• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hoàng nhi, ngươi lớn rồi, cả ngày dính vào ta cũng không tốt.” Đỗ Mạn Thanh hơi nghiêng người đi, vội vàng lảng sang chuyện khác: “Không phải muốn dẫn ta xuất cung một chuyến sao? Đã sắp xếp xong hết chưa?”

Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh nghiêm túc lên, hơi thất vọng, sau đó lại tưởng tượng đến chuyện đi ra ngoài cùng nhau, không chừng lại có bước ngoặt, lại bắt đầu hưng phấn lên, đáp: "Đã sắp xếp ổn thỏa rồi, lúc sập tối sẽ xuất cung, ở khách điếm một đêm, hôm sau về.”

Đỗ Mạn Thanh muốn xuất cung, đúng là phải giấu người khác, nhưng lại không giấu được Diệu Tâm cùng Thu Tình hai cung nữ hầu hạ bên người này. Vì thế, đợi đến khi Mộ Dung Khuê cáo lui, nàng liền gọi Diệu Tâm Thu Tình vào điện dặn dò.

Diệu Tâm cùng Thu Tình vừa nghe Đỗ Mạn Thanh muốn xuất cung, hiển nhiên là cực kỳ sợ hãi, vội vàng khuyên can: “Bên ngoài hỗn độn, nếu Thái hậu nương nương bị đụng trúng thì sao? Với lại, cho dù muốn xuất cung, cũng phải thu xếp mọi thứ chu toàn ổn thỏa rồi mới đi được!”

Đỗ Mạn Thanh khoát tay nói: "Các ngươi không cần khuyên nữa, chỉ cần ở lại đây thủ Khôn Ninh cung cho tốt, không để lộ tin tức là được.”

Diệu Tâm cùng Thu Tình mắt thấy khuyên nhủ không được, lại hỏi: “Vậy ai sẽ bảo vệ cho Thái hậu nương nương cùng Hoàng thượng?”

Đỗ Mạn Thanh nói: "Có Thạch Cố Hành cùng Nghiêm Thừa Ân đấy thôi!”

Diệu Tâm cùng Thu Tình vừa nghe đến Thạch Cố Hành, hơi thả lỏng một chút. Võ nghệ của Thạch Cố Hành đúng là có thể bảo vệ cho Thái hậu nương nương cùng Hoàng thượng. Vả lại Nghiêm Thừa Ân làm người cẩn thận, tất nhiên sẽ âm thầm sắp xếp thêm người nữa.

Đỗ Mạn Thanh dặn dò xong, lại gọi Đỗ Hàm Lan vào điện. Đỗ Hàm Lan cũng khuyên can vài câu, mắt thấy khuyên can không được, chỉ đành phải đáp ứng Đỗ Mạn Thanh, giúp đỡ bảo vệ cho Khôn Ninh cung.

Đỗ Mạn Thanh sắp xếp xong đâu vào đấy, lúc này mới đứng trước gương nhìn kỹ mặt mình, cân nhắc xuất cung phải giả trang như thế nào mới không bị chú ý.

Chưa đến hoàng hôn, Đỗ Mạn Thanh đã thay sang quần áo của cung nữ, vẽ lông mày, còn bôi thêm phấn vàng lên mặt, che đi màu da trắng nõn.

Lúc Mộ Dung Khuê vào điện, thấy diện mạo của Đỗ Mạn Thanh, hoảng sợ nói: "Mẫu hậu bôi trét gì lên mặt vậy?”

"A, ngươi vẫn còn nhận ra ta sao?” Đỗ Mạn Thanh trừng mắt.

Mộ Dung Khuê “vâng” một tiếng, nhìn Đỗ Mạn Thanh nói: “Lông mày của mẫu hậu vẫn còn thanh tú quá, không đủ thô, không đủ đen."

Đỗ Mạn Thanh vừa nghe, lại ngồi vào bàn trang điểm cầm gương lên soi soi, hơi hoang mang nói: “Nếu quá thô quá đen nhìn sẽ rất giả đó!”

Mộ Dung Khuê đứng đằng sau Đỗ Mạn Thanh, cúi nửa người xuống, nhìn Đỗ Mạn Thanh trong kính, nói: "Để nhi tử vẽ lông mày cho mẫu hậu, bảo đảm có thể vẽ cho thô hơn đen hơn mà nhìn lại rất thật.”

Lúc Mộ Dung Khuê nói chuyện, đứng sát lại gần, hơi thở lướt qua vành tai của Đỗ Mạn Thanh. Đỗ Mạn Thanh cảm thấy hơi ngứa, vành tai thoáng chốc đỏ lên.

Mộ Dung Khuê nhìn vành tai đỏ ửng của Đỗ Mạn Thanh, lòng bàn tay cũng nóng lên, tưởng tượng mùi vị của vành tai nàng, nhất thời cảm thất miệng đắng lưỡi khô. Hắn cắn cắn đầu lưỡi, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, đi vòng ra trước mặt Đỗ Mạn Thanh, ngồi dựa vào mép bàn trang điểm, cầm bút vẽ lông mày, giơ lên trước mặt Đỗ Mạn Thanh, làm ra vẻ như muốn vẽ.

Đỗ Mạn Thanh bất đắc dĩ, đành phải nhắm mắt lại nói: “Vẽ đi, đừng có đâm mù mắt ta là được.”

Mộ Dung Khuê giơ bút lên, tỉ mỉ vẽ phác họa cho Đỗ Mạn Thanh. Vẽ phác họa được một nửa, khóe mắt lại rơi trên bờ môi anh đào non mềm của nàng, nhất thời tinh thần bay đi hết một nửa.

Đỗ Mạn Thanh cảm giác được Mộ Dung Khuê hơi dừng lại, mở mắt ra, chớp chớp mắt, hỏi: “Sao rồi?”

Mộ Dung Khuê lấy lại tinh thần, thì thầm nói: “Môi mẫu hậu cũng quá đẹp rồi, chi bằng tô thêm một chút mới tốt.”

Đỗ Mạn Thanh liền soi vào trong gương một cái, mím mím thôi, có chút sợ run.

Mộ Dung Khuê nói: "Mẫu hậu không cần sầu lo, giao cho nhi tử là được.”

Đỗ Mạn Thanh "a" một tiếng hỏi: “Chẳng lẽ ngươi cũng muốn tô môi ta thành thô đen sao?”

Mộ Dung Khuê bật cười nói: “Đương nhiên là không."

Khi Đỗ Mạn Thanh nói chuyện, cũng đã nhắm mắt lại, nói: “Mau mau vẽ đi, không còn sớm nữa.”

Mộ Dung Khuê tập trung tinh thần, giúp Đỗ Mạn Thanh vẽ lông mày rồi cười nói: "Mẫu hậu nhìn thử xem!”

Đỗ Mạn Thanh mở mắt, soi gương vừa thấy, sau khi Mộ Dung Khuê vẽ xong, quả nhiên là lông mày thìn thô đen hơn rất nhiều. Bởi vì đã cẩn thận vẽ phác thảo trước, cho nên nhìn không hề giả tạo. Tướng mạo nàng lúc này nhìn giống như một cô nương nông thôn có cặp lông mày dày rậm.

Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh có vẻ vừa lòng, lại cầm bút lên tô son môi giúp nàng. Đến khi tô xong, tay hơi run lên, son lệch khỏi viền môi, nhếch một cái ở ngay khóe môi.

Đỗ Mạn Thanh soi gương lần nữa, thấy bây giờ mình thành một cô nương nông thôn mày rậm môi méo.

Mộ Dung Khuê vô cùng hài lòng, "Mẫu hậu thế này là an toàn nhất.”

Đỗ Mạn Thanh nghiêng đầu nhìn nhìn, suýt nữa nhận không ra mình, đến khi nghe được Mộ Dung Khuê gọi nàng là mẫu hậu, nhân tiện nói: "Đợi đi ra ngoài, cũng không thể gọi mẫu hậu nữa.”

Mộ Dung Khuê hết sức chờ mong, hỏi: “Vậy gọi là gì?”

Đỗ Mạn Thanh đáp: "Ngươi gọi ta tỷ tỷ là xong!”

Mộ Dung Khuê ngốc lăng, nhỏ giọng nói: "Mẫu hậu không có tên à?"

Đỗ Mạn Thanh đột nhiên cảm thấy thương cảm, đúng nha, từ khi mình xuyên đến đây, ngay cả tên cũng không có sao? Nàng nghĩ nghĩ, nói: "Ta từng có một cái tên, gọi là Mạn Thanh, nếu đi ra ngoài muốn gọi tên, ngươi cứ gọi ta A Thanh là được!”

"A Thanh!" Mộ Dung Khuê cong đầu lưỡi gọi tên này lên, hận sao tên này không phải là thật, hắn có thể ngậm trong miệng không tha.

Đỗ Mạn Thanh không chú ý tới âm điệu của Mộ Dung Khuê, chỉ nhìn quần áo của hắn, hỏi: “Ngươi cứ xuất cung như vậy à?”

Mộ Dung Khuê nhẹ nhàng vén vạt áo lên, lộ ra quần áo nội thị bên trong, cười nói: “Thế này thì cứ cởi áo ngoài ra là được.”

Thật ra nếu hoàng đế Nam Chu muốn xuất cung, đương nhiên có thể đi ra thoải mái, nhưng mang theo nữ thần Thái hậu nương nương xuất cung, vậy thì cực kỳ gây chú ý. Hơn nữa, lúc đó cả một đội thị vệ cùng cung nữ đi theo, muốn đi dạo ngắm phố, cơ bản là không có khả năng.

Một lát sau, Thạch Cố Hành điều khiển xe ngựa xuất cung, bên trong xe ngựa là Nghiêm Thừa Ân cùng với một cung nữ và một thái giám. Thủ vệ thấy Thạch Cố Hành cùng Nghiêm Thừa Ân, biết bọn họ là tâm phúc của hoàng đế, cũng không dám tra xét nghiêm ngặt, lại thấy cung nữ cùng thái giám trong xe ngựa giơ thẻ bài ra, bảo là phụng hoàng mệnh xuất cung làm việc, đương nhiên cho đi dễ dàng.

Chẳng mấy chốc xe ngựa đã đi đến trước cửa khách điếm được định ra từ trước. Thạch Cố Hành cùng Nghiêm Thừa Ân che chở cho xe ngựa, Mộ Dung Khuê nhảy xuống xe, đỡ Đỗ Mạn Thanh ra, đỡ nàng đi vào trong khách điếm.

Mới vào đến phòng trọ, Đỗ Mạn Thanh liền ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy con đường thông đi bốn phương, một đám người cổ đại đi tới đi lui, cực kỳ phồn hoa náo nhiệt, cảm thấy hơi kinh ngạc.

Mộ Dung Khuê cũng đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, cười nói: “Mùng tám hàng tháng sẽ họp chợ đêm một lần. Hôm nay vừa đúng mùng tám, đợi đến khi trời tối, nhi tử sẽ dẫn mẫu hậu đi dạo chợ đêm.”

Bởi vì Mộ Dung Khuê cùng Đỗ Mạn Thanh, một người mặc đồ nội thị, một người mặc đồ cung nữ, ra ngoài không tiện, nên Nghiêm Thừa Ân đến tiệm may mua một bộ quần áo cho bọn họ, lần lượt dâng lên.

Mộ Dung Khuê giơ quần áo lên, thấy kiểu dáng thông thường, đường may cũng coi như tinh xảo, liền gật đầu, buột miệng nói: "Nhi tử hầu hạ mẫu hậu thay quần áo!"

Đỗ Mạn Thanh quẫn, nâng cao giọng, nói: "A Khuê!"

