Mà Tần Dịch sẽ mang theo Tô Lâm Á, còn Nhan Phái thì mang theo Tạ Phi Triết, vui vui vẻ vẻ mà tham gia yến hội xa hoa.
Diệp Thu Đồng cũng biết thư ký chỉ là nhân vật đinh ốc, nhưng trong lòng vẫn là thấy chua lòm.
Cậu nói với Ngô Nhược Dao: “Tớ tới N thành là vì công tác, công tác xong sẽ trở về.”
Ngô Nhược Dao tỏ vẻ cô sẽ tiếp tục nhìn chằm chằm hai người kia, một khi có tin tức sẽ báo cho cậu biết, đồng thời nhắn nhủ: “Cậu cũng nên tìm đàn ông tốt đi chứ, tới trước mặt hai người kia khoe ân ái, vả mặt vậy mới sướng.”
Diệp Thu Đồng nghĩ thầm, hiện tại cậu chẳng muốn yêu đương chút nào, chỉ muốn cố gắng kiếm tiền, chỉ có tiền là sẽ không phản bội mình thôi.
Hai người lại hàn huyên vài câu, tới giờ đi ngủ rồi mới nói câu ngủ ngon.
Ngày hôm sau, Diệp Thu Đồng bàn bạc với công ty vận chuyển và công ty bảo mật, đưa quà tặng sinh nhật đến dinh thự của Chu Chính Hoa.
Chờ yến hội kết thúc, ngày mai là bọn họ có thể quay về S thành.
Diệp Thu Đồng nhìn theo công ty bảo mật chuyển đồ lên xe rồi xuất phát, chờ đồng sự bên Chu phủ nhận được là hoàn thành nhiệm vụ.
Đến Chu phủ mất khoảng nửa tiếng lái xe, Diệp Thu Đồng đứng tại chỗ, chờ nhận được tin nhắn báo lại rồi mới rời đi.
Cậu vừa chờ, vừa miên man suy nghĩ.
Bữa tiệc sinh nhật hôm nay, không chỉ có Tần Dịch sẽ tham gia, mà vợ chồng Tần Bang Ngôn và Giang Đan Quỳnh hẳn là cũng sẽ tham dự, Tô Lâm Á là Giang Đan Quỳnh giới thiệu tới, Tần Dịch không thể không nể mặt của mẹ hắn, cho nên mặc dù không thích cũng phải mang người ta theo.
Không biết đến lúc đó, mọi người gặp nhau sẽ là cảnh tượng thế nào.
Diệp Thu Đồng đang não bổ tình tiết phim hào môn cẩu huyết, đột nhiên nhận được một cuộc gọi, cậu còn tưởng bên vận chuyển xảy ra vấn đề mà hoảng sợ, kết quả nhìn thấy là Tô Lâm Á gọi tới.
Diệp Thu Đồng ngạc nhiên nhướng mày.
Hôm qua cậu đúng là đã đưa danh thiếp cho Tô Lâm Á.
Cậu nhận điện thoại, giọng nói bén nhọn ở bên kia vang lên: “Tần tổng ở đâu?”
Diệp Thu Đồng lễ phép trả lời: “Tô tiểu thư, tôi không biết vị trí của Tần tổng, bên chỗ cô hẳn là có đồng sự của tôi, có vấn đề gì cô có thể hỏi bọn họ.”
“Tôi chỉ muốn tìm anh, có phải Tần Dịch ở bên chỗ anh đúng không?”
Người này thật đúng là không nói lý, Diệp Thu Đồng nhẫn nhịn tính tình, bình tâm tĩnh khí đáp: “Tần tổng có lịch trình khác, tôi không nhìn thấy hắn.”
“Nói dối! Hôm qua, anh ấy giữ gìn anh như vậy, hai người chắc chắn là có một chân.” Tô Lâm Á dùng giọng điệu hùng hổ doạ người chỉ trích Diệp Thu Đồng: “Trừ phi anh làm anh ấy lập tức xuất hiện, nếu không tôi không tin.”
Tần Dịch nói rất đúng, Tô Lâm Á quả nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ, cô ta không những không buông tay, mà còn muốn tiếp tục làm trời làm đất.
Diệp Thu Đồng hít sâu một hơi, nói: “Tô tiểu thư, tôi không có quyền để ra lệnh cho Tần tổng, tôi thật sự không biết lịch trình của ngài ấy.”
