• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh vừa làm gì đó thì bên trong bảo vật đã có hình ảnh của hắn và nàng cùng đứng chung một chỗ, không khỏi sợ hãi, thầm than: Món bảo vật trên người mẫu hậu thực sự bất phàm!

Đỗ Mạn Thanh nhìn nhìn điện thoại, chỉ thấy tấm hình chụp chung của nàng và Hoàng đế, cũng chẳng lóe ra tí ánh sáng nào, nhất thời chán nản.

Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh thần sắc có nhiều điều suy nghĩ, dịu dàng hỏi:” Mẫu hậu, có phải bảo vật xảy ra vấn đề?”

Nàng nhìn qua Mộ Dung Khuê, không muốn bị quấy rầy, bảo mau đi ra ngoài.

Mộ Dung Khuê vừa nghe, vội vội vàng vàng đi ra.

Đỗ Mạn Thanh lại tự động viên bản thân, muốn chụp thêm vài tấm. Mấy tiếng Tách! Tách vang lên nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra, nàng vẫn đứng yên ở nơi cũ, tâm trạng rơi xuống trầm trọng. Nhìn qua, thật là không trở về được đi! >.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK