Sở Dung đè đè bụng, lo lắng mà đi vào WC.
Thôi kệ, trước mắt cứ dùng giấy lót trước đã.
Nhà vệ sinh nhà Lục Trạch Nhất cực kỳ sạch sẽ giống như mỗi ngày đều được lau dọn qua.
Sở Dung gật gật đầu, có ảo giác như đang ở trong khách sạn.
Gia hoả này xác thực không mắc bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Chắc là có thói quen sạch sẽ.
Sở Dung lót xong giấy vào quần, bỗng nhiên phát hiện ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Sọt rác trong WC được bọc bằng một bao nilon màu đen, bên trong có thể thấy loáng thoáng một tờ giấy màu đỏ.
Hmmm......
Để như vậy thì có chút xấu hổ?
Sở Dung suy nghĩ hai giây, khiều tay nhấc tờ giấy lên, ném vào bồn cầu.
Đóng nắp, nhấn nút, động tác liền mạch lưu loát.
Cô đúng là một đứa trẻ lạnh lợi.
Sở Dung bước ra khỏi phòng, thế nhưng lại không dám ngồi lại ghế sô pha.
Cô nhìn thử xung quanh rốt cuộc cũng tìm ra được một chiếc ghế gấp đang nằm trong góc.
Cái này vẫn an toàn hơn.
Sở Dung ngồi xuống.
Thật không nghĩ tới nhà Lục Trạch Nhất còn có loại đồ vật như thế này, cô cứ cho rằng nhà anh chỉ có ghế dựa không có mấy thứ linh tinh kiểu vây.
Sở Dung rất khó tưởng tượng ra bộ dạng Lục Trạch Nhất mặc tây trang, ngồi ghế gấp hút thuốc.
-
Lục Trạch Nhất bước vào siêu thị, sắc mặt anh trầm tĩnh đi vào một góc xa lạ nào đó.
Băng vệ sinh đủ loại màu sắc nằm chỉnh tề trên kệ hàng.
Lục Trạch Nhất bắt đầu từ kệ đầu tiên, một nhãn hiệu rồi đến một nhãn hiệu khác.
Tên nhãn hiệu, chiều dài, ngày sản xuất, tất cả đều được anh âm thầm nhớ kĩ.
Dùng cho ban ngày.
Lục Trạch Nhất nghĩ nghĩ, bỏ vào mua sắm trong xe.
Dùng cho ban đêm.
Lục Trạch Nhất lại lần nữa bỏ đồ vào trong xe mua sắm.
Đệm.
Lục Trạch Nhất dừng lại, vừa đọc chữ trên bao bì vừa nhíu mày.
"Lục tiên sinh?" Cách đó không xa vang lên một giọng nữ: "Anh ở chỗ này làm gì vậy?"
Người phụ nữ mặc trên người một chiếc áo khoác da, cô ta nhìn đồ vật Lục Trạch Nhất đang cầm trong tay, vẻ mặt không thể tin tưởng: "Mua cho bạn gái?"
Lục Trạch Nhất bỏ đồ trong tay vào trong xe mua sắm.
Kệ đi, mua.
"Không thể nào, việc lớn đến như vậy, anh còn không chịu nói với bọn em vài câu?" Người phụ nữ nhìn đống đồ trong xe mua sắm đã chất thành đống nhỏ, mỉm cười, "Không phải anh định mua hết chứ?"
"Không được sao?" Lục Trạch Nhất nói, "Sao chỉ có em ở đây, Tô Cửu đâu?"
"Anh lại muốn dùng anh ấy để áp chế em đúng không?" Cô nhướng một bên lông mày: "Anh yên tâm, em với anh giống nhau, đã sớm hoàn lương rồi."
Lục Trạch Nhất không trả lời.
"Thật ra hai bọn em cãi nhau." Thường Thanh Hàm nói.
"Chúng em đánh nhau, anh ấy lại dám túm tóc em, anh nói có tức điên không chứ?"
Cô bước đến bên cạnh xe mua sắm của Lục Trạch Nhất, chọn mấy cái bịch băng rồi cầm ra.
"Mấy cô gái nhỏ, ngay cả băng vệ sinh đều thích loại đáng yêu." Cô để lại mấy bịch kia vào trên kệ để hàng, liếc mắt nhìn anh một cái, nói, "Gặp được em, tính ra anh cũng may mắn đó chứ."
Lục Trạch Nhất tạm dừng hai giây, hỏi: "Có đệm là cái gì?"
Thường Thanh Hàm cười cong đôi mắt: "Nếu là trước kia, anh hỏi như vậy, nhất định em sẽ không giật mình."
Lục Trạch Nhất nhấp môi.
"Để em giải thích đơn giản cho anh hiểu, đệm chính là một loại băng vệ sinh tương đối nhỏ." Thường Thanh Hàm lại cầm thêm mấy bịch băng vệ sinh dạng thiếu nữ, nói, "Mua nhiều một chút, cô nhất định sẽ cảm thấy anh chu đáo, có thể sẽ cảm động, rồi hai người nhanh chóng ở bên nhau."
Lục Trạch Nhất nói: "Không đơn giản như vậy."
"Anh thật sự thích con gái?"
Lục Trạch Nhất không có hứng thú đáp lại.
Thường Thanh Hàm hứng thú, tròng mắt sáng lấp lánh, nói, "Trong ấn tượng của em hình như chỉ có một --"
"Chính là người đó." Lục Trạch Nhất nói.
"Thật hả."
Thường Thanh Hàm cong môi đỏ, cười khúc khích.
"Nhưng cô ấy không nhớ anh." Lục Trạch Nhất bổ sung.
"Sớm sẽ nhớ lại." Thường Thanh Hàm nói.
"Cô ấy chỉ là tò mò về anh." Lục Trạch Nhất thấp giọng nói, "Hoặc là cô ấy bị bề ngoài của anh lừa gạt, khả năng......"
"Lúc trước em với Tô Cửu, không phải cũng là thấy sắc nảy lòng tham." Thường Thanh Hàm cười.
"Chúng ta không giống nhau."
"Đừng coi nhẹ chính mình." Thường Thanh Hàm lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Em thích nhất ở anh chính là si tình, nhiều năm như vậy, vòng đi vòng lại cũng chỉ có một người."
"Em thích ai?" Âm cuối cô vừa dứt, một người đàn ông đã ôm lấy bả vai cô.
Thân thể Thường Thanh Hàm cứng đờ.
Lục Trạch Nhất dùng cằm chỉ chỉ Thường Thanh Hàm, hướng tới người đàn ông mở lời: " Quản cho tốt."
Tô Cửu thấp giọng "Ừ" một tiếng.
Thường Thanh Hàm xoay người ôm lấy hắn: "Thích anh."
Lục Trạch Nhất cười, anh nói: "Tôi đi về trước."
Ở nơi Tô Cửu không nhìn thấy, Thường Thanh Hàm gọi Lục Trạch Nhất, nắm tay lại dùng khẩu hình nói cho anh: Cố lên.
Lục Trạch Nhất xách theo một túi đồ đi ra khỏi siêu thị. Anh dùng sức nhéo nhéo lỗ tai, bước nhanh về hướng căn nhà.
Sẽ cảm động sao?
Lục Trạch Nhất xuyên qua hẻm nhỏ, đầu ngón tay nóng bừng.
-
Sở Dung vẫn không nhúc nhích ngồi trên ghế gấp, cô đặt điện thoại di động ở trên bàn, an tĩnh chờ anh.
Bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng bước chân, Sở Dung lập tức quay đầu, như là chứng thực suy nghĩ của cô, cửa mở.
"Kia, cái kia......"
Sở Dung vừa thấy anh, muốn mở miệng, thế nhưng cổ họng như bị nghẹn lại, ê ê a a nói không ra lời.
Mẹ nó chứ, không tiền đồ, hoảng cái gì mà hoảng.
Lục Trạch Nhất đưa túi cho cô, Sở Dung mở ra là thấy một đống băng vệ sinh.
"Anh mua nhiều như vậy?" Rốt cuộc cô cũng tìm lại được thanh âm của mình.
Lục Trạch Nhất đổi xong giày, một bên bước vào trong phòng một bên trả lời: "Không biết em hay dùng loại nào."
"Dùng cho bạn ngày, dung cho bạn đêm, có đệm......" Sở Dung nhỏ giọng lẩm bẩm, "Nhiều như vậy?"
"En vừa mới ngồi cái này?"
Lục Trạch Nhất chỉ vào ghế gấp bên cạnh hỏi.
Sở Dung thành thật "Vâng" một tiếng.
"Sao lại không ngồi ở sô pha?"
"Lại làm dơ thì sao?" Sở Dung nói, "Nhà anh quá sạch sẽ."
Sạch sẽ đến mức nhìn không quen.
Lục Trạch Nhất: "Nước cũng không uống."
"Em không khát." Sở Dung từ trong túi lấy ra một bịch, nhỏ giọng nói, "Em đi trước......" Cô còn chưa nói xong đã âm thầm chỉ chỉ vào hướng WC.
Lục Trạch Nhất gật đầu.
Sở Dung lập tức trốn vào phòng vệ sinh.
Trời ạ.
Sở Dung đóng cửa lại, Lục Trạch Nhất quả thực là quá chu đáo, băng vệ sinh còn mua kiểu thiếu nữ.
Thoạt nhìn cấm dục như vậy, lạnh lùng lại yên tĩnh, không nghĩ tới lại hiểu chuyện đến thế.
Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Qua một hồi lâu, Sở Dung mới bước ra.
"Uống đi." Lục Trạch Nhất đưa cho cô một ly nước ấm.
Sở Dung nhận lấy.
"Ngồi trên sô pha."
Sở Dung "À" một tiếng.
Hai người ngồi song song nhau, trên người Lục Trạch Nhất có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Cô không tự chủ được cứ nhìn về phía anh, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Anh mua thế nào?"
"Không ngại sao?"
"Thường ngày mua đồ như thế nào thì bây giờ như vậy." Lục Trạch Nhất trả lời.
Được, giống tác phong của anh.
"Có gặp phải người quen không?" Sở Dung lại hỏi.
Ánh mắt Lục Trạch Nhất tối lại, lẳng lặng nhìn về phía cô.
Ánh mắt anh có chủ kỳ quái, có phải hiểu lầm cái gì rồi không?
Vì thế Sở Dung bổ sung nói: "Em chỉ hỏi một chút."
"Không." Lục Trạch Nhất nói, "Ai cũng chưa gặp được."
"Vậy là tốt rồi," Sở Dung thở hắt ra, "Em không muốn hại anh bị người khác hiểu lầm."
Bằng không cô sẽ áy náy.
Lục Trạch Nhất "Ừm" một tiếng.
Không khí lại lần nữa yên tĩnh lại.
Lục Trạch Nhất rũ mắt, không biết đang suy nghĩ gì. Qua một lúc lâu, Sở Dung có chút đứng ngồi không yên, Lục Trạch Nhất bỗng nhiên mở miệng, nói: "Sở Dung."
"Dạ?"
"Đừng trốn anh."
-
Sở Dung không biết mình về nhà bằnh cách nào, cô từ trên xe Lục Trạch Nhất đi xuống một lúc lâu, bước chân không nhanh không chậm đi lên lầu, vừa đi vừa cảm thấy kỳ quái.
Đây là đại luật sư mặt lạnh trong truyền thuyết?
Không giống.
Sở Dung mở cửa, nhanh chóng chạy chạy ra ngoài cửa sổ xem.
Hiện tại đã là chạng vạng, Lục Trạch Nhất vẫn chưa đi. Anh dựa người vào cửa xe, cúi đầu hút thuốc.
Màu đỏ của tàn thuốc như bóng ma lập loè lúc sáng lúc tối.
Lục Trạch Nhất thật sự đối với cô không tồi.
Anh mặc áo gió màu đen, đứng ở dưới lầu tiểu khu của Sở Dung, sống lưng đĩnh đạc thẳng tắp.
Lục Trạch Nhất.
Sở Dung yên lặng đọc tên anh hai lần, nặng nề thở ra một hơi.
Ở noia tối tăm này, cả người anh cùng luật sư lúc bạn ngày khác nhau một trời một vực.
Lục Trạch Nhất có bí mật.
Sở Dung đè đè vị trí trái tim. Nơi đó giống như ở vẫn luôn không được lấp đầy, lúc nào cũng vùng vẫy cánh không ngừng.
Đối với Lục Trạch Nhất, cô muốn biết, muốn tìm hiểu, muốn thử.
Muốn......
Tai Sở Dung nóng lên, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra một câu:
Có phải anh thật sự thích cô?