“Vậy anh cút lại đây cho tôi!” Tô Lâm Á nói xong câu này liền trực tiếp cúp điện thoại.
Diệp Thu Đồng trừng mắt nhìn điện thoại, thật sự không thể tin được, thời buổi này mà vẫn có người tùy hứng bất lịch sự như vậy, cậu vốn không muốn để ý tới, nhưng đồng sự gửi tin nhắn tới cho cậu, nói Tô Lâm Á vẫn luôn kiếm chuyện gây khó dễ, bọn họ sắp không ngăn nổi nữa rồi.
Diệp Thu Đồng khẽ cắn môi, gọi chiếc xe, chạy tới khách sạn của Tô Lâm Á.
Lúc Diệp Thu Đồng đến nơi, Tô Lâm Á đang ngồi trong phòng, bên cạnh là chuyên viên trang điểm, chuyên viên tạo hình, cách xa một chút là mấy người đồng sự của Diệp Thu Đồng đang đầy mặt khó xử.
Tô Lâm Á trang điểm được một nửa, nhìn thấy Diệp Thu Đồng tới, bảo chuyên viên trang điểm dừng lại, đứng lên, hỏi: “Tần tổng đâu?”
Diệp Thu Đồng lại lần nữa nhấn mạnh: “Tôi thật sự không ở bên cạnh Tần tổng.”
Tô Lâm Á chỉ mới đánh lớp phấn nền, vẫn chưa làm tạo khối với dặm phấn, gương mặt cô ta trông có hơi tái nhợt, ngũ quan nhạt nhẽo, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Thu Đồng, Diệp Thu Đồng chỉ có thể tiếp tục giải thích: “Hôm nay tôi luôn bận thu xếp việc vận chuyển quà sinh nhật cho Chu tiên sinh, từ sáng đến giờ vẫn chưa nhìn thấy Tần tổng.”
Tô Lâm Á nghe cậu nói như vậy, bắt lấy một trọng điểm khác: “Đưa quà sinh nhật gì?”
Diệp Thu Đồng không thể trả lời: “Chuyện này đã thu xếp xong.”
Tô Lâm Á mở tay ra, duỗi đến trước mặt Diệp Thu Đồng: “Đưa lễ vật cho tôi, tôi mang qua đó.”
Diệp Thu Đồng không thể tin được, Tô Lâm Á lại có thể nói ra được câu này.
Cô ta biết phần lễ vật này quý trọng đến thế nào sao, gần như là dù ra giá cũng không có người bán, Tần Dịch tốn công sức một phen mới lấy được nó, lễ vật như vậy mới phù hợp với thân phận của Chu Chính Hoa, sao có thể nói đưa cho cô ta là đưa ngay được.
Diệp Thu Đồng vốn nghĩ Tô Lâm Á là đại tiểu thư, nhưng hiện tại đã xác định được, người này là không có giáo dưỡng, không có văn hóa, cũng không có kiến thức, chắc chắn là không phải tiểu thư khuê các gì.
Diệp Thu Đồng thầm thấy tức giận, nhẫn nhịn đáp: “Tô tiểu thư, lễ vật đã được công ty bảo mật đưa đến Chu phủ, không thể đưa cho cô được.”
Tô Lâm Á ngước mắt, đi đến trước mặt Diệp Thu Đồng, nói: “Có phải anh muốn làm trái lời tôi đúng không, hôm qua Tần tổng giữ gìn anh nên anh muốn trời cao chứ gì, đưa đồ cho tôi.”
Diệp Thu Đồng thật sự không còn lời nào để nói, cậu rốt cuộc không thể nhịn được nữa: “Tô tiểu thư, xin cô đừng gây rối vô cớ như thế.”
Tô Lâm Á chỉ vào mũi Diệp Thu Đồng: “Anh dám nói chuyện với tôi như thế sao!”
Hôm qua Tần Dịch đã không thèm nể mặt, làm Tô Lâm Á rất khó chịu, sau khi trở về cô ta chết sống nuốt không trôi cơn tức này, nhưng lại không thể từ bỏ yến hội của Chu Chính Hoa và gia sản của Tần gia, hôm nay tiếp tục hoá trang thay quần áo, buổi tối chuẩn bị dán lên Tần Dịch.
Nhưng cô ta vừa nhìn thấy Diệp Thu Đồng liền không ngăn được giận dữ, người này dựa vào cái gì lại dám diễu võ dương oai trước mặt cô ta, ngày hôm qua Tần Dịch còn ra mặt giữ gìn, có phải bọn họ có một chân hay không.