Mộ Dung Khuê bấy giờ mới ý thức được mình ăn nói đường đột, vội vàng cầm quần áo te te đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại cho Đỗ Mạn Thanh.

Đỗ Mạn Thanh thở dài một hơi, cài chốt cửa, đóng chặt cửa sổ rồi mới bắt đầu thay quần áo.

Màn đêm buông xuống, ba vị quý công tử thiếu niên che chở cho một vị tiểu thư mày rậm môi méo bắt đầu đi dạo chợ đêm.

Đỗ Mạn Thanh ngó đông ngó tây, nàng thường hay đứng trước một quán nào đó, cầm cây lược, mặt nạ cùng với mấy thứ linh tinh hay ho này nọ, Mộ Dung Khuê bước lên trả tiền, Nghiêm Thừa Ân tự động tiến lên nhận lấy món đồ, cầm giúp, Thạch Cố Hành thì che chở, không cho đám người hỗn tạp đụng tới Đỗ Mạn Thanh.

Nhưng điều khiến bọn họ không thể tưởng được chính là, đám người hỗn tạp kia cứ muốn chen chúc tiến lên, lại còn quan sát đánh giá bọn họ.

Mộ Dung Khuê cẩn thận che cho Đỗ Mạn Thanh, có chút ảo não. Nhìn đi nhìn đi, cho dù khuôn mặt mẫu hậu đã vẽ thành ra như vậy, nhưng cũng không ngăn nổi dáng người phong lưu. Một bóng dáng thanh tú xinh đẹp là đã đủ để hấp dẫn đám người này rồi.

Nghiêm Thừa Ân lại than thở: Aiz, Hoàng thượng quá đẹp rồi, không thấy mấy đại cô nương chen đến sao? Nhất định là vì Hoàng thượng mà tới. Sớm biết thế thì mình đã đề nghị ngài vẽ mày tô môi luôn rồi.

Thạch Cố Hành không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại oán thầm: Hoàng thượng cùng Thái hậu nương nương thì hiển nhiên không cần nói tới, chỉ là tiểu tử Nghiêm Thừa Ân này, vậy mà lại không biết tô mặt cho đen đi. Giờ thì hay rồi, trêu hoa ghẹo nguyệt.

Thật ra điều mà mấy nam tử thiếu niên tò mò chính là, ồ, ba mỹ thiếu niên khí chất cao nhã che chở một tiểu thư xấu xí, chắc hẳn là thân phận của tiểu thư xấu xí này phải vô cùng cao quý, không bằng chen lên nhìn một cái.

Nơi này một đống người chen tới chen lui, cách đó không xa có một nhóm người khác tiến đến, cầm đầu là một thiếu niên. Thiếu niên này thấy phía trước náo nhiệt, liền sai một gã sai vặt đi xem có chuyện gì.

Gã sai vặt nhìn nhìn, gạt đám người ra, cười nói: "Công tử, đằng trước có ba công tử tuấn tú bảo vệ cho một cô nương xấu xí lựa chọn đồ vật, mọi người đang đoán cô nương xấu xí đó là thần thánh phương nào!”

Người được gọi là công tử chính là con trai của Binh bộ Thị lang, danh hiệu Vương Lão Hổ, một trong bốn ác bá ở kinh thành.

Vương Lão Hổ là con trai độc nhất trong nhà, được mẫu thân cưng chiều, không học vấn không nghề nghiệp, sau khi lớn lên cứ thế mà thành ác bá. Hắn thích nhất là đi dạo chợ đêm đoạt thiếu nữ xinh đẹp. Bây giờ vừa nghe mọi người vây quanh một cô nương xấu xí, cũng cảm thấy hứng thú, reo lên: “Xông lên! Mời cô nương kia đến đây xem một chút!”

Thạch Cố Hành đang dùng cánh tay gạt một người vừa chen chúc vào, chỉ thấy đám người đột nhiên tản ra, có người la lên: "Vương Lão Hổ đến, mau lui lại!"