Thôi kệ, trước mắt cứ dùng giấy lót trước đã.
Nhà vệ sinh nhà Lục Trạch Nhất cực kỳ sạch sẽ giống như mỗi ngày đều được lau dọn qua.
Sở Dung gật gật đầu, có ảo giác như đang ở trong khách sạn.
Gia hoả này xác thực không mắc bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Chắc là có thói quen sạch sẽ.
Sở Dung lót xong giấy vào quần, bỗng nhiên phát hiện ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Sọt rác trong WC được bọc bằng một bao nilon màu đen, bên trong có thể thấy loáng thoáng một tờ giấy màu đỏ.
Hmmm......
Để như vậy thì có chút xấu hổ?
Sở Dung suy nghĩ hai giây, khiều tay nhấc tờ giấy lên, ném vào bồn cầu.
Đóng nắp, nhấn nút, động tác liền mạch lưu loát.
Cô đúng là một đứa trẻ lạnh lợi.
Sở Dung bước ra khỏi phòng, thế nhưng lại không dám ngồi lại ghế sô pha.
Cô nhìn thử xung quanh rốt cuộc cũng tìm ra được một chiếc ghế gấp đang nằm trong góc.
Cái này vẫn an toàn hơn.
Sở Dung ngồi xuống.
Thật không nghĩ tới nhà Lục Trạch Nhất còn có loại đồ vật như thế này, cô cứ cho rằng nhà anh chỉ có ghế dựa không có mấy thứ linh tinh kiểu vây.
Sở Dung rất khó tưởng tượng ra bộ dạng Lục Trạch Nhất mặc tây trang, ngồi ghế gấp hút thuốc.
-
Lục Trạch Nhất bước vào siêu thị, sắc mặt anh trầm tĩnh đi vào một góc xa lạ nào đó.
Băng vệ sinh đủ loại màu sắc nằm chỉnh tề trên kệ hàng.
Lục Trạch Nhất bắt đầu từ kệ đầu tiên, một nhãn hiệu rồi đến một nhãn hiệu khác.
Tên nhãn hiệu, chiều dài, ngày sản xuất, tất cả đều được anh âm thầm nhớ kĩ.
Dùng cho ban ngày.
Lục Trạch Nhất nghĩ nghĩ, bỏ vào mua sắm trong xe.
Dùng cho ban đêm.
Lục Trạch Nhất lại lần nữa bỏ đồ vào trong xe mua sắm.
Đệm.
Lục Trạch Nhất dừng lại, vừa đọc chữ trên bao bì vừa nhíu mày.
"Lục tiên sinh?" Cách đó không xa vang lên một giọng nữ: "Anh ở chỗ này làm gì vậy?"
Người phụ nữ mặc trên người một chiếc áo khoác da, cô ta nhìn đồ vật Lục Trạch Nhất đang cầm trong tay, vẻ mặt không thể tin tưởng: "Mua cho bạn gái?"
Lục Trạch Nhất bỏ đồ trong tay vào trong xe mua sắm.
Kệ đi, mua.
"Không thể nào, việc lớn đến như vậy, anh còn không chịu nói với bọn em vài câu?" Người phụ nữ nhìn đống đồ trong xe mua sắm đã chất thành đống nhỏ, mỉm cười, "Không phải anh định mua hết chứ?"
"Không được sao?" Lục Trạch Nhất nói, "Sao chỉ có em ở đây, Tô Cửu đâu?"
"Anh lại muốn dùng anh ấy để áp chế em đúng không?" Cô nhướng một bên lông mày: "Anh yên tâm, em với anh giống nhau, đã sớm hoàn lương rồi."
Lục Trạch Nhất không trả lời.
"Thật ra hai bọn em cãi nhau." Thường Thanh Hàm nói.
"Chúng em đánh nhau, anh ấy lại dám túm tóc em, anh nói có tức điên không chứ?"
Cô bước đến bên cạnh xe mua sắm của Lục Trạch Nhất, chọn mấy cái bịch băng rồi cầm ra.
"Mấy cô gái nhỏ, ngay cả băng vệ sinh đều thích loại đáng yêu." Cô để lại mấy bịch kia vào trên kệ để hàng, liếc mắt nhìn anh một cái, nói, "Gặp được em, tính ra anh cũng may mắn đó chứ."