Tô Lâm Á tự nhận là quen biết Giang Đan Quỳnh, địa vị không tầm thường, nào chịu được một thư ký nhỏ lên mặt dạy đời mình cơ chứ.
Cô ta nâng lên cánh tay, đánh về phía gương mặt của xinh đẹp Diệp Thu Đồng, hôm nay cô ta phải trừng trị tiểu yêu tinh này một trận mới được.
Diệp Thu Đồng trầm mặt xuống, tiếp được cánh tay của Tô Lâm Á, nghiêm túc nói: “Tô tiểu thư, thỉnh tự trọng.”
Tô Lâm Á không nghĩ tới cậu lại dám phản kháng, muốn rút tay của mình về, tiếp tục tát Diệp Thu Đồng, nhưng lại không rút ra được.
Diệp Thu Đồng nắm chặt cánh tay Tô Lâm Á, sắc mặt rất tức giận.
Mấy người này làm sao vậy, người nào người nấy đều quên cậu là đàn ông rồi sao, cậu còn có thể đấm gãy mũi người khác, mà vị tiểu thư này lại vọng tưởng muốn nhục nhã cậu.
Tô Lâm Á không thể nhúc nhích, có chút sợ, la lớn: “Anh làm gì đấy! Buông tôi ra!”
Diệp Thu Đồng mặt mày âm trầm, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào Tô Lâm Á, có vẻ yêu dị kỳ lạ.
Tô Lâm Á ý thức được sức lực của hai người khác biệt, trong lòng chột dạ, gọi người bên cạnh: “Mấy người ngẩn ra đấy làm gì, giữ chặt anh ta lại mau!”
Mấy người nọ động tác có chút chần chờ, bọn họ cũng không ưa gì vị Tô tiểu thư này, nhưng bọn họ rốt cuộc chỉ là cấp dưới.
Lúc này truyền đến một giọng nói: “Gào quỷ gì đấy.”
Tần Dịch mang theo vệ sĩ, xuất hiện ở cửa phòng.
Diệp Thu Đồng nhìn thấy Tần Dịch liền ngơ ngẩn, theo bản năng buông tay ra, Tô Lâm Á vừa được tự do, lập tức bổ nhào tới trước mặt Tần Dịch khóc lóc kể lể: “Thư ký của anh muốn đánh em!”
Tần Dịch nghiêng người né tránh, không để Tô Lâm Á dính lên, nhíu mày.
Tô Lâm Á không hổ là diễn viên, trong nháy mắt liền rặn ra vài giọt nước mắt, bắt đầu hoa lê dính hạt mưa: “Anh ta lại dám ra tay với phụ nữ, anh phải ra mặt giúp em!”
Diệp Thu Đồng hoài nghi trước đó cô ta đóng phim trạch đấu, lời kịch thế này mà cũng nói ra miệng được.
Cậu cũng lười giải thích, chỉ im lặng đứng đó.
Tần Dịch nhìn Diệp Thu Đồng trầm mặc, quay đầu, lạnh lùng nói với Tô Lâm Á: “Hôm nay không cần cô nữa, mau thu xếp hành lý, nên về đâu thì về đó đi.”
Tô Lâm Á sửng sốt, quên mất khóc lóc, hỏi lại: “Anh nói cái gì?”
Tần Dịch lười đến lặp lại, nhìn mấy cô cậu trợ lý trong phòng, nói: “Mấy người thay Tô tiểu thư thu xếp chuyến bay, lập tức đưa cô ta ra sân bay.”
Tô Lâm Á choáng váng, nói: “Lát nữa em còn phải đi theo anh gặp bác Chu mà.”
Tần Dịch liếc sang cô ta, nói: “Không cần.”
Tô Lâm Á phản ứng lại, bắt đầu la lối khóc lóc, nhào tới muốn níu kéo Tần Dịch: “Em là được mẹ của anh giới thiệu lại đây, sao anh có thể đối xử với em như vậy!”
Tần Dịch cực kỳ mất kiên nhẫn, chỉ huy trợ lý ngăn cô ta lại, hắn đứng yên trước mặt Tô Lâm Á, từ trên cao nhìn xuống, nói rõ từng chữ một mà cảnh cáo: “Đừng thách thức sự nhẫn nại của tôi, tính tình của tôi không tốt lắm đâu.”
Trên người Tần Dịch thường xuyên mang theo cảm giác ngạo mạn của kẻ trên, những lúc không vui, nét mặt căng chặt, lạnh nhạt lại nghiêm khắc, cả người toả ra áp lực khó có thể hình dung, làm người khác ứa cả mồ hôi lạnh.
Tô Lâm Á ý thức được Tần Dịch là làm thật, bị vẻ lạnh lùng của hắn doạ sợ, không dám nhúc nhích nữa.
Tần Dịch thấy cô ta thành thật, quay đầu, gọi Diệp Thu Đồng: “Cậu.”
Diệp Thu Đồng cho rằng tổng tài muốn mắng cậu, không tình nguyện mà đi đến bên người Tần Dịch, cúi đầu, nói: “Tần tổng, có gì cần dặn dò ạ.”
Tần Dịch nói một câu: “Đi theo tôi.”
Nói xong liền đi nhanh ra ngoài.
Diệp Thu Đồng ngẩn người, chạy nhanh theo sau.
Rời khỏi căn phòng làm người ta hít thở không thông, cả bầu không khí đều trở nên tươi mát.
Diệp Thu Đồng bình tĩnh rồi lại có chút hối hận, cậu lại đắc tội với kẻ có tiền, dù gì thì Tô Lâm Á vẫn là khách của Tần Dịch.
Giống như Tô Lâm Á đã nói, cậu chỉ là một thư ký, không nên xung đột với khách của ông chủ, cậu còn hại Tần Dịch mất bạn nữ nữa.
Diệp Thu Đồng thấp thỏm đi theo Tần Dịch, Tần Dịch một khắc cũng không ngừng, không biết là muốn đi đâu, mãi đến khi bọn họ tới bãi đỗ xe, Tần Dịch tiếp tục chỉ huy cậu: “Lên xe.”
Diệp Thu Đồng mê mang hỏi: “Tần tổng, chúng ta phải đi đâu?”
Tần Dịch không có trả lời, chỉ là nhìn thời gian, nói: “Còn kịp, nhanh lên.”
Diệp Thu Đồng lại không dám hỏi nhiều, vội vàng lên xe.
Bọn họ ngồi xe chạy một đường, cuối cùng lại đến cửa trung tâm mua sắm mà Diệp Thu Đồng bồi Tô Lâm Á đi dạo ngày hôm qua.
Diệp Thu Đồng càng không rõ, đi theo Tần Dịch xuống xe bước vào bên trong, Tần Dịch rốt cuộc nói cho cậu biết: “Tối nay cậu tham gia yến hội với tôi.”
Diệp Thu Đồng sửng sốt.
Tổng tài mất đi bạn nữ, hoặc là một mình dự tiệc, hoặc là lại tìm người khác, nhưng dù thế nào thì cũng không tới phiên cậu chứ.
Diệp Thu Đồng còn chưa kịp vui vẻ, đột nhiên lại nhớ tới câu nói đùa lần trước, Tần Dịch nói, nếu cậu làm việc bất lợi, hắn liền mua cho cậu một cái váy đỏ, bắt cậu mặc nó đi tham gia yến hội……
Diệp Thu Đồng dừng chân.
Tần Dịch quay đầu lại, thúc giục cậu: “Đừng có lằng nhằng, sắp không kịp rồi.”
Diệp Thu Đồng hoảng sợ mà trợn mắt nhìn tổng tài.
Tổng tài dẫn cậu tới trung tâm mua sắm, là muốn mua váy cho cậu sao?
Diệp Thu Đồng lảo đảo lui về phía sau, rất muốn xoay người bỏ chạy.
Tần Dịch thấy cậu không những không đuổi theo, mà còn lùi về sau, không kiên nhẫn mà bước ra chân dài quay lại, giữ chặt cánh tay Diệp Thu Đồng, túm cậu đi vào trong.
Diệp Thu Đồng luống cuống, chết sống không chịu động, dùng sức muốn chạy trốn.
Tần Dịch không thể hiểu được: “Cậu làm gì đấy?”
Mặt mày Diệp Thu Đồng đỏ bừng, hoảng hốt nhìn tổng tài, lộ ra vẻ mặt đáng thương như muốn khóc, trong ánh mắt như van xin: “Có thể không mặc váy không ạ……”
Tần Dịch lập tức sửng sốt, chậm mất nửa giây mới phản ứng lại, sau đó nhìn Diệp Thu Đồng, giống như đang nhìn người ngoài hành tinh.
***