Diệp Thu Đồng: “……”
Quả nhiên, vẫn là tổng tài dùng phong cách nói chuyện hỏi ngược lại quen thuộc hơn nhiều. Tuy hành động che chở cho cậu, vì cậu đại sát tứ phương vừa rồi của hắn làm tim người ta đập nhanh không ngừng, nhưng đồng thời cũng cực kỳ không được tự nhiên.
Diệp Thu Đồng biết, một khi Tần Dịch không muốn nói, dù có hỏi thế nào cũng không có tác dụng, vì vậy cậu thay đổi vấn đề khác: “Bị người khác hiểu lầm cũng không sao chứ ạ?”
Cho đến bây giờ cậu vẫn không nghĩ ra tại sao Tần Dịch lại muốn phối hợp diễn kịch với cậu.
Chẳng phải Tần tổng ghét nhất bị làm người công cụ sao, lần trước rõ ràng còn vì vậy mà nổi giận.
Tần Dịch liếc Diệp Thu Đồng một cái, nói: “Nếu muốn vả mặt, thì phải làm cho đẹp vào.”
Hắn bước vào nhà ăn, nhìn thấy cậu thư ký ưỡn lưng thẳng tắp, nét mặt đầy nghiêm túc, đang bị một đám người vây quanh, trong đám người còn có Nhan Phái, hắn lập tức đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Nếu vả mặt thì nhất định không thể dùng thân phận riêng, lần trước ở tiệc sinh nhật của Chu Chính Hoa đã gặp được Nhan Phái, khi đó Diệp Thu Đồng khoác tay hắn bị Nhan Phía nhìn thấy, Nhan Phái cho rằng bọn họ là một đôi, Tần Dịch liền thuận thế diễn tiếp, ngược lại cũng tự nhiên.
Nhưng Diệp Thu Đồng vẫn cảm thấy thấp thỏm, nói: “Làm vậy có khi nào không tốt không ạ.”
Bị nhiều người cho rằng tổng tài là bạn trai của cậu như vậy, vả mặt đúng là sảng thật, nhưng bây giờ bình tĩnh lại, Diệp Thu Đồng hận không thể chui vào kẽ đá.
Cậu làm không nổi đâu, sau này cậu phải đối mặt với hoa hậu thế giới như nào đây.
Tần Dịch nhìn Diệp Thu Đồng: “Cậu bản lĩnh một chút có được không.” Hắn khuấy nấm trong đĩa, múc một muỗng cho vào miệng, nói: “Tôi cũng chưa thừa nhận điều gì.”
Xác thật, từ đầu đến cuối vẫn chưa thừa nhận, nhưng người khác vẫn sẽ hiểu lầm.
Diệp Thu Đồng có chút uể oải, rõ ràng là việc riêng của cậu nhưng lại làm liên lụy đến tổng tài.
Tần Dịch không thích dáng vẻ này của cậu, hắn nói: “Tôi chưa để ý thì thôi, cậu để ý cái gì. Không cần phải bận tâm đến người khác nghĩ thế nào, dù sao tôi cũng sẽ không tiếp xúc với những người cấp thấp đấy nữa.”
Tần Dịch ghét bỏ mà nhìn đĩa nấm: “Cái nhà hàng tồi tàn này cũng sẽ không đến nữa.”
Diệp Thu Đồng: “……” Đừng để cho giám đốc nhà hàng nghe thấy.
Vừa rồi, Tần Dịch hoàn toàn không để những người kia vào mắt, nhẫn nhịn diễn kịch chỉ là vì muốn ra mặt giúp Diệp Thu Đồng, xong chuyện rồi thì thôi, dù sao cũng sẽ không gặp lại.
Chỉ có Nhan Phái, bởi vì thân phận đặc biệt nên có chút phiền toái, có điều Tần Dịch cũng không để trong lòng.
“Thôi, đừng có lắp ba lắp bắp, vừa rồi không phải rất có khí thế sao.” Tần Dịch nói.
Diệp Thu Đồng sâu kín nhìn tổng tài, nói: “Vừa rồi không phải có ngài chống lưng sao.”
Tần Dịch hừ một tiếng: “Không phải vẫn luôn chống sao, lương của cậu còn cao hơn tất cả mọi người ở đây đấy, chẳng phải đều là do tôi trả sao.”
Diệp Thu Đồng bị Tần Dịch sửa lưng mà không biết phải nói gì, không hổ là nhà tư bản, nói ba câu không rời đi chữ tiền.
“Kiếm nhiều như vậy mà vẫn bị người ta bắt nạt.” Tần Dịch cũng giống như những nhà tư bản khác, ngại cấp dưới nhận lương nhiều: “Nói xem, rốt cuộc hôm nay là có chuyện gì, không phải bảo là đi ăn cơm với bạn học cũ sao.”
Tuy hắn có thể đoán được tám chín phần mười, nhưng vẫn muốn nghe đương sự chính miệng nói ra.
Vì thế, Diệp Thu Đồng đơn giản kể lại chuyện hôm nay, có điều vẫn giấu chuyện Ngô Nhược Dao ‘nằm vùng’, chỉ nói là bạn học cũ vốn dĩ hẹn cậu đến ăn cơm nhưng lại tự mình sắp xếp xem mắt.
Tần Dịch bỏ qua mấy chuyện không quan trọng như ngẫu nhiên gặp được Nhan Phái, trực tiếp bắt lấy trọng điểm: “Xem mắt? Cái gã hoa cẩm chướng kia?”
Trong giọng nói của hắn tràn ngập vẻ khinh bỉ: “Khuyên cậu vẫn nên đổi người khác đi, người kia không được.”
Diệp Thu Đồng không nhịn được nói đỡ cho Nhạc Gia Hằng: “Sao lại không được ạ, anh ta khá tốt đấy chứ.” Khi không lại bị kéo vào chuyện này nhưng anh ta vẫn nguyện ý giúp đỡ.
Tần Dịch hỏi lại: “Tặng hoa cẩm chướng mà bảo được?”
Diệp Thu Đồng hơi đỏ mặt, nói: “Điều này chứng minh anh ta thành thật lại lãng mạn.”
Tần Dịch bắt đầu soi mói đối tượng xem mắt của Diệp Thu Đồng, nói: “Thành thật là phẩm chất vô dụng nhất trong xã hội hiện đại, còn lãng mạn…” Hắn châm chọc nói: “Năm đồng tiền một cành hoa mà gọi là lãng mạn sao?”
“Tốt xấu gì cũng phải nhét đầy hoa hồng đỏ vào cốp xe chứ.”
Diệp Thu Đồng nghĩ thầm, tổng tài thật đúng là thánh soi mói, ngay cả cái này cũng muốn so đo, nào có ai đi xem mắt lần đầu lại tặng hoa hồng đỏ chứ.
Tần Dịch kiến thức rộng rãi lại có tiền, Diệp Thu Đồng nói không lại nên đành giữa im lặng.
Tần Dịch thấy cậu không hé răng, liền nói: “Muốn tìm bạn trai đến vậy sao?” Xem mắt không thành nên trông giống như cà tím nhúng sương vậy.
Diệp Thu Đồng: “……”
Cậu hít sâu một hơi, nói: “Không muốn ạ, mắt nhìn người của tôi kém như vậy, tạm thời không muốn tìm.”
Chuyện của Tạ Phi Triết với Nhan Phái làm cậu có bóng ma tâm lý, cậu tạm thời không có ý định yêu đương.
Trong tình huống bình thường, ai nghe thấy thế cũng sẽ an ủi Diệp Thu Đồng một câu, nhưng Tần Dịch không phải người thường, hắn nói: “Không tìm thì tốt, làm việc cho giỏi vào, kiếm tiền mới quan trọng nhất.”
Diệp Thu Đồng: “……”
Lần trước lúc say rượu, Tần Dịch có nói mất tiền còn khó chịu hơn cả thất tình, khi đó Diệp Thu Đồng uống say, không cảm giác được câu này có gì không ổn, hiện tại cậu vô cùng tỉnh táo nên cũng ý thức được Tần Dịch chính là đang nói tào lao.
Vì vậy, cậu có một suy đoán rất lớn mật, cậu nhìn thẳng vào Tần Dịch.
Tần Dịch ăn được mấy miếng thịt bò liền không muốn ăn nữa, nhàm chán mà dùng chiếc đũa xé rong biển, đại sảnh nhà hàng ngày thường rộn ràng nhưng hiện tại lại trống rỗng, chỉ có hai người bọn họ ngồi bên trong.
Cuối năm bận rộn hiếm khi lại có thời gian nhàn nhã như vậy, Tần Dịch không vội vã trở về, ngồi tâm sự với cậu thư ký cũng không tồi.
“Có chuyện gì cứ nói thẳng đi.” Tần Dịch ra lệnh.
Có lẽ là vừa mới đánh thắng một trận xong nên Diệp Thu Đồng hãy còn lâng lâng, cũng có lẽ là đêm nay tổng tài quá bình dị gần gũi nên làm cậu quên mất phải giữ chừng mực, Diệp Thu Đồng quan sát nét mặt của Tần Dịch, rất cẩn thận hỏi một câu: “Tần tổng, có phải ngài vẫn chưa yêu đương đúng không?”
Tần Dịch: “……”
Tìm chết.
Suy đoán của Diệp Thu Đồng là có lý do.
Tần Dịch mắc thói ở sạch nghiêm trọng như vậy, cậu chưa từng nhìn thấy hắn thân thiết với ai, lớn tuổi rồi mà lại chẳng có tin đồn tình ái, hơn nữa hắn còn so sánh chuyện mất tiền với thất tình, vừa ngây thơ vừa buồn cười, rõ ràng là chưa từng trải qua cảm giác bị thất tình.
Tần Dịch còn không bằng xử nam chỉ mới yêu đương một lần lại bị thất tình là cậu, chắc chắn là chưa có yêu đương thật sự với ai rồi.
Cuối cũng cũng có chuyện thắng được tổng tài, Diệp Thu Đồng một mặt có chút sợ Tần Dịch thẹn quá thành giận, một mặt lại âm thầm sung sướng.
Nếu ánh mắt có thể giết người, lúc này Diệp Thu Đồng đã bị con mắt hình viên đạn của Tần Dịch bắnphá vô số lần. Hắn híp mắt, dùng giọng điệu nguy hiểm hỏi lại: “Tại sao tôi phải kể chuyện đời sống riêng tư cho cậu biết?”
Hắn không vui mà xé rong biển thành từng mảnh nhỏ, lạnh lùng nói: “Cái nhà hàng này thật là tồi tàn muốn chết.”
Diệp Thu Đồng biết tổng tài sẽ không chính diện đáp lại vấn đề kiểu này, vừa rồi chính mình thật đúng là ăn gan hùm mật gấu mà, cậu không dám nhiều lời nữa, nhìn thức ăn dư lại trên bàn, hỏi: “Tần tổng, ngài không ăn nữa sao?”
Tần Dịch nói: “Có cậu ở bên cạnh chọc tức, tôi nuốt không trôi.”
Diệp Thu Đồng: “……”
Nghe vậy, Diệp Thu Đồng nghĩ lại mà sợ, tổng tài có tiếng thích quan báo tư thù, đừng bảo là ngày mai lại có một đống văn kiện chờ cậu đấy.
Diệp Thu Đồng yên lặng cầm lấy chén canh bò hầm vẫn chưa động vào, nói: “Ngài không ăn thì tôi ăn vậy.”
Vừa rồi không đói bụng là vì Nhan Phái làm cậu thấy mất khẩu vị, hiện tại trò chuyện với tổng tài xong, thả lỏng lại, cậu liền thấy đói bụng.
Tần Dịch nhìn cậu, hỏi: “Cậu vẫn chưa ăn cơm?”
Diệp Thu Đồng gật gật đầu, nói: “Chưa ăn ạ.”
Căn bản là chưa kịp gọi thức ăn thì đã bị một loạt hành động của Nhan Phái làm cho trở tay không kịp.
“Đi xem mắt mà ngay cả thức ăn cũng không gọi cho cậu, cậu lại còn nhớ thương cái gã hoa cẩm chướng kia.”
Diệp Thu Đồng cạn lời, không muốn tranh luận về Nhạc Gia Hằng với tổng tài nữa, cầm lấy bộ đồ ăn sạch sẽ bên cạnh, dùng muỗng múc một ngụm canh bỏ vào miệng.
Tần Dịch không thể tin được mà nhìn cậu, nói: “Đó là canh của tôi.”
Diệp Thu Đồng tự nhiên đáp: “Nhưng không phải ngài chưa ăn sao.”
Tần Dịch lại lộ ra ánh mắt như đang nhìn người ngoài hành tinh.
Diệp Thu Đồng suy nghĩ, hiểu ra: “Ngài có thói ở sạch, nhưng tôi không có.” Cậu cười tủm tỉm, nói: “Tôi không chê.”
