lẽ mọi chuyện đã khác" tên đàn em vừa mới cầm dao kia mở miệng, "Chúng tôi đây cũng chỉ là lấy tiền làm việc, mọi người cũng đừng làm nhau khó xử."
Làm nhau khó xử?
Thật đúng là xem Khải Tiến như chỗ dựa cho mình.
Sở Dung chỉ vào cậu ta, giọng nói kiêu căng, tự tin mười phần: "Lục Trạch Nhất, cậu ta chính là người mới vừa làm em bị thương."
Nói xong, còn đưa miệng vết thương của mình ra cho anh xem.
Tên đàn em kia thấy thế lập tức hô to: "Chỉ quẹt có một đường nhỏ, cô đừng có ở đây làm trò lên mặt."
"Anh ơi" Sở Dung cứ như bị dọa tránh ở sau lưng ở Lục Trạch Nhất "Cậu ta còn dọa nạt em nữa kìa."
Nếu không phải Lục Trạch Nhất ở đây, cô đã sớm đưa tay ra đánh cho cậu ta một trận.
"Cái gì gọi là mới quẹt có một đường?" đáy mắt Lục Trạch Nhất lạnh xuống, "Nếu không tôi cũng chọc cậu một dao thử xem?"
Từ cuối cùng anh bỗng nhiên nhấn mạnh.
Má ơi, đẹp trai quá.
Sở Dung bây giờ hận không thể nhảy lên người anh, hung hăng thưởng cho anh một cái.
"Khải Tiến muốn để mấy người dùng dao tiếp đón chúng tôi sao?" Lục Trạch Nhất lấy trong túi ra một gói khăn giấy, rút ra một cái rồi cúi xuống bọc con dao.
"Đưa cho anh một cái túi." Anh nói.
Hả?
Sở Dung lập tức lấy cái túi bọc bên ngoài cùng của thịt dê nướng đưa cho anh.
Lục Trạch Nhất vừa bỏ con dao vào túi vừa nói: "Hay là chơi trò chơi làm chứng trước tòa đi."
Quả nhiên là giọng điệu của đại luật sư.
Chơi trò chơi cũng khác với người bình thường.
Tên đàn em kia nghe vậy trợn to hai mắt, đang định nhấc chân tiến lên, ánh mắt người áo đen chợt lóe lên, ngăn anh ta lại.
"Chúng tôi rút lại lời nói vừa nãy." Người đàn ông khàn giọng nói, dùng ánh mắt như diều hâu nhìn hai người: "Là chúng tôi vượt quá giới hạn."
Giọng điệu gì đây?
Một chút cũng không có thành ý.
Sở Dung nhân cơ hội ôm eo Lục Trạch Nhất, cứ như đang rất sợ hãi, còn cố tình cọ cọ lung tung.
Dáng người của người đàn ông này thật sự rất tuyệt.
"Luật sư Lục, tôi và anh đều muốn làm người có thể diện, cũng chỉ vì người khác làm việc."
Người đàn ông lau đi vết máu ở khóe miệng, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, vừa đi về phía trước vừa đưa: "Chúng ta đừng làm tổn thương hòa khí."
Lục Trạch Nhất không nhận.
"Chúng tôi chỉ muốn dọa cô gái nhỏ này thôi." Người đàn ông nghiêng đầu nhìn về phía sau Lục Trạch Nhất: "Không có ý gì cả."
Sở Dung trừng mắt nhìn anh ta.
"Hổ Tử, lại đây." Người đàn ông nhìn về phía tên đàn em kia quát lớn: "Mau tới xin lỗi."
"Đại ca!"
"Qua đây!" Người đàn ông đi tới ôm đầu cậu ta, dùng sức vỗ hai cái, "Mau lên."
Tên đàn em nghiến chặt hàm, Sở Dung lúc này mới thoải mái đứng ra từ phía sau Lục Trạch Nhất.
"Xin lỗi." Hổ Tử nghiến răng nghiến lợi nói.
"Chúng tôi cũng biết anh là người tinh anh trong ngành, xin đừng so đo với chúng tôi."
Người áo đen cười cười, trên mặt hiện lên nếp nhăn: "Chị dâu, kỳ thật chúng tôi chỉ là muốn mời cô đến Khải Tiến đi dạo vài vòng, chẳng phải là sợ cô không đi sao, cho nên chúng tôi mới làm ra mấy hành động xấu như vậy?"
Anh ta lắc lắc đầu, ngữ khí kiên định: "Thật sự không có ác ý gì khác."
Người đàn ông nói xong, từ trong túi lấy ra một tờ giấy: "Đây là số điện thoại của tôi, nếu cô muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc cho tôi."
Đợi đã.
Cô hình như quên cái gì đó.
Sở Dung hỏi: "Anh gọi tôi là gì?"
Người đàn ông cùng tên đàn em kia liếc mắt nhìn nhau.
"Chị dâu."
Sở Dung lập tức đáp lại: "Ôi chao!"
Lục Trạch Nhất day day huyệt thái dương.
Tuy anh ta gọi kiểu này cô rất vui, nhưng số điện thoại này tuyệt đối không thể nhận được.
Vì vậy Sở Dung gằn từng chữ nói: "Anh xem, anh đã gọi tôi một tiếng chị dâu, vậy thì số điện thoại của người đàn ông khác, sao tôi có thể nhận chứ?"
Người đàn ông mặc áo đen: "..."
Lời nói vừa rồi của cô quả thực rất có trình độ, Sở Dung không khỏi thầm khen trong lòng.
Lục Trạch Nhất dường như không có hứng thú lắm với chủ đề của bọn họ, anh cúi đầu bỏ ống tay áo đã được cô đã xắn lên: "Trời lạnh lắm."
Đánh nhau đương nhiên phải xắn tay áo rồi, nếu không làm sao có thể dùng nắm đấm chứ.
Anh dùng áo che đi vết thương của cô, nói: "Đi thôi."
"Vâng ạ."
Sở Dung tung tăng đi theo phía sau anh.
"Vậy thuốc này" người áo đen vươn tay về phía trước.
"Tôi không hút thuốc." Lục Trạch Nhất quay đầu liếc anh ta một cái, duỗi cánh tay ôm Sở Dung vào trong lòng dẫn cô đi ra ngoài.
Nhìn xem, nhất định là tên này lại ăn giấm rồi.
Sở Dung cười nói: "Làm sao lại không hút thuốc, không tìm được lý do tốt hơn sao?"
Hừ, cô cũng không phải là chưa từng nhìn qua.
Không biết ai đã đứng dưới nhà cô, dựa vào xe, hút thuốc hết điếu này đến điếu khác.
Khi hai người đến trung tâm thương mại, Sở Dung đã ăn gần hết xiên thịt nướng.
"Sao anh lại không ăn?"
Sở Dung cố nén không nấc lên thành tiếng.
"Với tính nết của em, có thể ăn được 50 xiên." Lục Trạch Nhất đáp: "Anh ăn một xiên, em lại mua thêm 10 xiên bù vào."
Trời ạ, đúng là quá hiểu cô mà!
Sở Dung lập tức ôm cánh tay của anh, hai mắt sáng ngời, ngẩng đầu nói: "Chúng ta thật sự là trời sinh một cặp."
Lục Trạch Nhất: "..."
Hai người bắt đầu tản bộ xuống cầu thang, Sở Dung dẫn anh đến cửa hàng quần áo phụ nữ, cô nói muốn mua cho mình hai cái quần dài.
Cô phải gây ấn tượng với Lục Trạch Nhất trong buổi hẹn hò đầu tiên.
Đi dạo phố cùng với người có mối quan hệ mập mờ, vừa vào liền đi đến cửa hàng đồ lót?
Cô đúng thật là thông minh, thật sự giống như một yêu tinh nhỏ đáng yêu.
Lục Trạch Nhất đi theo phía sau cô, sắc mặt bình tĩnh, dường như không cảm thấy có gì đó không ổn.
Tên này đạo hạnh cũng cao quá đi.
Sở Dung đi quanh cửa hàng vài vòng, cuối cùng không nhịn được dừng lại.
"Vì sao anh lại không ngại?"
Lục Trạch Nhất: "Hửm?"
Như vậy cũng quá bình tĩnh rồi.
Sở Dung đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lúc trước mua khăn tắm cho cô, anh dường như cũng không bối rối chút nào, bình tĩnh như đi chợ mua một cây bắp cải.
Sở Dung đứng đối diện anh, vươn một ngón tay, nghiêm mặt hỏi: "Có phải anh đã từng cùng những cô gái khác đến cửa hàng kiểu này rồi?"
Lục Trạch Nhất thành thật đáp: "Chỉ có mình em."
Hừ.
"Thật không?" Sở Dung hất cằm.
Lục Trạch Nhất nghiêng đầu, lấy từ bên cạnh một cái móc áo.
"Thích cái này không?"
Trên móc treo một chiếc áo ngực ren màu đỏ, Sở Dung đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: "Kích cỡ lớn quá, đồ ngốc."
Nói xong cũng không nhìn biểu cảm của anh, xoay người vội vàng đi ra cửa.
Cái gì mà luật sư mặt lạnh, lời đồn đều là giả!
Anh chính là đại lưu manh.
Sở Dung cuối cùng chọn được hai chiếc quần dài màu đen.
Trung tâm mua sắm tràn ngập những món đồ rực rỡ, hai người đi dạo hết chỗ này đến chỗ kia.
Sở Dung đang đi thì thấy một cô bé buộc tóc đuôi ngựa đi về phía cô, trên tay cầm một cây kem.
Mắt Sở Dung lập tức sáng lên.
"Lục Trạch Nhất."
Cô ngẩng đầu lên, trong mắt chỉ có hai chữ: Muốn ăn.
Lục Trạch Nhất cụp mắt xuống, như chuồn chuồn đạp nước cọ cọ trán cô, giọng nói ấm áp: "Mua."
Sở Dung nhân cơ hội ôm lấy anh: "Anh đẹp trai nhất."
Hai người đã từng đến trung tâm mua sắm này một lần, hôm đó Lục Trạch Nhất còn nói anh muốn mua đồ cho em gái.
Sở Dung nhịn không được hỏi: "Cô ấy đến chưa?"
Tuy biết là em gái, nhưng cô cũng vẫn không khỏi cảm thấy ghen tị.
"Vẫn chưa." Lục Trạch Nhất dùng tay vén đỉnh tóc cô, tùy ý xoa xoa, "Sắp tới rồi."
Sở Dung "Ồ" một tiếng.
Hai người đi tới chỗ bán kem, Sở Dung chọn một loại kem vị sô cô la, tự mình cắn một miếng, sau đó lại đặt ở bên miệng Lục Trạch Nhất.
Anh không động đậy: "Anh không thích ăn đồ ngọt lắm."
"Thử một chút xem." Sở Dung lại đưa kem tới, "Thật sự rất ngon."
Nếu là người khác cô cũng không thèm mời đâu.
Lục Trạch Nhất mím môi cười, cúi người không ăn, chỉ nhìn cô.
"Hả?" Sở Dung theo bản năng lùi lại một bước.
"Trốn cái gì?" Anh giữ lấy cằm cô, ánh mắt thâm thúy "Không phải nói muốn nếm thử sao?"
Cô nói là kem, không phải cô.
Lông mi của Lục Trạch Nhất rất dài, Sở Dung không nhịn được vươn tay nắm lấy cổ áo của anh, nhón chân hôn trộm.
"Ngọt không?" Sở Dung hỏi.
Lục Trạch Nhất: "..."
Quả nhiên vẫn là cô nên tấn công trước.
"Lẽ nào không phải anh muốn hôn em sao?"
Sở Dung đặt bàn tay không cầm kem lên vai anh, ngón tay để phía sau cổ anh, trêu chọc anh một chút.
Cao thì có tác dụng gì chứ, Sở Dung nghĩ, vẫn là phải cúi đầu thôi.
Lục Trạch Nhất giơ tay nhéo mũi cô một cái, quỳ một gối xuống nói: "Dây giày của em chưa thắt."
Động tác ăn kem của Sở Dung trở nên cứng đờ.
Sau khi Lục Trạch Nhất giúp cô buộc lại dây giày, anh đột nhiên ôm lấy eo cô, đem kem cô vừa đưa vào miệng lấy đi.
Anh?
"Em nói đúng rồi, anh đúng là muốn hôn em."
Sở Dung cười.
Ánh mắt của Lục Trạch Nhất lướt qua vai cô, lại nói: "Thật trùng hợp."
Sở Dung quay đầu nhìn qua.
Chiêm Tri Hạ và Mạc Hạo Thành đang nắm tay nhau vừa nói vừa cười đi đến.
Sở Dung lập tức kéo Lục Trạch Nhất: "Làm sao đây?"
Mặt Chiêm Tri Hạ rất mỏng, bây giờ là thời điểm nhạy cảm giữa Khải Tiến và Càn An, nếu như để bản thân bị bắt gặp...
Bây giờ cả hai đều đang bị nghi ngờ là nội gián, nếu như hai người cắn xé lẫn nhau, sẽ trở thành một vở kịch lớn.
Nếu như Sở Dung thắng, có lẽ những người xem náo nhiệt sẽ nói Sở Dung đã nắm được sơ hở của Chiêm Tri Hạ.
Mặc kệ cô ta có phải là nội gián hay không, trong khoảng thời gian nguy hiểm này ở Càn An đều sẽ bị người ta chửi mắng.
Sở Dung kéo tay Lục Trạch Nhất, hoảng sợ trốn vào một căn phòng nhỏ.
"Này"
Căn phòng này làm bằng vải, bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy bóng phản chiếu của hai người.
Tuy tình huống nguy cấp, nhưng không thể không nói có chút lãng mạn.
Sở Dung giải thích: "Chúng ta phải trốn đi."
Không thể không nói, nếu không phải xảy ra tình huống như vậy, Lục Trạch Nhất cũng sẽ không cùng cô vào đây.
Vì vậy cô nhân cơ hội này mà làm tới, nói: "Cũng đã vào đây rồi, chúng ta chơi một chút đi."
Nói xong, Sở Dung liền ôm lấy cổ của anh.
Bóng phản chiếu bên ngoài hai người đang ôm nhau vô cùng thân mật.
Trong mắt Lục Trạch Nhất hiện lên một tia mờ mịt, tay anh yên lặng ôm lấy eo cô.
Không gian trong phòng hơi nhỏ, Sở Dung lấy điện thoại di động ra chụp một bức.
Lục Trạch Nhất nói: "Chụp một tấm nữa đi."
Giọng anh khàn khàn, như đang kìm nén điều gì đó.
Sở Dung: "Hửm?"
Dường như sau lời nói cuối cùng của cô, Lục Trạch Nhất liền cúi đầu hôn xuống.
"Vì đây là nơi mà các cặp đôi hay đến, vậy thì hãy làm những gì các cặp đôi nên làm đi."
"A"
Cái tên này lại phạm quy rồi!
Sở Dung dùng sức nắm lấy góc áo của anh.
Beta: Crashpike
"Những người đó làm sao bây giờ?" Sở Dung hỏi.
Mấy người đàn ông ở phía sau đã đứng lên.
"Theo cách nói của luật sư thì."
Lục Trạch Nhất hừ cười một tiếng, không chút để ý tiến lên phía trước một bước, ngữ điệu lạnh lùng mở lời: "Ai cho mấy người cái gan làm như vậy?"
"Nếu anh chịu tới công ty Khải Tiến thì có lẽ mọi chuyện đã khác" tên đàn em vừa mới cầm dao kia mở miệng, "Chúng tôi đây cũng chỉ là lấy tiền làm việc, mọi người cũng đừng làm nhau khó xử."
Làm nhau khó xử?
Thật đúng là xem Khải Tiến như chỗ dựa cho mình.
Sở Dung chỉ vào cậu ta, giọng nói kiêu căng, tự tin mười phần: "Lục Trạch Nhất, cậu ta chính là người mới vừa làm em bị thương."
Nói xong, còn đưa miệng vết thương của mình ra cho anh xem.
Tên đàn em kia thấy thế lập tức hô to: "Chỉ quẹt có một đường nhỏ, cô đừng có ở đây làm trò lên mặt."
"Anh ơi" Sở Dung cứ như bị dọa tránh ở sau lưng ở Lục Trạch Nhất "Cậu ta còn dọa nạt em nữa kìa."
Nếu không phải Lục Trạch Nhất ở đây, cô đã sớm đưa tay ra đánh cho cậu ta một trận.
"Cái gì gọi là mới quẹt có một đường?" đáy mắt Lục Trạch Nhất lạnh xuống, "Nếu không tôi cũng chọc cậu một dao thử xem?"
Từ cuối cùng anh bỗng nhiên nhấn mạnh.
Má ơi, đẹp trai quá.
Sở Dung bây giờ hận không thể nhảy lên người anh, hung hăng thưởng cho anh một cái.
"Khải Tiến muốn để mấy người dùng dao tiếp đón chúng tôi sao?" Lục Trạch Nhất lấy trong túi ra một gói khăn giấy, rút ra một cái rồi cúi xuống bọc con dao.
"Đưa cho anh một cái túi." Anh nói.
Hả?
Sở Dung lập tức lấy cái túi bọc bên ngoài cùng của thịt dê nướng đưa cho anh.
Lục Trạch Nhất vừa bỏ con dao vào túi vừa nói: "Hay là chơi trò chơi làm chứng trước tòa đi."
Quả nhiên là giọng điệu của đại luật sư.
Chơi trò chơi cũng khác với người bình thường.
Tên đàn em kia nghe vậy trợn to hai mắt, đang định nhấc chân tiến lên, ánh mắt người áo đen chợt lóe lên, ngăn anh ta lại.
"Chúng tôi rút lại lời nói vừa nãy." Người đàn ông khàn giọng nói, dùng ánh mắt như diều hâu nhìn hai người: "Là chúng tôi vượt quá giới hạn."
Giọng điệu gì đây?
Một chút cũng không có thành ý.
Sở Dung nhân cơ hội ôm eo Lục Trạch Nhất, cứ như đang rất sợ hãi, còn cố tình cọ cọ lung tung.
Dáng người của người đàn ông này thật sự rất tuyệt.
"Luật sư Lục, tôi và anh đều muốn làm người có thể diện, cũng chỉ vì người khác làm việc."
Người đàn ông lau đi vết máu ở khóe miệng, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, vừa đi về phía trước vừa đưa: "Chúng ta đừng làm tổn thương hòa khí."
Lục Trạch Nhất không nhận.
"Chúng tôi chỉ muốn dọa cô gái nhỏ này thôi." Người đàn ông nghiêng đầu nhìn về phía sau Lục Trạch Nhất: "Không có ý gì cả."
Sở Dung trừng mắt nhìn anh ta.
"Hổ Tử, lại đây." Người đàn ông nhìn về phía tên đàn em kia quát lớn: "Mau tới xin lỗi."
"Đại ca!"
"Qua đây!" Người đàn ông đi tới ôm đầu cậu ta, dùng sức vỗ hai cái, "Mau lên."
Tên đàn em nghiến chặt hàm, Sở Dung lúc này mới thoải mái đứng ra từ phía sau Lục Trạch Nhất.
"Xin lỗi." Hổ Tử nghiến răng nghiến lợi nói.
"Chúng tôi cũng biết anh là người tinh anh trong ngành, xin đừng so đo với chúng tôi."
Người áo đen cười cười, trên mặt hiện lên nếp nhăn: "Chị dâu, kỳ thật chúng tôi chỉ là muốn mời cô đến Khải Tiến đi dạo vài vòng, chẳng phải là sợ cô không đi sao, cho nên chúng tôi mới làm ra mấy hành động xấu như vậy?"
Anh ta lắc lắc đầu, ngữ khí kiên định: "Thật sự không có ác ý gì khác."
Người đàn ông nói xong, từ trong túi lấy ra một tờ giấy: "Đây là số điện thoại của tôi, nếu cô muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc cho tôi."
Đợi đã.
Cô hình như quên cái gì đó.
Sở Dung hỏi: "Anh gọi tôi là gì?"
Người đàn ông cùng tên đàn em kia liếc mắt nhìn nhau.
"Chị dâu."
Sở Dung lập tức đáp lại: "Ôi chao!"
Lục Trạch Nhất day day huyệt thái dương.
Tuy anh ta gọi kiểu này cô rất vui, nhưng số điện thoại này tuyệt đối không thể nhận được.
Vì vậy Sở Dung gằn từng chữ nói: "Anh xem, anh đã gọi tôi một tiếng chị dâu, vậy thì số điện thoại của người đàn ông khác, sao tôi có thể nhận chứ?"
Người đàn ông mặc áo đen: "..."
Lời nói vừa rồi của cô quả thực rất có trình độ, Sở Dung không khỏi thầm khen trong lòng.
Lục Trạch Nhất dường như không có hứng thú lắm với chủ đề của bọn họ, anh cúi đầu bỏ ống tay áo đã được cô đã xắn lên: "Trời lạnh lắm."
Đánh nhau đương nhiên phải xắn tay áo rồi, nếu không làm sao có thể dùng nắm đấm chứ.
Anh dùng áo che đi vết thương của cô, nói: "Đi thôi."
"Vâng ạ."
Sở Dung tung tăng đi theo phía sau anh.
"Vậy thuốc này" người áo đen vươn tay về phía trước.
"Tôi không hút thuốc." Lục Trạch Nhất quay đầu liếc anh ta một cái, duỗi cánh tay ôm Sở Dung vào trong lòng dẫn cô đi ra ngoài.
Nhìn xem, nhất định là tên này lại ăn giấm rồi.
Sở Dung cười nói: "Làm sao lại không hút thuốc, không tìm được lý do tốt hơn sao?"
Hừ, cô cũng không phải là chưa từng nhìn qua.
Không biết ai đã đứng dưới nhà cô, dựa vào xe, hút thuốc hết điếu này đến điếu khác.
Khi hai người đến trung tâm thương mại, Sở Dung đã ăn gần hết xiên thịt nướng.
"Sao anh lại không ăn?"
Sở Dung cố nén không nấc lên thành tiếng.
"Với tính nết của em, có thể ăn được 50 xiên." Lục Trạch Nhất đáp: "Anh ăn một xiên, em lại mua thêm 10 xiên bù vào."
Trời ạ, đúng là quá hiểu cô mà!
Sở Dung lập tức ôm cánh tay của anh, hai mắt sáng ngời, ngẩng đầu nói: "Chúng ta thật sự là trời sinh một cặp."
Lục Trạch Nhất: "..."
Hai người bắt đầu tản bộ xuống cầu thang, Sở Dung dẫn anh đến cửa hàng quần áo phụ nữ, cô nói muốn mua cho mình hai cái quần dài.
Cô phải gây ấn tượng với Lục Trạch Nhất trong buổi hẹn hò đầu tiên.
Đi dạo phố cùng với người có mối quan hệ mập mờ, vừa vào liền đi đến cửa hàng đồ lót?
Cô đúng thật là thông minh, thật sự giống như một yêu tinh nhỏ đáng yêu.
Lục Trạch Nhất đi theo phía sau cô, sắc mặt bình tĩnh, dường như không cảm thấy có gì đó không ổn.
Tên này đạo hạnh cũng cao quá đi.
Sở Dung đi quanh cửa hàng vài vòng, cuối cùng không nhịn được dừng lại.
"Vì sao anh lại không ngại?"
Lục Trạch Nhất: "Hửm?"
Như vậy cũng quá bình tĩnh rồi.
Sở Dung đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lúc trước mua khăn tắm cho cô, anh dường như cũng không bối rối chút nào, bình tĩnh như đi chợ mua một cây bắp cải.
Sở Dung đứng đối diện anh, vươn một ngón tay, nghiêm mặt hỏi: "Có phải anh đã từng cùng những cô gái khác đến cửa hàng kiểu này rồi?"
Lục Trạch Nhất thành thật đáp: "Chỉ có mình em."
Hừ.
"Thật không?" Sở Dung hất cằm.
Lục Trạch Nhất nghiêng đầu, lấy từ bên cạnh một cái móc áo.
"Thích cái này không?"
Trên móc treo một chiếc áo ngực ren màu đỏ, Sở Dung đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: "Kích cỡ lớn quá, đồ ngốc."
Nói xong cũng không nhìn biểu cảm của anh, xoay người vội vàng đi ra cửa.
Cái gì mà luật sư mặt lạnh, lời đồn đều là giả!
Anh chính là đại lưu manh.
Sở Dung cuối cùng chọn được hai chiếc quần dài màu đen.
Trung tâm mua sắm tràn ngập những món đồ rực rỡ, hai người đi dạo hết chỗ này đến chỗ kia.
Sở Dung đang đi thì thấy một cô bé buộc tóc đuôi ngựa đi về phía cô, trên tay cầm một cây kem.
Mắt Sở Dung lập tức sáng lên.
"Lục Trạch Nhất."
Cô ngẩng đầu lên, trong mắt chỉ có hai chữ: Muốn ăn.
Lục Trạch Nhất cụp mắt xuống, như chuồn chuồn đạp nước cọ cọ trán cô, giọng nói ấm áp: "Mua."
Sở Dung nhân cơ hội ôm lấy anh: "Anh đẹp trai nhất."
Hai người đã từng đến trung tâm mua sắm này một lần, hôm đó Lục Trạch Nhất còn nói anh muốn mua đồ cho em gái.
Sở Dung nhịn không được hỏi: "Cô ấy đến chưa?"
Tuy biết là em gái, nhưng cô cũng vẫn không khỏi cảm thấy ghen tị.
"Vẫn chưa." Lục Trạch Nhất dùng tay vén đỉnh tóc cô, tùy ý xoa xoa, "Sắp tới rồi."
Sở Dung "Ồ" một tiếng.
Hai người đi tới chỗ bán kem, Sở Dung chọn một loại kem vị sô cô la, tự mình cắn một miếng, sau đó lại đặt ở bên miệng Lục Trạch Nhất.
Anh không động đậy: "Anh không thích ăn đồ ngọt lắm."
"Thử một chút xem." Sở Dung lại đưa kem tới, "Thật sự rất ngon."
Nếu là người khác cô cũng không thèm mời đâu.
Lục Trạch Nhất mím môi cười, cúi người không ăn, chỉ nhìn cô.
"Hả?" Sở Dung theo bản năng lùi lại một bước.
"Trốn cái gì?" Anh giữ lấy cằm cô, ánh mắt thâm thúy "Không phải nói muốn nếm thử sao?"
Cô nói là kem, không phải cô.
Lông mi của Lục Trạch Nhất rất dài, Sở Dung không nhịn được vươn tay nắm lấy cổ áo của anh, nhón chân hôn trộm.
"Ngọt không?" Sở Dung hỏi.
Lục Trạch Nhất: "..."
Quả nhiên vẫn là cô nên tấn công trước.
"Lẽ nào không phải anh muốn hôn em sao?"
Sở Dung đặt bàn tay không cầm kem lên vai anh, ngón tay để phía sau cổ anh, trêu chọc anh một chút.
Cao thì có tác dụng gì chứ, Sở Dung nghĩ, vẫn là phải cúi đầu thôi.
Lục Trạch Nhất giơ tay nhéo mũi cô một cái, quỳ một gối xuống nói: "Dây giày của em chưa thắt."
Động tác ăn kem của Sở Dung trở nên cứng đờ.
Sau khi Lục Trạch Nhất giúp cô buộc lại dây giày, anh đột nhiên ôm lấy eo cô, đem kem cô vừa đưa vào miệng lấy đi.
Anh?
"Em nói đúng rồi, anh đúng là muốn hôn em."
Sở Dung cười.
Ánh mắt của Lục Trạch Nhất lướt qua vai cô, lại nói: "Thật trùng hợp."
Sở Dung quay đầu nhìn qua.
Chiêm Tri Hạ và Mạc Hạo Thành đang nắm tay nhau vừa nói vừa cười đi đến.
Sở Dung lập tức kéo Lục Trạch Nhất: "Làm sao đây?"
Mặt Chiêm Tri Hạ rất mỏng, bây giờ là thời điểm nhạy cảm giữa Khải Tiến và Càn An, nếu như để bản thân bị bắt gặp...
Bây giờ cả hai đều đang bị nghi ngờ là nội gián, nếu như hai người cắn xé lẫn nhau, sẽ trở thành một vở kịch lớn.
Nếu như Sở Dung thắng, có lẽ những người xem náo nhiệt sẽ nói Sở Dung đã nắm được sơ hở của Chiêm Tri Hạ.
Mặc kệ cô ta có phải là nội gián hay không, trong khoảng thời gian nguy hiểm này ở Càn An đều sẽ bị người ta chửi mắng.
Sở Dung kéo tay Lục Trạch Nhất, hoảng sợ trốn vào một căn phòng nhỏ.
"Này"
Căn phòng này làm bằng vải, bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy bóng phản chiếu của hai người.
Tuy tình huống nguy cấp, nhưng không thể không nói có chút lãng mạn.
Sở Dung giải thích: "Chúng ta phải trốn đi."
Không thể không nói, nếu không phải xảy ra tình huống như vậy, Lục Trạch Nhất cũng sẽ không cùng cô vào đây.
Vì vậy cô nhân cơ hội này mà làm tới, nói: "Cũng đã vào đây rồi, chúng ta chơi một chút đi."
Nói xong, Sở Dung liền ôm lấy cổ của anh.
Bóng phản chiếu bên ngoài hai người đang ôm nhau vô cùng thân mật.
Trong mắt Lục Trạch Nhất hiện lên một tia mờ mịt, tay anh yên lặng ôm lấy eo cô.
Không gian trong phòng hơi nhỏ, Sở Dung lấy điện thoại di động ra chụp một bức.
Lục Trạch Nhất nói: "Chụp một tấm nữa đi."
Giọng anh khàn khàn, như đang kìm nén điều gì đó.
Sở Dung: "Hửm?"
Dường như sau lời nói cuối cùng của cô, Lục Trạch Nhất liền cúi đầu hôn xuống.
"Vì đây là nơi mà các cặp đôi hay đến, vậy thì hãy làm những gì các cặp đôi nên làm đi."
"A"
Cái tên này lại phạm quy rồi!
Sở Dung dùng sức nắm lấy góc áo của anh.