Trước kia, lúc Đỗ Mạn Thanh xem phim truyền hình, thường hay thấy một ác bá tên là Vương Lão Hổ xông ra cướp cô dâu. Bây giờ vừa nghe thấy tên này, không khỏi ngừng chọn đồ, lẩm bẩm: “Đừng nói là gặp phải ác bứ chứ?”

Mộ Dung Khuê đứng bên cạnh nghe được câu nói của nàng, cười nói: "Đừng nói một tên ác bá, chứ một đám ác bá có tới cũng sẽ bị đánh gục thôi.”

Nghiêm Thừa Ân cũng cười nói: "Hồi trước bọn thần lén ra ngoài đi dạo, cũng đánh ác bá không ít. Mấy năm nay không đi, không ngờ lại có thêm một Vương Lão Hổ?"

Vương Lão Hổ tiến lên vài bước, chỉ thấy đám người không phận sự lập tức tản ra, để lộ ra ba mỹ thiếu niên cùng với một cô nương xấu xí. Hắn từng thấy nhiều mỹ nữ, cũng là một kẻ có năng lực phân biệt, chỉ liếc mắt một cái đã biết Đỗ Mạn Thanh hóa trang, đến khi nhìn thấy dáng người của Đỗ Mạn Thanh, không khỏi nhếch miệng cười ha hả. Chỉ là hắn thấy tướng mạo của đám người Mộ Dung Khuê không tồi, không giống tiểu dân bình thường, ngược lại nhẫn nhịn xuống, cắm cây quạt ra đằng sau áo, chắp tay nói với đám người Mộ Dung Khuê: "Ba vị huynh đài, vị tiểu thư này là tỷ muội của các ngươi sao? Tiểu đệ chỉ vừa mới liếc mắt một cái đã yêu ngay, muốn nạp nàng làm tiểu thiếp, không biết quý phủ ở đâu? Tiểu đệ có thể đến tặng quà. Đúng rồi, phụ thân của tiểu đệ là Binh bộ Thị lang, nếu vị tiểu thư này đi theo tiểu đệ, đương nhiên là mặc vàng mang bạc, cực kỳ hưởng thụ.”

Thật đúng là cẩu huyết mà! Đỗ Mạn Thanh trợn mắt há mồm, nhìn Vương Lão Hổ đang chậm rãi nói.

Mộ Dung Khuê đợi Vương Lão Hổ báo tên báo họ xong, “a” một tiếng rồi nói: “Hóa ra là nhi tử của Binh bộ Thị lang.” Nói xong vung tay lên, "Đánh!"

Thạch Cố Hành lên tiếng trả lời, xông ra, một quyền đấm thẳng vào mặt Vương Lão Hổ, đánh ngã Vương Lão Hổ, lại bay lên đạp vài gã sai vặt, chỉ trong giây lát đã đánh tan tác đám người của Vương Lão Hổ.

Thạch Cố Hành vừa ra tay, Vương Lão Hổ liền biết không ổn, liền nằm trên đất nói: “Nè nè, các ngươi thực không biết lễ nghi gì hết, chẳng qua ta chỉ xin cưới tỷ muội của các ngươi, sao các ngươi lại có thể xuống tay như thế chứ?”

Mộ Dung Khuê bị quét sạch hết hứng thú, tự mình bảo vệ cho Đỗ Mạn Thanh đi mất tiêu rồi.

Thạch Cố Hành cùng Nghiêm Thừa Ân ngoảnh mặt quay mông không thèm trả lời Vương Lão Hổ, bám theo sau.

Vương Lão Hổ thấy bọn họ đã đi khuất, lăn một vòng đứng dậy, sai một tên người hầu: “Đi, đi theo bọn họ, xem đêm nay bọn họ ngủ ở chỗ nào? Đến lúc đó đốt mê hương lên. Ta thật muốn nhìn xem, cô nương xấu xí kia có hình dáng thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK