Nói đùa thì nói đùa, Hứa Điềm cũng không phiền Trần Nhuận đưa vào hẳn bên trong trường học. Vì bạn cùng phòng của cô đã chờ ở cửa, ánh mắt Đường Vưu Giai rất tốt, Hứa Điềm vừa xuống xe, cô nàng đã kéo bạn cùng phòng về phía này, thân thiết ôm lấy Hứa Điềm.
"A, Điềm Điềm đáng yêu, hai tháng không gặp, nhớ cậu quá đi."
Hứa Điềm cũng vui vẻ theo thứ tự ôm lấy các bạn, biểu đạt niềm vui sướng, các cô gái chia nhau cầm hành lý của Hứa Điềm, Trần Nhuận xuống xe không có đất dụng võ, một đám nữ sinh cũng không nói gì với anh ta, đành yên lặng lên xe. Chính tai anh nghe thấy một cô gái hỏi:
"Đưa cậu đến đây là ai thế, Điềm Điềm còn có anh trai hả?"
Hứa Điềm lắc lắc đầu, nói: "Là tài xế đặt trên mạng."
"......"
Tài xế trên mạng thương tâm rời đi.
Trở lại ký túc xá, Hứa Điềm thu dọn hành lý, đã nghe tiếng Đường Vưu Giai gào lên một tiếng:
"Điềm Điềm, cậu ở nhà cố ý dưỡng da à, sao da dẻ tốt như thế này, làm thế nào đó, chia sẻ cùng mình đi."
Bạn cùng phòng khác nghe vậy cũng quây lại xung quanh ngắm nhìn, phát hiện gương mặt Hứa Điềm vừa trắng mịn còn hồng hào, như phát sáng, ánh sáng trong mắt cũng lấp lánh, trạng thái rất tốt.
Ma xui quỷ khiến Hứa Điềm nghĩ đến một câu: Bị đàn ông làm tốt.
Mặt cô hơi hồng lên: "Chắc là vì giấc ngủ tốt, sau đó vận động có quy luật?"
Đúng là không phải bịa chuyện, cũng là do Từ Chính Thanh lôi kéo cô làm chuyện vận động kia tương đối có quy luật.
Đường Vưu Giai nhìn chằm chằm cô một lát, tán thành gật đầu:
"Trách không được mông trở nên đẹp như vậy, hóa ra là làm vận động."
Một câu thật đứng đắn, nghe vào tai Hứa Điềm đã đổi ý.
Đều do Từ Chính Thanh.
Từ Chính Thanh...... Về sau còn có thể gọi anh là Từ Chính Thanh nữa không?
Hứa Điềm có chút do dự, cảm xúc vui vẻ vì gặp lại các bạn cùng phòng vừa dâng lên lại hạ xuống.
Sáng sớm hôm sau là tiết của Từ Chính Thanh, Hứa Điềm bị bạn cùng phòng lôi kéo gồi ở bàn gần nhất, nhìn ngắm tư thế oai hùng của anh lúc giảng bài.
Anh rũ mắt nhìn giáo án, chọn người trả lời vấn đề, mở miệng ra là một dòng chữ lưu loát thuần tiếng anh...mọi hành động của anh đều tràn đầy vẻ quyến rũ.
Làm người ta mê muội.
Hứa Điềm bất giác thất thần, trong đầu tưởng tượng những hình ảnh lung tung rối loạn mà mình cũng không có cách nào tả nổi, thẳng cho đến khi đối mắt với một ánh nhìn.
Từ Chính Thanh đưa mắt ý cảnh cáo, bất động thanh sắc liếc nhìn cô một lần, sau đó rất nhanh rời đi.
Ánh mắt kia như cho Hứa Điềm một đòn cảnh tỉnh, cô tỉnh táo lại, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, tiến vào trạng thái học tập.
Thời gian đến nhanh đi nhanh, sắp tan học, Từ Chính Thanh tuyên bố một tin tức: Học kỳ cuối không thi cuối kỳ, mà mỗi người sẽ làm một luận văn, tổng hợp từ những bài giảng của anh, sau đó anh sẽ phân tích ưu khuyết điểm.
Sau đó anh cường điệu, như vậy sẽ nâng cao chất lượng học tập, hi vọng mọi người đi học đúng buổi, nghiêm túc nghe giảng không được mất tập chung.
Từ Chính Thanh vân đạm phong khinh rời đi, trên mặt Hứa Điềm nóng rát, cảm giác được anh đang khuyên mọi người nhưng lại điểm danh chính mình.
Đây lần đầu sau khi khai giảng hai người giao lưu, giống như thành một lần duy nhất.
Bên ngoài gặp mặt đều như không quen biết, ngầm cũng chẳng liên lạc. Trong lòng Hứa Điềm mơ hồ cũng không muốn đi tìm anh, đương nhiên Từ Chính Thanh càng không thể chủ động, thậm chí Hứa Điềm đăng lên vòng bạn bè anh cũng không ấn like.
Trường học này chỗ nào cũng tốt, nhưng đồ ăn thì quá khó ăn.
Giữa trưa ngày thứ năm. Hứa Điềm thật sự không nhịn được, chụp món ăn đăng lên vòng bạn bè với vẻ khó chịu, đã đăng được hai ngày, dưới có một đống người like, nhưng mà không có Từ Chính Thanh.
Click mở khung thoại của hai người, lịch sử trò chuyện còn dừng lại ở thứ hai tuần trước, lúc đó Hứa Điềm còn ở trong nhà Từ Chính Thanh, anh hỏi cô tối nay muốn ăn món gì, cô đã nhắn một loạt tên món ăn.
