Một tiết này, Hứa Điềm đều trong trạng thái hoảng hốt.
Cô nghĩ không ra, vì sao vài ngày trước còn ở thành phố A, dặn dò vết thương của cô tốt lên có thể tìm người đàn ông này, hiện tại lại xuất hiện ở đây, đứng trên bục giảng lớp cô học, trở thành giáo viên tiếng Anh.
Từ ngày đó đến giờ, tất cả mọi thứ, đều không phải hướng mà Hứa Điềm muốn đi.
Bọn họ hẳn là vên vui sướng hoặc là ghê tởm vượt qua một đêm, sau đó lại bất tương phùng, mà không phải phát triển trở thành một đoạn quá khứ cấm kỵ như vậy.
Cánh tay hung hăng bị đụng một chút, Hứa Điềm thu lại suy nghĩ, nghi ngờ nhìn sang phía Đường Vưu Giai. Môi cô nàng khẽ nhúc nhích: "Lữ hành nào đã từng trải qua khó quên nhất, tiếng Anh."
Hứa Điềm không hiểu ra làm sao, đã nghe được Từ Chính Thanh gọi cô trả lời: "Bạn học số 25 có ở đây không?"
Hứa Điềm đứng lên, đón nhận tầm mắt anh.
Bốn mắt nhìn nhau, Từ Chính Thanh cũng thấy rõ gương mặt Hứa Điềm, nhưng anh không lộ ra dáng vẻ gì khác thường, kinh ngạc một chút cũng không có.
Giống như hai người lần đầu tiên nhìn thấy nhau, giống như Hứa Điềm chưa từng nghe qua âm thanh mang theo dục vọng của anh, giống như hai người không điên cuồng hôn môi, mút gốc lưỡi tê dại.
Từ Chính Thanh chỉ liếc mắt một lần liền rời tầm mắt, lạnh như băng ý bảo Hứa Điềm có thể bắt đầu rồi.
Hứa Điềm không có định lực như vậy giống Từ Chính Thanh.
Cô tức Từ Chính Thanh đột nhiên xuất hiện quấy rầy cuộc sống bình thường của cô, tức anh mất trí nhớ liền có thể mất trí nhớ, tức anh ngày đó giả vờ dịu dàng.
Dù sao anh đã sớm biết mình là hạng người nào, Hứa Điềm không quan tâm, nhìn anh, dùng tiếng Anh nói.
"Kỳ nghỉ tôi cùng bạn bè đến thành phố A, chúng tôi đặt khách sạn ở gần phía nam bờ sông, ăn rất nhiều đồ ăn ngon không biết gọi là gì, mềm mại ngọt ngào giống như kẹo bông gòn. Tuy rằng trên đường ngoài ý muốn bị trẹo chân, nhưng cũng xác thật đó là một đoạn lữ hành khó quên."
Hứa Điềm nói lời này bỏ ba thêm bốn, hơn nữa cũng chẳng có nội dung gì thực chất, chẳng giống với trình độ ngày thường của cô, mọi người chỉ cảm thấy chắc cô đang quá khẩn trương.
Nhưng Hứa Điềm biết bản thân mình đang nói gì, Từ Chính Thanh cũng biết, cô nói là cảm giác ngày đó hai người hôn môi, xúc cảm giống như kẹo bông gòn, chính là bờ môi của anh.
Từ Chính Thanh hiển nhiên cũng nhớ đến cái gì, biểu cảm có một lát mất tự nhiên.
Ngoại trừ Hứa Điềm, không ai chú ý tới. Cô nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười nhẹ.
Sau khi tan học, Đường Vưu Giai hỏi Hứa Điềm đi đi thành phố A lúc nào, người bạn cùng ở khách sạn là ai. Cô biết Hứa Điềm có người bạn trai học đại học A ở đất khách.
Hứa Điềm nói: "Mùng một tháng sáu đi, bạn là bịa thôi."
Đường Vưu Giai vẻ mặt cười hiền hậu: "À, ngọt ngào ngoan ngoãn cũng học cách nói dối nhé, thật đáng mừng. Nhưng mà lần sau không được đi tìm anh ta một mình, ở đó trời xa đất lạ, dễ dàng bị lừa đi khách sạn. Đàn ông đều hư."
"Ừm, sẽ không."
Đều đã chia tay, đâu ra có lần nữa.
Từ từ, Hứa Điềm đột nhiên nhớ đến gì đó, bản thân mình sau khi biết đối phương ngoại tình lại đơn phương chia tay, còn chưa nói cho anh ta. Cô đem người từ sổ đen lôi ra, nhắn tin nói chia tay.
Không đến một phút, Đại Phi đánh điện thoại gọi đến: "Hứa Điềm, em vì sao cứ luôn như vậy? Chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của anh, muốn chia tay liền chia tay, chưa bao giờ thỏa hiệp. Kết giao như vậy......"
Anh ta biểu hiện thật tức giận, tựa như Hứa Điềm là người không có cảm tình, luôn là người vô cớ gây rối.
Nhưng Hứa Điềm biết không phải như vậy, cô đánh gãy anh ta: "Tôi thấy rồi."
Âm thanh bình thản: "Mùng một tháng sáu, tôi đi tìm anh, nhìn thấy anh đưa hoa cho người con gái khác. Chúng ta chia tay đi Đại Phi, chúc anh hạnh phúc."
Hứa Điềm cúp điện thoại, kéo đen phương thức liên lạc của Đại Phi.
Thất tình đối Hứa Điềm không có ảnh hưởng gì, việc này thậm chí còn không bằng Từ Chính Thanh xuất hiện trong cuộc sông của cô, tạo thành cú đánh vừa sâu vừa lớn, bạn cùng phòng cũng không phát hiện ra.
Cho nên vài ngày sau Đại Phi tìm đến, Đường Vưu Giai hoàn toàn không biết gì cả còn giúp anh ta dẫn đường.
Hiện tại là chuẩn bị vào giờ tiết tiếng Anh, Hứa Điềm đang thuyết phục bản thân phải tâm bình khí hòa, thình lình giọng của Đại Phi truyền đến, cô hoảng sợ.
"Ngọt ngào, chúng ta nói chuyện." Đại Phi nói.
Bậc thang ở trường ngồi đầy người, Đường Vưu Giai vẻ mặt vô tội, Hứa Điềm không nghĩ làm người khác chú ý, dẫn anh ta ra hành lang.
Bốn bề vắng lặng, Đại Phi nói mang theo vẻ cầu xin: "Ngọt ngào, anh sai rồi. Bạn nữ kia tự mình theo đuổi, em thông cảm cho anh, đàn ông nghẹn lâu rồi dễ dàng phạm sai lầm, anh đối với cô ta không thích chút nào, chỉ vì giải quyết nhu cầu sinh lý thôi."
"Về sau em thỏa mãn anh, anh cùng cô ta chặt đứt, chúng ta sẽ tốt lên mà, được không?"
Lời này đúng thật là không có đạo lý, Hứa Điềm lại nhất thời không biết phải phản bác ra làm sao.
Cô chỉ có thể khô cằn nói: "Không tốt. Chúng ta đã chia tay."
Hứa Điềm vô tình kích thích đến anh ta, đột nhiên đến gần sát Hứa Điềm, âm thanh cất cao: "Không được, không chia tay, anh còn không đồng ý! Dựa vào cái gì......"
Hứa Điềm cảm nhận được sự uy hiếp, đang nghĩ ngợi làm thế nào thoát thân, phía sau đột nhiên truyền đến giọng đàn ông.
"Xin lỗi quấy rầy hai người, nhưng có thể để tôi đi trước không. Tiết học bị muộn rồi."
Từ Chính Thanh tây trang giày da, cà vạt đeo ngay ngắn, trong tay còn cầm giáo án. Tuy rằng mặt anh lãnh đạm tràn đầy vẻ việc này chẳng liên quan mình, nhưng tư thái thong dong mạnh mẽ vẫn làm cho Đại Phi theo bản năng lui lại mấy bước.
"Không cần lại đến tìm tôi."
Hứa Điềm lưu lại một câu, nhân cơ hội bay nhanh trở về phòng học.
Đường Vưu Giai thấy cô vội vàng chạy về, nhịn không được hỏi: "Bạn trai cậu đâu rồi?"
"Chia tay." Hứa Điềm bình tĩnh nói.
Từ Chính Thanh chậm chạp bước vào sau, gương mặt lạnh lùng cấm dục soái ca làm không ít bạn nữ thầm thì bàn tán. Hứa Điềm cũng nhìn chằm chằm anh, nửa ngày, cô cười nhạt trong lòng.
"Làm bộ làm tịch." Hứa Điềm nhỏ giọng nói.
Nhưng mà, săn sóc dịu dàng, cùng cao ngạo không thể với, cuối cùng cái nào mới chân chính là Từ Chính Thanh?
Cô nghĩ không ra, vì sao vài ngày trước còn ở thành phố A, dặn dò vết thương của cô tốt lên có thể tìm người đàn ông này, hiện tại lại xuất hiện ở đây, đứng trên bục giảng lớp cô học, trở thành giáo viên tiếng Anh.
Từ ngày đó đến giờ, tất cả mọi thứ, đều không phải hướng mà Hứa Điềm muốn đi.
Bọn họ hẳn là vên vui sướng hoặc là ghê tởm vượt qua một đêm, sau đó lại bất tương phùng, mà không phải phát triển trở thành một đoạn quá khứ cấm kỵ như vậy.
Cánh tay hung hăng bị đụng một chút, Hứa Điềm thu lại suy nghĩ, nghi ngờ nhìn sang phía Đường Vưu Giai. Môi cô nàng khẽ nhúc nhích: "Lữ hành nào đã từng trải qua khó quên nhất, tiếng Anh."
Hứa Điềm không hiểu ra làm sao, đã nghe được Từ Chính Thanh gọi cô trả lời: "Bạn học số 25 có ở đây không?"
Hứa Điềm đứng lên, đón nhận tầm mắt anh.
Bốn mắt nhìn nhau, Từ Chính Thanh cũng thấy rõ gương mặt Hứa Điềm, nhưng anh không lộ ra dáng vẻ gì khác thường, kinh ngạc một chút cũng không có.
Giống như hai người lần đầu tiên nhìn thấy nhau, giống như Hứa Điềm chưa từng nghe qua âm thanh mang theo dục vọng của anh, giống như hai người không điên cuồng hôn môi, mút gốc lưỡi tê dại.
Từ Chính Thanh chỉ liếc mắt một lần liền rời tầm mắt, lạnh như băng ý bảo Hứa Điềm có thể bắt đầu rồi.
Hứa Điềm không có định lực như vậy giống Từ Chính Thanh.
Cô tức Từ Chính Thanh đột nhiên xuất hiện quấy rầy cuộc sống bình thường của cô, tức anh mất trí nhớ liền có thể mất trí nhớ, tức anh ngày đó giả vờ dịu dàng.
Dù sao anh đã sớm biết mình là hạng người nào, Hứa Điềm không quan tâm, nhìn anh, dùng tiếng Anh nói.
"Kỳ nghỉ tôi cùng bạn bè đến thành phố A, chúng tôi đặt khách sạn ở gần phía nam bờ sông, ăn rất nhiều đồ ăn ngon không biết gọi là gì, mềm mại ngọt ngào giống như kẹo bông gòn. Tuy rằng trên đường ngoài ý muốn bị trẹo chân, nhưng cũng xác thật đó là một đoạn lữ hành khó quên."
Hứa Điềm nói lời này bỏ ba thêm bốn, hơn nữa cũng chẳng có nội dung gì thực chất, chẳng giống với trình độ ngày thường của cô, mọi người chỉ cảm thấy chắc cô đang quá khẩn trương.
Nhưng Hứa Điềm biết bản thân mình đang nói gì, Từ Chính Thanh cũng biết, cô nói là cảm giác ngày đó hai người hôn môi, xúc cảm giống như kẹo bông gòn, chính là bờ môi của anh.
Từ Chính Thanh hiển nhiên cũng nhớ đến cái gì, biểu cảm có một lát mất tự nhiên.
Ngoại trừ Hứa Điềm, không ai chú ý tới. Cô nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười nhẹ.
Sau khi tan học, Đường Vưu Giai hỏi Hứa Điềm đi đi thành phố A lúc nào, người bạn cùng ở khách sạn là ai. Cô biết Hứa Điềm có người bạn trai học đại học A ở đất khách.
Hứa Điềm nói: "Mùng một tháng sáu đi, bạn là bịa thôi."
Đường Vưu Giai vẻ mặt cười hiền hậu: "À, ngọt ngào ngoan ngoãn cũng học cách nói dối nhé, thật đáng mừng. Nhưng mà lần sau không được đi tìm anh ta một mình, ở đó trời xa đất lạ, dễ dàng bị lừa đi khách sạn. Đàn ông đều hư."
"Ừm, sẽ không."
Đều đã chia tay, đâu ra có lần nữa.
Từ từ, Hứa Điềm đột nhiên nhớ đến gì đó, bản thân mình sau khi biết đối phương ngoại tình lại đơn phương chia tay, còn chưa nói cho anh ta. Cô đem người từ sổ đen lôi ra, nhắn tin nói chia tay.
Không đến một phút, Đại Phi đánh điện thoại gọi đến: "Hứa Điềm, em vì sao cứ luôn như vậy? Chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của anh, muốn chia tay liền chia tay, chưa bao giờ thỏa hiệp. Kết giao như vậy......"
Anh ta biểu hiện thật tức giận, tựa như Hứa Điềm là người không có cảm tình, luôn là người vô cớ gây rối.
Nhưng Hứa Điềm biết không phải như vậy, cô đánh gãy anh ta: "Tôi thấy rồi."
Âm thanh bình thản: "Mùng một tháng sáu, tôi đi tìm anh, nhìn thấy anh đưa hoa cho người con gái khác. Chúng ta chia tay đi Đại Phi, chúc anh hạnh phúc."
Hứa Điềm cúp điện thoại, kéo đen phương thức liên lạc của Đại Phi.
Thất tình đối Hứa Điềm không có ảnh hưởng gì, việc này thậm chí còn không bằng Từ Chính Thanh xuất hiện trong cuộc sông của cô, tạo thành cú đánh vừa sâu vừa lớn, bạn cùng phòng cũng không phát hiện ra.
Cho nên vài ngày sau Đại Phi tìm đến, Đường Vưu Giai hoàn toàn không biết gì cả còn giúp anh ta dẫn đường.
Hiện tại là chuẩn bị vào giờ tiết tiếng Anh, Hứa Điềm đang thuyết phục bản thân phải tâm bình khí hòa, thình lình giọng của Đại Phi truyền đến, cô hoảng sợ.
"Ngọt ngào, chúng ta nói chuyện." Đại Phi nói.
Bậc thang ở trường ngồi đầy người, Đường Vưu Giai vẻ mặt vô tội, Hứa Điềm không nghĩ làm người khác chú ý, dẫn anh ta ra hành lang.
Bốn bề vắng lặng, Đại Phi nói mang theo vẻ cầu xin: "Ngọt ngào, anh sai rồi. Bạn nữ kia tự mình theo đuổi, em thông cảm cho anh, đàn ông nghẹn lâu rồi dễ dàng phạm sai lầm, anh đối với cô ta không thích chút nào, chỉ vì giải quyết nhu cầu sinh lý thôi."
"Về sau em thỏa mãn anh, anh cùng cô ta chặt đứt, chúng ta sẽ tốt lên mà, được không?"
Lời này đúng thật là không có đạo lý, Hứa Điềm lại nhất thời không biết phải phản bác ra làm sao.
Cô chỉ có thể khô cằn nói: "Không tốt. Chúng ta đã chia tay."
Hứa Điềm vô tình kích thích đến anh ta, đột nhiên đến gần sát Hứa Điềm, âm thanh cất cao: "Không được, không chia tay, anh còn không đồng ý! Dựa vào cái gì......"
Hứa Điềm cảm nhận được sự uy hiếp, đang nghĩ ngợi làm thế nào thoát thân, phía sau đột nhiên truyền đến giọng đàn ông.
"Xin lỗi quấy rầy hai người, nhưng có thể để tôi đi trước không. Tiết học bị muộn rồi."
Từ Chính Thanh tây trang giày da, cà vạt đeo ngay ngắn, trong tay còn cầm giáo án. Tuy rằng mặt anh lãnh đạm tràn đầy vẻ việc này chẳng liên quan mình, nhưng tư thái thong dong mạnh mẽ vẫn làm cho Đại Phi theo bản năng lui lại mấy bước.
"Không cần lại đến tìm tôi."
Hứa Điềm lưu lại một câu, nhân cơ hội bay nhanh trở về phòng học.
Đường Vưu Giai thấy cô vội vàng chạy về, nhịn không được hỏi: "Bạn trai cậu đâu rồi?"
"Chia tay." Hứa Điềm bình tĩnh nói.
Từ Chính Thanh chậm chạp bước vào sau, gương mặt lạnh lùng cấm dục soái ca làm không ít bạn nữ thầm thì bàn tán. Hứa Điềm cũng nhìn chằm chằm anh, nửa ngày, cô cười nhạt trong lòng.
"Làm bộ làm tịch." Hứa Điềm nhỏ giọng nói.
Nhưng mà, săn sóc dịu dàng, cùng cao ngạo không thể với, cuối cùng cái nào mới chân chính là Từ Chính Thanh?