Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Dư Ngữ Nhu chật vật như thế. Nước mưa làm ướt tóc dài của nàng, giọt nước theo sợi tóc từng giọt từng giọt mà chảy xuống, từ cổ thấm dần vào chiếc váy mỏng. Cơ thể người phụ nữ bị bao phủ bởi hơi nước ẩm ướt, xúc cảm lạnh lẽo truyền đến cơ thể hắn thông qua cái ôm quá mức thân mật này.
Nàng như dây đằng mỏng manh dựa vào hắn, khi Diệp Húc nhìn thấy gương mặt nhỏ xinh đẹp tái nhợt kia, trong lòng lập tức dâng lên một loại cảm tình trìu mến, chỉ muốn đem nàng che chở ở lòng ngực của mình, không để nàng chịu đựng bất kì cuồng phong bão táp nào.
"Mới nãy ở trên đường không cẩn thận mắc mưa". Đồng Linh ngẩng đầu, đuôi mắt nàng có chút đỏ, trong mắt mờ mịt bao phủ một tầng hơi nước, nước mắt của nàng muốn rơi lại kiên cường không rơi, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Xem ra tai nạn xe cộ khiến nàng rất sợ hãi. Diệp Húc nghĩ như vậy, cánh tay cũng ôm chặt hơn.
Cái ôm này cũng không tiếp tục được lâu, Đồng Linh cảm thấy đủ rồi liền rời khỏi cái ôm của Diệp Húc. Không có biện pháp, bởi với nhân thiết của Dư Ngữ Nhu, tuy rằng dưới cảm xúc kích động có thể ôm một cái, nhưng dù sao nàng vẫn là "bạn gái" của Diệp Hoán, nên vẫn phải có sự rụt rè.
Vì thế Đồng Linh đúng lúc lộ ra một chút biểu cảm ngại ngùng cùng thái độ khó xử, "Ta, ta làm ướt quần áo của ngươi.. Thật xin lỗi!"
Trong lòng ngực trống rỗng, và trái tim của hắn dường như cũng trống rỗng. Đây là lần hắn gần gũi với Dư Ngữ Nhu nhất, hắn nghiện cảm giác ôm chặt thân hình nhỏ nhỏ xinh xinh và được cô toàn tâm toàn ý ỷ lại mất.
"Không cần nói xin lỗi, giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy." Diệp Húc nói rồi cởi áo tây trang của mình khoác lên đối phương.
"Ừm." Đồng Linh lau khô nước mắt, tự nhiên mà tiếp một câu" "Chúng ta là bạn mà!"
Cái ôm ngọt ngào trong giây lát biến thành chua xót, Diệp Húc sắc mặt không đổi, ngữ điệu lại lạnh lẽo: "Bạn sao..."
"Bạn tốt nhất!" Đồng Linh vùi nửa khuôn mặt áo khoác Diệp Húc, cầm lấy cánh tay Diệp Húc, lắc lắc, "Ngươi vĩnh viễn là tiểu ca ca của ta!"
Thanh âm của Đồng Linh vừa mềm mại vừa ngọt ngào, con ngươi ẩn chứa sương mù mênh mông dừng ở trên người Diệp Húc, trong mắt tràn đầy đối tín nhiệm cùng không muốn xa rời.
"Tiểu ca ca......" Diệp Húc lập tức nghĩ tới khi còn nhỏ, đoạn hồi ức làm hắn khó quên, bé gái chia sẻ cho hắn kẹo chính là ngọt ngào như vậy mà kêu hắn. Từ khi hắn cùng Dư Ngữ Nhu gặp lại, đây là lần đầu tiên nghe thấy xưng hô này, một loại ấm áp cảm xúc bao bọc lấy hắn, trong mắt hắn chẳng còn lạnh nhạt, cảm giác xa cách gì đó quẩn quanh hắn cũng hoàn toàn biến mất.
"A," Đồng Linh vẻ mặt ảo não lấy tay che kín miệng: "Ta sao lại đem suy nghĩ trong lòng nói ra như thế, ta kêu ngươi như vậy nhất định rất kỳ quái!"
Diệp Húc ánh mắt ôn nhu mà nhìn Đồng Linh, mỉm cười nói: "Không kỳ quái, ngươi có thể mãi mãi gọi ta như vậy."
Đồng Linh vươn tay, ngón tay mảnh khảnh khẽ chạm vào khóe miệng Diệp Húc, khi nam nhân sững sờ bởi hành động bất thình lình của nàng, thì nàng mặt mày cong lên, nói: "Tiểu ca ca cười rộ lên thật là đẹp mắt!"
"Chỉ cần tiểu ca ca cười rộ lên, không ai sẽ chán ghét ngươi được!" Cô gái đáng yêu buộc tóc đuôi ngựa đang chống cằm nhìn hắn mà cười ha ha, "Giống ta vừa thấy tiểu ca ca liền cảm thấy rất vui vẻ!"
"Vậy, ngươi không ghét ta?" Tiểu Diệp Húc khẩn trương mà nắm chặt góc áo, "Mọi người đều nói khuôn mặt của ta giống như người chết, âm u khiến người ta thấy mà ghét."
"Đương nhiên không ghét!" Cô nương móc ra gói kẹo màu sắc rực rỡ từ trong túi, đưa cho tiểu Diệp Húc: "Ngươi xem, ta chia cho ngươi kẹo mà ta thích nhất, về sau chúng ta chính là bạn bè!"
......
Cô gái thanh thuần mỹ lệ trước mắt, cùng với hình tượng cô gái nhỏ trong trí nhớ hoàn toàn giống nhau, tựa như cô vẫn là cô gái năm ấy, chẳng hề thay đổi.
Từ khi đó đến giờ đã nhiều năm trôi qua, Diệp Húc lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác tim đập thình thình như lúc ban đầu.
Hắn cầm lòng không đậu mà cầm lấy cổ tay của nàng, muốn đem cảm tình trong lòng nói hết ra, nhưng người vừa cùng hắn thân mật giờ phút này lại đầy mặt lo lắng mà nhìn về phía phòng giải phẫu.
"Diệp Hoán......" Đồng Linh thấp giọng nỉ non tên của "Bạn trai", vẻ mặt ưu sầu nói với Diệp Húc: "Hắn sẽ không có việc gì, đúng không?"
Diệp Húc như là bị người dội một chậu nước lạnh vào đầu, trái tim một trận buồn đau.
Đúng vậy, cô gái mà hắn thương lại yêu người khác, người đó cũng không phải ai xa lạ mà là Diệp Hoán anh ruột của hắn!
Diệp Húc cảm thấy nột tâm bên trong đang bị ghen ghét điên cuồng gặm mòn.
Khác với hắn từ nhỏ không cha không mẹ, Diệp Hoán sinh ra trong hoàn cảnh tốt nhất, hắn có người mẹ thương yêu, có cha làm bạn, hắn sống đến trương dương tùy ý*, muốn cái gì đều có thể dễ dàng có được.
*Trương dương tùy ý: ở đây là vô âu vô lo.
Dù cho Diệp Hoán không muốn kế thừa công ty, Thẩm Mạn nữ nhân kia vẫn nhất quyết đem cổ phiếu, đem hết những thứ bà có được cho con trai bà. Còn Diệp Húc lại phải dùng hết toàn lực mới có thể đạt được địa vị cùng quyền lợi ứng với hắn, ngay cả với người mình thích, hắn cũng không thể công khai biểu đạt ra cảm tình.
Tại sao người như Diệp Hoán lại tồn tại! Diệp Hoán rõ ràng cái gì cũng không bằng hắn!
Trông thấy ánh mắt Diệp Húc càng ngày càng lạnh, Đồng Linh bỗng nhiên hắt xì một cái, đem suy nghĩ Diệp Húc kéo trở lại.
"Có phải bị cảm lạnh hay không? " Diệp Húc vội vàng duỗi tay sờ cái trán Đồng Linh, phát hiện trán Đồng Linh nóng bừng, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong quần áo kia cũng đỏ một cách bất thường.