Ánh mắt Tần Dịch thay đổi, biến thành “dám ghét bỏ thì cậu chết chắc”.
Hắn thong thả ung dung mà một lần nữa mang lên bao tay, bao tay màu đen bằng da bao bọc lấy những ngón tay thon dài, có loại cảm giác vừa cấm dục vừa bá đạo, Tần Dịch cầm lấy thực đơn, gọi thêm mấy món.
Diệp Thu Đồng nhận ra hắn đang làm gì, vội vàng nói: “Không cần đâu Tần tổng, tôi uống canh lót bụng là được rồi.”
Tần Dịch không để ý tới cậu đang muốn cản lại, nói: “Đêm nay tôi bao trọn nơi này, tiền cũng đưa rồi, không gọi chẳng phải là lãng phí.”
Diệp Thu Đồng: “……”
Diệp Thu Đồng nào dám để tổng tài phục vụ cho mình, cậu đến chỗ nhân viên phục vụ gọi thêm hai món ăn, lại nhớ tới hai anh trai vệ sĩ, nhân tiện gọi hai phần thức ăn cho bọn họ, cộng thêm vị tài xế đang chờ ở bên ngoài, nhờ nhân viên phục vụ mang thức ăn cho bọn họ.
Diệp Thu Đồng yên tĩnh dùng bữa, Tần Dịch liền ngồi bên cạnh nhìn.
Cậu có chút ngượng ngùng, nói: “Tần tổng, nếu ngài bận thì cứ đi trước đi ạ.”
Tần Dịch nói: “Không đi, xem cậu ăn cơm cũng thú lắm.”
Diệp Thu Đồng còn chưa kịp hỏi tại sao, lại nghe thấy Tần Dịch nói: “Làm tôi nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp hồi tiểu học đi vườn bách thú xem sóc ấy.
Diệp Thu Đồng: “……”
Hôm nay, Tần Dịch nói hơi nhiều, tâm tình hẳn là không tệ nhỉ.
Chỉ cần tổng tài vui vẻ là được, Diệp Thu Đồng yên lặng nghĩ vậy.
Diệp Thu Đồng ăn bữa tối, hai người câu được câu không trò chuyện, chờ ăn xong rồi thì cũng nên rời đi.
Tần Dịch đi ra ngoài luôn luôn mang theo vệ sĩ, nhóm vệ sĩ ngồi một chiếc xe riêng, yên lặng đi theo sau, rất ít có cảm giác tồn tại.
Tần Dịch bảo Diệp Thu Đồng ngồi xe của nhóm vệ sĩ về nhà, Diệp Thu Đồng lại từ chối: “Hôm nay hai anh ấy cũng vất vả rồi, để họ hộ tống ngài trở về thôi.”
Diệp Thu Đồng cười nói: “Tôi đợi chút lại gọi xe, đi bộ tiêu thực ạ.”
Tần Dịch cũng không kiên trì, ngồi vào xe của mình.
Diệp Thu Đồng nhìn tổng tài ngồi bên cửa sổ xe, hơi khom lưng, nghiêm túc nói: “Cảm ơn ngài, Tần tổng.”
Nếu Tần Dịch không tới, Diệp Thu Đồng không biết hôm nay sẽ trải qua một đêm như thế nào nữa.
Nhưng Tần Dịch đã tới, đêm dài tối tăm cũng trở nên tốt đẹp đáng yêu hơn.
Tần Dịch dựa vào lưng ghế phía sau, hờ hững vẫy vẫy ngón tay, cửa sổ xe liền chạy lên, ngăn trở ánh mắt của người bên ngoài, sau đó chiếc xe khởi động, chậm rãi chuyển bánh.
Diệp Thu Đồng nhìn theo hai chiếc xe một trước một sau rời đi, lúc này mới chậm rãi đi về nhà.
Sau khi về đến nhà, cậu hãy còn hoảng hốt, cảm thấy cả ngày hôm nay giống như nằm mơ vậy.
Nếu không phải là nằm mơ thì làm cách nào tổng tài lại từ trên trời giáng xuống giúp cậu đánh tiểu tam chứ.
Cậu tắm rửa xong đi ra, ngồi xuống mép giường, ôm búp bê Tần tổng, ngây người ra.
Quá không chân thật, nợ ân người ta rồi làm sao bây giờ, chỉ còn cách từ giờ trở đi càng thêm bán mạng làm việc thôi.
Cậu đang miên man suy nghĩ, điện thoại bất ngờ hiện ra tin nhắn, Diệp Thu Đồng đưa mắt nhìn qua, là Ngô Nhược Dao.
Hay thật, cậu còn chưa tìm cô ấy để tính sổ đâu, cô ấy đã chủ động tìm tới cửa rồi.
Diệp Thu Đồng cầm lấy điện thoại, ấn vào giao diện tin nhắn, liền nhìn thấy Ngô Nhược Dao đang điên cuồng gửi tin nhắn tới.
“A a a, tớ Baidu ra vị kia của cậu, quá soái quá có tiền luôn!!!”
“Cậu giấu một anh bạn trai cực phẩm như vậy sao không nói cho tớ biết chứ!”
“Không nói sớm, nói sớm thì tớ đỡ khổ rồi.”
Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới Diệp Thu Đồng lại nổi giận, cậu không trả lời Ngô Nhược Dao ngay, mà là yên lặng suy nghĩ.
Con người Ngô Nhược Dao nhiệt tình sảng khoái, nhưng làm việc lại thiếu cân nhắc.
Cô ấy chủ động giúp đỡ là có lòng tốt, nhưng cậu cũng muốn cô ấy nhìn nhận một mặt khác mang lại hậu quả không tốt trong tính cách của cô ấy.
Diệp Thu Đồng suy nghĩ, cậu vẫn hy vọng tiếp tục làm bạn với Ngô Nhược Dao, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là cậu sẽ không tức giận.
Vì thế, Diệp Thu Đồng gọi điện thoại qua, Ngô Nhược Dao bắc máy, còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Diệp Thu Đồng phê bình một hồi.
Ngô Nhược Dao nghe mà xấu hổ, cuối cùng mới ấp úng nói: “Thật sự xin lỗi…… tớ cũng là nóng vội, muốn cậu yêu đương rồi vả mặt Nhan Phái thôi.”
Diệp Thu Đồng hít sâu một hơi, lại còn vả mặt, hôm nay cậu thiếu chút nữa là bị đám người đi cùng Nhan Phái vả cho rồi.
“Cậu cũng phải xin lỗi Nhạc tiên sinh đấy, lần sau đừng xúc động như thế nữa, cũng đừng tự chủ trương.”
Ngô Nhược Dao bấy giờ mới ý thức được chính mình tạo ra phiền toái không nhỏ, nói: “Xin lỗi nhé, tớ thật sự không nghĩ được nhiều như vậy.”
“Lần này không chỉ có tớ và Nhạc tiên sinh, mà cả cậu suýt nữa thì cũng hại chính mình đấy, nếu như cậu bị lộ chuyện quen biết với tớ, bị Nhan Phía ghi hận thì làm sao đây, con người cậu ta nhỏ nhen lắm đấy.”
Nói tới chuyện này, trái tim Ngô Nhược Dao hãy còn đập bình bịch: “Lúc ấy tớ ở nhà hàng nhìn thấy bọn họ, tim muốn nhảy ra ngoài luôn, may là kỹ thuật diễn của tớ đỉnh cao, gạt được bọn họ.”
Diệp Thu Đồng hỏi: “Cậu vẫn còn ở trong nhóm chat kia sao, hiện tại tình hình thế nào?”
Ngô Nhược Dao hăng hái liền, từng câu từng chữ mà kể lại tình hình sau chuyện ở nhà hàng cho Diệp Thu Đồng nghe.
Lúc ấy, Ngô Nhược Dao đi theo bọn họ ra khỏi nhà hàng, có mấy người còn mắng thẳng mặt là đen đủi rồi lập tức bỏ đi, còn có mấy người khác thấy Nhan Phái chưa ra nên tiếp tục đứng chờ.
Ngô Nhược Dao muốn xem diễn nên cũng không đi ngay, một lát sau, Nhan Phái lững thững bước ra, sắc mặt cực kỳ không tốt.
Mấy người còn lại đều là fan trung thành của Nhan Phái, vội vội vàng vàng xúm lại, có điều tâm tình của Nhan Phái cực kém, bọn họ chưa nói được vài câu liền bắt đầu cãi nhau.
Ngô Nhược Dao sợ bọn họ đánh nhau lan đến chính mình, trực tiếp chạy về nhà, kết quả đi được một lúc lại phát hiện trong nhóm cũng bắt đầu xé x.
Rốt cuộc, không phải ai cũng đứng về phía Nhan Phái vô điều kiện, những ai không nhờ cậy vào Nhan Phái lại không ưa tiểu tam, trực tiếp ở trong nhóm chat kể hết chuyện hôm nay.
“Tôi vốn xem cậu là bạn bè, nhưng cậu giật đàn ông của người khác lại còn lợi dụng chúng tôi, thật là quá đáng.”
“Đúng vậy, mất hết thể diện rồi, làm chúng tôi trông giống như đồ ngu vậy.”
“Thật đúng là bạch liên hoa độc ác, mệt tôi còn thật lòng xem cậu là bạn.”
Người trẻ tuổi dễ dàng bị lừa dối, nhưng tương tự, bọn họ cũng trở mặt rất nhanh, chẳng hề giữ lại thể diện cho Nhan Phái, nói chuyện rất là khó nghe.
Suốt cả quá trình, Nhan Phái không hề nói một câu, sau lại mấy người kia cũng thôi.
Sau đó, lục tục có người lui nhóm, cuối cùng, trong nhóm chỉ còn lại ít ỏi mấy người.
“Dù sao thì bây giờ nhóm chát cũng rã rồi, không còn ai nói chuyện nữa, tớ có nên lui luôn không.” Ngô Nhược Dao lưỡng lự.
Diệp Thu Đồng suy nghĩ một lát, nói: “Cậu không cần lui đâu, thời khắc chú ý hướng đi của Nhan Phái, không phải là để báo lại cho tớ biết, mà là giúp cậu trốn xa cậu ta một chút, đừng giao tiếp với cậu ta nữa, hôm nay cậu cũng thấy rồi đấy, cậu ta không dễ chọc đâu.”
Ngô Nhược Dao: “Ừ…… hiểu rồi.”
Diệp Thu Đồng nghiêm túc nói với Ngô Nhược Dao: “Tớ là thật sự không để ý đến hai người kia, mọi chuyện dừng ở đây, tớ không muốn bọn họ quấy rầy đến cuộc sống của tớ.”
Ngô Nhược Dao đồng ý: “Đúng vậy, cậu đã hung hăng vả mặt bọn họ rồi, người thắng thì không cần để ý đến kẻ thất bại.”
Diệp Thu Đồng: “……”
Diệp Thu Đồng có lòng hiếu thắng nên cũng thừa nhận cậu có chút cảm giác kiêu ngạo của kẻ chiến thắng, cậu khẽ hắng giọng, nói: “Dù sao thì cậu cũng nên nhân lúc còn sớm tránh xa ra đi.”
Ngô Nhược Dao nói: “Hiểu rồi hiểu rồi, nhưng cũng phải nói lại, hôm nay ít nhiều có bạn trai của cậu, thật sự quá khí phách quá sủng luôn!”
Ô ô ô, giống như tình tiết bá tổng trong tiểu thuyết vậy, khoái muốn chết.
Nói tới nói lui lại nói đến Tần Dịch, Diệp Thu Đồng trải qua suy nghĩ cặn kẽ, quyết định nói sự thật cho Ngô Nhược Dao biết.
Nếu không cô ấy cứ tiếp tục hiểu lầm như vậy, nói không chừng ngày nào đó miệng rộng, truyền tới chỗ đám bạn cùng trường, vậy thì toi đời.
Trước kia cũng vì cậu không quá để trong lòng, cho nên mới xảy ra chuyện ô long thế này.
Diệp Thu Đồng một năm một mười giải thích rõ quan hệ giữa cậu và Tần Dịch cho Ngô Nhược Dao nghe, nói với cô rằng, giữa họ chỉ là cấp trên và cấp dưới, hôm nay Tần Dịch xuất hiện chỉ là tình cờ, hắn cũng chỉ là thuận tay giúp cậu mà thôi, giữa bọn họ không hề có gì mờ ám hết.
Ngô Nhược Dao nghe thấy mà sửng sốt, hoàn toàn không ngờ CP vừa mới ‘cắn’ được hôm nay, nhanh như vậy đã bị nói là hàng giả, nhất thời không kịp phản ứng lại.
Cô nghe Diệp Thu Đồng nói xong, sau một hồi trầm mặc, cuối cùng vẫn chưa từ bỏ hấp hối giãy giụa, hỏi: “Thế, thế không có chút khả năng…… Từ diễn thành thật nào sao?”
***