Những ngày ấy tốt đẹp như một giấc mộng.
Hứa Điềm rũ mắt xuống, yên lặng xóa bài đăng trên vòng bạn bè.
"A, Điềm Điềm đáng yêu, hai tháng không gặp, nhớ cậu quá đi."
Hứa Điềm cũng vui vẻ theo thứ tự ôm lấy các bạn, biểu đạt niềm vui sướng, các cô gái chia nhau cầm hành lý của Hứa Điềm, Trần Nhuận xuống xe không có đất dụng võ, một đám nữ sinh cũng không nói gì với anh ta, đành yên lặng lên xe. Chính tai anh nghe thấy một cô gái hỏi:
"Đưa cậu đến đây là ai thế, Điềm Điềm còn có anh trai hả?"
Hứa Điềm lắc lắc đầu, nói: "Là tài xế đặt trên mạng."
"......"
Tài xế trên mạng thương tâm rời đi.
Trở lại ký túc xá, Hứa Điềm thu dọn hành lý, đã nghe tiếng Đường Vưu Giai gào lên một tiếng:
"Điềm Điềm, cậu ở nhà cố ý dưỡng da à, sao da dẻ tốt như thế này, làm thế nào đó, chia sẻ cùng mình đi."
Bạn cùng phòng khác nghe vậy cũng quây lại xung quanh ngắm nhìn, phát hiện gương mặt Hứa Điềm vừa trắng mịn còn hồng hào, như phát sáng, ánh sáng trong mắt cũng lấp lánh, trạng thái rất tốt.
Ma xui quỷ khiến Hứa Điềm nghĩ đến một câu: Bị đàn ông làm tốt.
Mặt cô hơi hồng lên: "Chắc là vì giấc ngủ tốt, sau đó vận động có quy luật?"
Đúng là không phải bịa chuyện, cũng là do Từ Chính Thanh lôi kéo cô làm chuyện vận động kia tương đối có quy luật.
Đường Vưu Giai nhìn chằm chằm cô một lát, tán thành gật đầu:
"Trách không được mông trở nên đẹp như vậy, hóa ra là làm vận động."
Một câu thật đứng đắn, nghe vào tai Hứa Điềm đã đổi ý.
Đều do Từ Chính Thanh.
Từ Chính Thanh...... Về sau còn có thể gọi anh là Từ Chính Thanh nữa không?
Hứa Điềm có chút do dự, cảm xúc vui vẻ vì gặp lại các bạn cùng phòng vừa dâng lên lại hạ xuống.
Sáng sớm hôm sau là tiết của Từ Chính Thanh, Hứa Điềm bị bạn cùng phòng lôi kéo gồi ở bàn gần nhất, nhìn ngắm tư thế oai hùng của anh lúc giảng bài.
Anh rũ mắt nhìn giáo án, chọn người trả lời vấn đề, mở miệng ra là một dòng chữ lưu loát thuần tiếng anh...mọi hành động của anh đều tràn đầy vẻ quyến rũ.
Làm người ta mê muội.
Hứa Điềm bất giác thất thần, trong đầu tưởng tượng những hình ảnh lung tung rối loạn mà mình cũng không có cách nào tả nổi, thẳng cho đến khi đối mắt với một ánh nhìn.
Từ Chính Thanh đưa mắt ý cảnh cáo, bất động thanh sắc liếc nhìn cô một lần, sau đó rất nhanh rời đi.
Ánh mắt kia như cho Hứa Điềm một đòn cảnh tỉnh, cô tỉnh táo lại, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, tiến vào trạng thái học tập.
Thời gian đến nhanh đi nhanh, sắp tan học, Từ Chính Thanh tuyên bố một tin tức: Học kỳ cuối không thi cuối kỳ, mà mỗi người sẽ làm một luận văn, tổng hợp từ những bài giảng của anh, sau đó anh sẽ phân tích ưu khuyết điểm.
Sau đó anh cường điệu, như vậy sẽ nâng cao chất lượng học tập, hi vọng mọi người đi học đúng buổi, nghiêm túc nghe giảng không được mất tập chung.
Từ Chính Thanh vân đạm phong khinh rời đi, trên mặt Hứa Điềm nóng rát, cảm giác được anh đang khuyên mọi người nhưng lại điểm danh chính mình.
Đây lần đầu sau khi khai giảng hai người giao lưu, giống như thành một lần duy nhất.
Bên ngoài gặp mặt đều như không quen biết, ngầm cũng chẳng liên lạc. Trong lòng Hứa Điềm mơ hồ cũng không muốn đi tìm anh, đương nhiên Từ Chính Thanh càng không thể chủ động, thậm chí Hứa Điềm đăng lên vòng bạn bè anh cũng không ấn like.
Trường học này chỗ nào cũng tốt, nhưng đồ ăn thì quá khó ăn.
Giữa trưa ngày thứ năm. Hứa Điềm thật sự không nhịn được, chụp món ăn đăng lên vòng bạn bè với vẻ khó chịu, đã đăng được hai ngày, dưới có một đống người like, nhưng mà không có Từ Chính Thanh.
Click mở khung thoại của hai người, lịch sử trò chuyện còn dừng lại ở thứ hai tuần trước, lúc đó Hứa Điềm còn ở trong nhà Từ Chính Thanh, anh hỏi cô tối nay muốn ăn món gì, cô đã nhắn một loạt tên món ăn.
Những ngày ấy tốt đẹp như một giấc mộng.
Hứa Điềm rũ mắt xuống, yên lặng xóa bài đăng trên vòng bạn bè.