"Ta không có việc gì." Đồng Linh ra vẻ kiên cường mà cười cười nhưng thân thể lại rất thành thật mà lay động hai cái.
Nàng dầm mưa lâu như vậy cuối cùng cũng có thành quả.
Diệp Húc cong lưng, vòng tay qua đầu gối Đồng Linh, đỡ sau lưng của cô, một tay đem người ôm lên, "Ngươi phát sốt, cần phải đi uống thuốc, nghỉ ngơi."
Đồng Linh nhỏ giọng ngạc nhiên, đôi tay nắm chặt Diệp Húc vạt áo, "Ta...... Ta còn muốn chờ kết quả giải phẫu, ta phải đợi Diệp Hoán ra ngoài......"
"Nơi này có ta trông chừng, có tin tức gì ta sẽ báo lại với ngươi." Diệp Húc không nhịn được nói một câu, sau đó tìm một bác sĩ, đưa Đồng Linh vào một phòng bệnh VIP.
Tài xế xui xẻo bị bỏ lại một mình tại phòng giải phẫu, nhìn chăm chú vào bóng dáng hai người rời đi, trong lòng một mảnh thê lương.
"Chú ý sức khỏe, nếu ngươi không tự chăm sóc tốt cho bản thân, Diệp Hoán tỉnh lại cũng sẽ lo lắng." Diệp Húc biết muốn cho Dư Ngữ Nhu nghe lời thì lấy cớ Diệp Hoán là hiệu quả nhất, nhưng khi nói ra những lời này, trong lòng không khỏi có chút đau đớn.
"...... Ta đã biết." Đồng Linh ngoan ngoãn gật đầu, rất vừa lòng đối với đề nghị thức thời của Diệp Húc.
Nàng không muốn ngây ngốc mà đứng ở phòng giải phẫu ngoại chờ mấy tiếng, mà cốt truyện tiếp theo của nữ phụ pháo hôi phải đợi nam chính tỉnh lại mới có thể tiếp tục, nên khoảng thời gian trước khi nam chính tỉnh lại là thời gian tự do của nàng.
Đồng Linh quyết định cải thiện một chút chất lượng sinh hoạt, khi Diệp Húc đặt lên trên giường, hỏi: "Ta có thể tắm ở chỗ này không, ta muốn chính mình thoạt nhìn sạch sẽ chút."
"Đương nhiên có thể." Diệp Húc rất là săn sóc vì Đồng Linh an bài tốt hết thảy, "Chờ quần áo của ngươi được mang tới là có thể tắm, ngươi có yêu cầu gì đều có thể nói."
"Vậy ngươi có thể giúp ta sửa một chiếc điện thoại không?" Đồng Linh đối với công cụ người là tuân theo nguyên tắc không cần khách khí, đề ra yêu cầu với Diệp Húc không khách sáo chút nào, "Kỳ thật...... Để ở lại trong nước, ta đã đem chứng minh thư cùng điện thoại cho em gái của ta, để nàng thay thế ta ra nước ngoài. Hiện tại không có chứng minh thư, lại không thể dùng điện thoại của mình để liên lạc người khác, cảm thấy rất bất tiện..."
"Em gái?" Diệp Húc biết Dư Ngữ Nhu có một đứa em gái, nhưng mà bởi vì Dư Ngữ Nhu rất ít khi nói về em của nàng, cho nên hắn không có hiểu biết gì nhiều về người đó, "Nàng thay thế ngươi xuất ngoại không bị người khác phát hiện sao?"
"Em ta trông rất giống ta!" Đồng Linh bộ dáng rất yên tâm, "Nàng từ nhỏ đã bắt chước ta, người khác đều nhìn không ra! Thẩm phu nhân tin rằng em gái ta chính là ta, cho nên không chú ý tới việc ta lén lưu lại trong nước."
Diệp Húc xem như hiểu rõ nguyên nhân Dư Ngữ Nhu lưu lại, không nghĩ tới đối phương còn có đứa em gái diện mạo tương tự nàng.
"Thật là lanh lợi." Diệp Húc xoa đầu Đồng Linh: "Đồ vật mà ngươi muốn, sẽ đưa lại đây cho ngươi."
Đồng Linh vẻ mặt cảm động mà nhìn Diệp Húc, ngọt ngào nói: "Tiểu ca ca ngươi đối ta thật tốt."
Diệp Húc trong lòng nóng lên, đơn thuần là vì câu "Tiểu ca ca" này, cái gì hắn cũng nguyện ý vì nàng làm.
Diệp Húc ở phòng bệnh cùng Đồng Linh hàn huyên vài câu, thấy Đồng Linh gắng gượng tinh thần cùng hắn nói giỡn, trong lòng càng là mềm thành một đoạn. Chờ nhân viên đưa quần áo cùng vật dụng hàng ngày đến, hắn dặn dò Đồng Linh nếu có việc thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho hắn, lúc này mới lưu luyến mà đi ra ngoài.
Diệp Húc vừa đi, Đồng Linh lập tức vui vẻ mà cầm lấy quần áo Diệp Húc đưa cho nàng, nhìn nhìn.
Không hổ là kẻ có tiền, quần áo được mua cũng là sang trọng, đắt tiền hơn so với áo mà nàng đang mặc, gu thời trang của tiểu thế giới này không tồi!
m577 lúc này giống như cà tím gặp sương giá, hữu khí vô lực hỏi: 【 cô làm như thế nào...】
Đồng Linh: "Hửm?"
【 cô làm thế nào mà khiến Diệp Húc nghe lời răm rắp? 】m577 không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, 【 hắn đối với Dư Ngữ Nhu cũng chưa từng săn sóc đến vậy! Tại sao cô nói cái gì thì hắn liền tin cái đó, một chút ý thức phán đoán cũng không có! 】
"Này có gì khó," Đồng Linh bĩu môi, "Chỉ cần tìm đúng nhược điểm, tất nhiên có thể đối hắn ta cần ta cứ lấy."
m577: 【 nhược điểm? 】
"Không phải hắn vẫn luôn đem đoạn hồi ức khi còn nhỏ xem như trân bảo sao." Đồng Linh chậm rì rì mà nói: "Đoạn hồi ức kia đã qua sự điểm tô của hắn, không biết thêm bao nhiêu tầng lự kính. Ở trong lòng hắn,không có người nào tốt đẹp hơn so với cô bé kia, nhưng hiện thực là...... Cô bé ấy lớn dần, trở thành một người có thể không hoàn mỹ như trong trí nhớ của hắn."
"Ngươi cảm thấy cảm tình của hắn với nữ chính là yêu sao? Hắn chỉ là muốn từ trên người nữ chính tìm quá khứ để an ủi thôi. Nói đến cùng, hắn chính là người thiếu ái, loại nam nhân này dễ sai bảo nhất."
m577 đối với thái độ tùy ý của Đồng Linh không quá vui, lẩm nhẩm lầm bầm: 【 cô không phải là nữ chính thật, bé gái kia cũng không phải cô, Diệp Húc đối với những người khác rất lãnh khốc, vạn nhất bị phát hiện......】
"A, ta nhất định sẽ không bị phát hiện, mà ta bị phát hiện thì đã sao?" Đồng Linh ôm quần áo đi tới phòng tắm ở phòng bệnh VIP, "Không ai có thể phù hợp hơn ta đối với kì vọng trong mơ của hắn, nếu có người chọc thủng giấc mộng này, ngươi nói xem hắn sẽ hận ta, vẫn là hận người chọc phá mộng đẹp của hắn?"
m577 nghe được run bần bật: 【 ký chủ cô thật đáng sợ! 】
"Ngươi nói bậy bạ gì đó!" Đồng Linh hì hì cười: "Nhưng mà thật sự nên cảm ơn nữ chính, ta nhớ tới một câu ngạn ngữ, gọi là gì —— tiền nhân trồng cây hậu nhân hái quả, những lời này thật không sai nha!"
m577: 【......】
m577 chưa thấy ai vô liêm sỉ hơn Đồng Linh!