Lục Trạch Nhất tạm dừng hai giây, hỏi: "Có đệm là cái gì?"
Thường Thanh Hàm cười cong đôi mắt: "Nếu là trước kia, anh hỏi như vậy, nhất định em sẽ không giật mình."
Lục Trạch Nhất nhấp môi.
"Để em giải thích đơn giản cho anh hiểu, đệm chính là một loại băng vệ sinh tương đối nhỏ." Thường Thanh Hàm lại cầm thêm mấy bịch băng vệ sinh dạng thiếu nữ, nói, "Mua nhiều một chút, cô nhất định sẽ cảm thấy anh chu đáo, có thể sẽ cảm động, rồi hai người nhanh chóng ở bên nhau."
Lục Trạch Nhất nói: "Không đơn giản như vậy."
"Anh thật sự thích con gái?"
Lục Trạch Nhất không có hứng thú đáp lại.
Thường Thanh Hàm hứng thú, tròng mắt sáng lấp lánh, nói, "Trong ấn tượng của em hình như chỉ có một --"
"Chính là người đó." Lục Trạch Nhất nói.
"Thật hả."
Thường Thanh Hàm cong môi đỏ, cười khúc khích.
"Nhưng cô ấy không nhớ anh." Lục Trạch Nhất bổ sung.
"Sớm sẽ nhớ lại." Thường Thanh Hàm nói.
"Cô ấy chỉ là tò mò về anh." Lục Trạch Nhất thấp giọng nói, "Hoặc là cô ấy bị bề ngoài của anh lừa gạt, khả năng......"
"Lúc trước em với Tô Cửu, không phải cũng là thấy sắc nảy lòng tham." Thường Thanh Hàm cười.
"Chúng ta không giống nhau."
"Đừng coi nhẹ chính mình." Thường Thanh Hàm lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Em thích nhất ở anh chính là si tình, nhiều năm như vậy, vòng đi vòng lại cũng chỉ có một người."
"Em thích ai?" Âm cuối cô vừa dứt, một người đàn ông đã ôm lấy bả vai cô.
Thân thể Thường Thanh Hàm cứng đờ.
Lục Trạch Nhất dùng cằm chỉ chỉ Thường Thanh Hàm, hướng tới người đàn ông mở lời: " Quản cho tốt."
Tô Cửu thấp giọng "Ừ" một tiếng.
Thường Thanh Hàm xoay người ôm lấy hắn: "Thích anh."
Lục Trạch Nhất cười, anh nói: "Tôi đi về trước."
Ở nơi Tô Cửu không nhìn thấy, Thường Thanh Hàm gọi Lục Trạch Nhất, nắm tay lại dùng khẩu hình nói cho anh: Cố lên.
Lục Trạch Nhất xách theo một túi đồ đi ra khỏi siêu thị. Anh dùng sức nhéo nhéo lỗ tai, bước nhanh về hướng căn nhà.
Sẽ cảm động sao?
Lục Trạch Nhất xuyên qua hẻm nhỏ, đầu ngón tay nóng bừng.
-
Sở Dung vẫn không nhúc nhích ngồi trên ghế gấp, cô đặt điện thoại di động ở trên bàn, an tĩnh chờ anh.
Bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng bước chân, Sở Dung lập tức quay đầu, như là chứng thực suy nghĩ của cô, cửa mở.
"Kia, cái kia......"
Sở Dung vừa thấy anh, muốn mở miệng, thế nhưng cổ họng như bị nghẹn lại, ê ê a a nói không ra lời.
Mẹ nó chứ, không tiền đồ, hoảng cái gì mà hoảng.
Lục Trạch Nhất đưa túi cho cô, Sở Dung mở ra là thấy một đống băng vệ sinh.
"Anh mua nhiều như vậy?" Rốt cuộc cô cũng tìm lại được thanh âm của mình.
Lục Trạch Nhất đổi xong giày, một bên bước vào trong phòng một bên trả lời: "Không biết em hay dùng loại nào."
"Dùng cho bạn ngày, dung cho bạn đêm, có đệm......" Sở Dung nhỏ giọng lẩm bẩm, "Nhiều như vậy?"
"En vừa mới ngồi cái này?"
Lục Trạch Nhất chỉ vào ghế gấp bên cạnh hỏi.
Sở Dung thành thật "Vâng" một tiếng.
"Sao lại không ngồi ở sô pha?"
"Lại làm dơ thì sao?" Sở Dung nói, "Nhà anh quá sạch sẽ."
Sạch sẽ đến mức nhìn không quen.
Lục Trạch Nhất: "Nước cũng không uống."
"Em không khát." Sở Dung từ trong túi lấy ra một bịch, nhỏ giọng nói, "Em đi trước......" Cô còn chưa nói xong đã âm thầm chỉ chỉ vào hướng WC.
Lục Trạch Nhất gật đầu.
Sở Dung lập tức trốn vào phòng vệ sinh.
Trời ạ.
Sở Dung đóng cửa lại, Lục Trạch Nhất quả thực là quá chu đáo, băng vệ sinh còn mua kiểu thiếu nữ.
Thoạt nhìn cấm dục như vậy, lạnh lùng lại yên tĩnh, không nghĩ tới lại hiểu chuyện đến thế.
Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Qua một hồi lâu, Sở Dung mới bước ra.
"Uống đi." Lục Trạch Nhất đưa cho cô một ly nước ấm.
Sở Dung nhận lấy.
"Ngồi trên sô pha."
Sở Dung "À" một tiếng.
Hai người ngồi song song nhau, trên người Lục Trạch Nhất có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Cô không tự chủ được cứ nhìn về phía anh, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Anh mua thế nào?"
"Không ngại sao?"
"Thường ngày mua đồ như thế nào thì bây giờ như vậy." Lục Trạch Nhất trả lời.
Được, giống tác phong của anh.
"Có gặp phải người quen không?" Sở Dung lại hỏi.
Ánh mắt Lục Trạch Nhất tối lại, lẳng lặng nhìn về phía cô.
Ánh mắt anh có chủ kỳ quái, có phải hiểu lầm cái gì rồi không?
Vì thế Sở Dung bổ sung nói: "Em chỉ hỏi một chút."
"Không." Lục Trạch Nhất nói, "Ai cũng chưa gặp được."
"Vậy là tốt rồi," Sở Dung thở hắt ra, "Em không muốn hại anh bị người khác hiểu lầm."
Bằng không cô sẽ áy náy.
Lục Trạch Nhất "Ừm" một tiếng.
Không khí lại lần nữa yên tĩnh lại.
Lục Trạch Nhất rũ mắt, không biết đang suy nghĩ gì. Qua một lúc lâu, Sở Dung có chút đứng ngồi không yên, Lục Trạch Nhất bỗng nhiên mở miệng, nói: "Sở Dung."
"Dạ?"
"Đừng trốn anh."
-
Sở Dung không biết mình về nhà bằnh cách nào, cô từ trên xe Lục Trạch Nhất đi xuống một lúc lâu, bước chân không nhanh không chậm đi lên lầu, vừa đi vừa cảm thấy kỳ quái.
Đây là đại luật sư mặt lạnh trong truyền thuyết?
Không giống.
Sở Dung mở cửa, nhanh chóng chạy chạy ra ngoài cửa sổ xem.
Hiện tại đã là chạng vạng, Lục Trạch Nhất vẫn chưa đi. Anh dựa người vào cửa xe, cúi đầu hút thuốc.
Màu đỏ của tàn thuốc như bóng ma lập loè lúc sáng lúc tối.
Lục Trạch Nhất thật sự đối với cô không tồi.
Anh mặc áo gió màu đen, đứng ở dưới lầu tiểu khu của Sở Dung, sống lưng đĩnh đạc thẳng tắp.
Lục Trạch Nhất.
Sở Dung yên lặng đọc tên anh hai lần, nặng nề thở ra một hơi.
Ở noia tối tăm này, cả người anh cùng luật sư lúc bạn ngày khác nhau một trời một vực.
Lục Trạch Nhất có bí mật.
Sở Dung đè đè vị trí trái tim. Nơi đó giống như ở vẫn luôn không được lấp đầy, lúc nào cũng vùng vẫy cánh không ngừng.
Đối với Lục Trạch Nhất, cô muốn biết, muốn tìm hiểu, muốn thử.
Muốn......
Tai Sở Dung nóng lên, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra một câu:
Có phải anh thật sự thích cô?