Edit + beta: hkanvhan.
Đồng Linh sống sờ sờ mà đột nhiên biến mất như vậy, không kể đến Diệp Hoán hay Diệp Húc, ngay cả đám người Tưởng Thần Duệ vốn có hứng thú với Đồng Linh cũng đã phát hiện ra có gì đó sai sai. Hơn nữa đến cả chủ nhân yến hội này thiếu gia nhà Tống cũng không thấy bóng dáng, ai biết được chuyện này có uẩn khúc gì không.
Diệp Hoán sau khi phát hiện Đồng Linh biến mất đã gọi vài cuộc cho Đồng Linh, nhưng cô không bắt máy. Nếu đúng là vậy thì chuyện này không đơn giản rồi!
Cố Vấn Vi tuy rằng rất ghét Diệp Hoán, nhưng chuyện này liên quan đến an toàn của Đồng Linh, cho nên cô không giấu giếm gì cả, nói hết những thông tin mà cô biết.
"Người cuối cùng nhìn thấy Linh Linh là tôi với đám Tưởng Thần Duệ, cô ấy nói đi toilet, sau đó thì tôi không còn thấy cô ấy đâu nữa." Cố Vấn Vi nhíu chặt mày, "Nếu có Linh Linh thì chắc chắn tôi đã để ý thấy rồi."
Đồng Linh rất nổi bật, làm sao mà người ta không để ý đến được, tìm cả trong cả ngoài yến hội mà vẫn không thấy người, sắc mặt Diệp Hoán trở nên khó coi vô cùng.
Diệp Húc cùng với Lục Việt sau khi nói chuyện hợp tác xong thì đã tách ra, nhưng vì Đồng Linh mất tích mà lại lần nữa tụ lại với nhau.
Có nhiều người quan tâm về diễn biến sự việc, nhà Tống cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được, họ cần phải đưa ra câu trả lời xác đáng.
Nhà Tống cũng không trốn tránh trách nhiệm, rất nhanh đã gọi người phục vụ trong yến hội đến, hỏi xem có nhìn thấy cô Dư hay không.
Những người phục vụ được hỏi đưa ra câu trả lời.
"Cô Dư? Cô ấy hình như là rời khỏi yến hội nhà Tống một mình bằng cửa sau."
"Đúng vậy, tôi cũng thấy, có lẽ là cô Dư muốn đi ra ngoài hít thở không khí."
......
Câu trả lời như thế Diệp Hoán tất nhiên là không tin, "Nếu cô ấy rời khỏi, chắc chắn phải nói một tiếng với tôi!"
Bà Tống vẻ mặt khó xử: "Có thể là cô Dư thấy bầu không khí yến hội hơi nhàm chán, cũng trách tôi vừa nãy ngang ngược chỉ trích cô Dư, có lẽ cô ấy cho rằng yến hội nhà Tống chúng tôi không chào đón cô ấy nên mới đi."
Suy đoán của bà Tống rất hợp tình hợp lý, không ai có thể nói rằng không hợp lý.
Thẩm Mạn ở bên cạnh sống chết mặc bây, bà muốn nhìn xem con trai bà có cách nào để xử lý vấn đề này không.
Rốt cuộc thì bà cũng không thể tự mình ra tay xử lí mãi được, nếu Diệp Hoán đến người phụ nữ của mình cũng không thể tìm thấy thì tốt nhất là đừng làm lỡ làng con gái người ta.
"Yến hội nhà họ Tống lớn như vậy, về an ninh mọi người không cần phải lo lắng." Diệp Húc chen vào nói: "Thiết bị theo dõi chắc hẳn cũng rất đầy đủ."
Lục Việt ăn ý tiếp lời: "Nếu Dư Linh biến mất trong yến hội thì tra một chút là biết cô ấy đi đâu."
Diệp Hoán nhìn chằm chằm mấy vị chủ sự nhà Tống, dù là bà Tống, ông Tống, hay là anh của Tống Tinh Dập, chỉ cần trong bọn họ có một người giao tiếp bằng mắt với phục vụ thì anh sẽ không bỏ qua.
Ông Tống với anh của Tống Tinh Dập không biết gì về chuyện này cả, tất nhiên là không có biểu hiện gì khác thường, còn bà Tống biết nội tình thì cũng rất bình tĩnh thư thái, thậm chí bà còn chủ động dẫn đám người đi đến phòng điều khiển lấy thiết bị theo dõi, lễ nghĩa không thể chê được.
Thấy biểu hiện của người nhà họ Tống, Diệp Hoán đã biết là thiết bị đó không tra được cái gì rồi. Không ngoài dự đoán, thiết bị theo dõi chỉ hiện hình ảnh Đồng Linh đi tới toilet, sau đó không còn gì nữa.
"Để đảm bảo quyền riêng tư cho khác, hành lang ngoài toilet, bên trong toilet và cửa sau của yến hội cũng không có thiết bị theo dõi." Bà Tống tiếc hận nói: "Những manh mối cần cung cấp thì chúng tôi đã cung cấp hết rồi, nếu các cậu còn không yên tâm thì không bằng ra ngoài tìm xem?"
"Tống Tinh Dập Tống ít khi đi tới chỗ nào?" Diệp Hoán truy hỏi đến cùng: "Phiền bà Tống nói vị trí của thiếu gia Tống cho tôi."
Bà Tống vẻ mặt bất đắc dĩ: "Tinh Dập nhà chúng tôi thích đi lung tung khắp nơi, nó đi đâu chúng tôi cũng không biết."
"Các cậu muốn tìm cô Dư mà, sao phải hỏi đến Tinh Dập nhà chúng tôi làm gì, tôi cũng chẳng muốn Tinh Dập với cô Dư có liên quan gì đến nhau đâu..."
Thái độ của bà Tống rất rõ ràng, bà đã giúp bọn họ, còn những chuyện khác tất nhiên không liên quan đến nhà họ Tống.
Thẩm Mạn thấy bà Tống xử lý chuyện này gọn gàng như vậy cũng không lạ gì, phu nhân hào môn như bà Tống phải xử lý thích đáng việc đối ngoại của gia tộc, đây cũng không phải chuyện đơn giản. Cho nên bà mới kén chọn con dâu cho Diệp Hoán như vậy, đối phương phải là người giúp được Diệp Hoán trong sự nghiệp, hoặc có thể đương đầu với mọi hoàn cảnh, có tác phong và thủ đoạn.
Mà điều thứ hai thì Dư Linh rất phù hợp.
Xem ra nhà họ Tống này là không đào được tin tức gì rồi, Diệp Hoán bực bội lại kêu mấy người phục vụ nhìn thấy Đồng Linh kia lên, dù cho anh nói ngon nói ngọt, còn đưa tiền dụ dỗ, nhưng câu trả lời của bọn họ vẫn là như vậy, Diệp Hoán đành phải hậm hực từ bỏ cách tìm thông tin từ bên trong, anh quyết định sẽ tự mình đi ra ngoài tìm.
Đám người vì Đồng Linh mà tập trung đã tan rã, ai cũng dùng quan hệ của mình để tìm người. Diệp Hoán còn chưa quên việc theo dõi, yến hội nhà Tống có lẽ đã bị động tay động chân, nhưng ngoài đường có lẽ bọn họ vẫn chưa kịp ra tay... Muốn tra, vậy thì tra hết, anh không tin là không có chút manh mối nào!
Không biết là quán tính cốt truyện hay do Diệp Hoán đã điều tra kĩ càng, anh đã thấy một chiếc xe đáng ngờ ở camera chỗ ngã tư, truy lùng theo chiếc xe đó, cuối cùng đã tìm được đích đến của nó —— là một khu biệt thự cao cấp ở ngoại thành hẻo lánh.
Mà chủ nhân của khu biệt thự đó, đúng là Tống Tinh Dập!
Diệp Hoán lạnh lẽo trong lòng, xét đến tình cảm của Tống Tinh Dập dành cho Dư Ngữ Nhu, cậu ta còn bị từ chối công khai, mất hết mặt mũi, ai biết trong cơn tức giận sẽ làm ra chuyện kinh khủng thế nào? Huống chi đã qua một đêm rồi, cả một đêm Tống Tinh Dập đã làm gì, đưa người mình thích vào nhà thì sẽ xảy ra chuyện gì, không dùng não cũng biết tất nhiên là không phải chuyện gì tốt!
Trên đường đi tới, Diệp Hoán cứ miên man suy nghĩ như vậy, khi anh xông vào căn biệt thự kia, lục soát từng phòng, anh càng thêm sốt ruột.
"Ở đâu? Rốt cuộc là ở đâu chứ?" Diệp Hoán vừa nôn nóng vừa dày vò, cho đến khi anh đi tới một căn phòng không mở được cửa, cơn bất an mãnh liệt ập tới, anh chuẩn bị tốt tâm lý, rồi gõ liên tục vào cửa phòng.
"Tống Tinh Dập, mở cửa!" Cùng với tiếng đập cửa là giọng nói lạnh lùng của Diệp Hoán, "Tôi biết cậu ở trong đó, đừng có để tôi phải ra tay!"
Diệp Hoán xuất hiện là Đồng Linh đã được hệ thống nhắc nhở.
Cô mới bảo Tống Tinh Dập sấy tóc cho xong, giờ đang nằm trong lòng Tống Tinh Dập bảo chó con xoa vòng eo còn đang bủn rủn, nghe hệ thống thức giục cũng không vội, chỉ mặc chiếc áo sơ mi lỏng lẻo, đắp chăn ngồi trên giường, không hề di chuyển gì cả.
Tống Tinh Dập vẫn còn đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc, đừng nói là giúp chị ấy sấy tóc, xoa eo, giờ chị ấy bảo gì cậu cũng vui vẻ làm theo.
Chỉ là cậu không ngờ thời gian hạnh phúc ngắn ngủi như vậy, Diệp Hoán tìm tới đây nhanh bất ngờ. Cậu khẩn trương nhìn về Đồng Linh, mà Đồng Linh lại bình tĩnh nhìn lại cậu, dùng khẩu hình miệng ý bảo cậu đi mở cửa.
Mở cửa? Bộ dạng của bọn họ thế này mà đi mở cửa sao? Chị ấy không sợ Diệp Hoán biết mối quan hệ giữa chị ấy với cậu à? Tống Tinh Dập không kiềm được ảo tưởng, có phải là chị ấy định công khai thừa nhận thân phận của cậu không...
"Tống Tinh Dập!!!" Diệp Hoán ngoài cửa khó kiềm chế được cảm xúc, ngay khi anh chuẩn bị phá cửa phòng thì cánh cửa bỗng mở ra.
Mở cửa, thiếu gia Tống để trần nửa người trên, chỉ treo một cái quần tây trên người, dửng dưng khoe da khoe thịt. Diệp Hoán thấy rõ những dấu vết trên người Tống Tinh Dập, những vệt đỏ giống như móng tay phụ nữ cào, nhìn cũng đủ biết trước đó đã làm gì.
Khóe mắt Tống Tinh Dập như muốn nứt ra, đẩy Tống Tinh Dập sang một bên, xông thẳng vào trong phòng, Tống Tinh Dập đi đằng sau, vẻ mặt đắc ý không thể giấu được, "Anh Diệp sao mà tìm được chỗ của tôi?"
Diệp Hoán đi đến mép giường, anh thấy bộ lễ phục nằm dúm dó, đó là chiếc váy anh đặt riêng cho bạn gái, giờ phút này bị người ta ném xuống đất, tấm chăn che đi cơ thể của một người phụ nữ, Diệp Hoán không thấy rõ biểu cảm cô ra sao, nhưng anh nghe được những tiếng nức nở.
"Ngữ Nhu?" Tiếng nói của Diệp Hoán khô khốc, anh đang định chạm vào thì bỗng người phụ nữ thét một tiếng thê thảm.
"Đừng chạm vào tôi!"
Đồng Linh ôm chặt chăn, nước mắt như mưa, sắc mặt cô trắng bệch, run rẩy quay đầu đi, "Anh đi đi! Đừng nhìn tôi!"
Đồng Linh sống sờ sờ mà đột nhiên biến mất như vậy, không kể đến Diệp Hoán hay Diệp Húc, ngay cả đám người Tưởng Thần Duệ vốn có hứng thú với Đồng Linh cũng đã phát hiện ra có gì đó sai sai. Hơn nữa đến cả chủ nhân yến hội này thiếu gia nhà Tống cũng không thấy bóng dáng, ai biết được chuyện này có uẩn khúc gì không.
Diệp Hoán sau khi phát hiện Đồng Linh biến mất đã gọi vài cuộc cho Đồng Linh, nhưng cô không bắt máy. Nếu đúng là vậy thì chuyện này không đơn giản rồi!
Cố Vấn Vi tuy rằng rất ghét Diệp Hoán, nhưng chuyện này liên quan đến an toàn của Đồng Linh, cho nên cô không giấu giếm gì cả, nói hết những thông tin mà cô biết.
"Người cuối cùng nhìn thấy Linh Linh là tôi với đám Tưởng Thần Duệ, cô ấy nói đi toilet, sau đó thì tôi không còn thấy cô ấy đâu nữa." Cố Vấn Vi nhíu chặt mày, "Nếu có Linh Linh thì chắc chắn tôi đã để ý thấy rồi."
Đồng Linh rất nổi bật, làm sao mà người ta không để ý đến được, tìm cả trong cả ngoài yến hội mà vẫn không thấy người, sắc mặt Diệp Hoán trở nên khó coi vô cùng.
Diệp Húc cùng với Lục Việt sau khi nói chuyện hợp tác xong thì đã tách ra, nhưng vì Đồng Linh mất tích mà lại lần nữa tụ lại với nhau.
Có nhiều người quan tâm về diễn biến sự việc, nhà Tống cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được, họ cần phải đưa ra câu trả lời xác đáng.
Nhà Tống cũng không trốn tránh trách nhiệm, rất nhanh đã gọi người phục vụ trong yến hội đến, hỏi xem có nhìn thấy cô Dư hay không.
Những người phục vụ được hỏi đưa ra câu trả lời.
"Cô Dư? Cô ấy hình như là rời khỏi yến hội nhà Tống một mình bằng cửa sau."
"Đúng vậy, tôi cũng thấy, có lẽ là cô Dư muốn đi ra ngoài hít thở không khí."
......
Câu trả lời như thế Diệp Hoán tất nhiên là không tin, "Nếu cô ấy rời khỏi, chắc chắn phải nói một tiếng với tôi!"
Bà Tống vẻ mặt khó xử: "Có thể là cô Dư thấy bầu không khí yến hội hơi nhàm chán, cũng trách tôi vừa nãy ngang ngược chỉ trích cô Dư, có lẽ cô ấy cho rằng yến hội nhà Tống chúng tôi không chào đón cô ấy nên mới đi."
Suy đoán của bà Tống rất hợp tình hợp lý, không ai có thể nói rằng không hợp lý.
Thẩm Mạn ở bên cạnh sống chết mặc bây, bà muốn nhìn xem con trai bà có cách nào để xử lý vấn đề này không.
Rốt cuộc thì bà cũng không thể tự mình ra tay xử lí mãi được, nếu Diệp Hoán đến người phụ nữ của mình cũng không thể tìm thấy thì tốt nhất là đừng làm lỡ làng con gái người ta.
"Yến hội nhà họ Tống lớn như vậy, về an ninh mọi người không cần phải lo lắng." Diệp Húc chen vào nói: "Thiết bị theo dõi chắc hẳn cũng rất đầy đủ."
Lục Việt ăn ý tiếp lời: "Nếu Dư Linh biến mất trong yến hội thì tra một chút là biết cô ấy đi đâu."
Diệp Hoán nhìn chằm chằm mấy vị chủ sự nhà Tống, dù là bà Tống, ông Tống, hay là anh của Tống Tinh Dập, chỉ cần trong bọn họ có một người giao tiếp bằng mắt với phục vụ thì anh sẽ không bỏ qua.
Ông Tống với anh của Tống Tinh Dập không biết gì về chuyện này cả, tất nhiên là không có biểu hiện gì khác thường, còn bà Tống biết nội tình thì cũng rất bình tĩnh thư thái, thậm chí bà còn chủ động dẫn đám người đi đến phòng điều khiển lấy thiết bị theo dõi, lễ nghĩa không thể chê được.
Thấy biểu hiện của người nhà họ Tống, Diệp Hoán đã biết là thiết bị đó không tra được cái gì rồi. Không ngoài dự đoán, thiết bị theo dõi chỉ hiện hình ảnh Đồng Linh đi tới toilet, sau đó không còn gì nữa.
"Để đảm bảo quyền riêng tư cho khác, hành lang ngoài toilet, bên trong toilet và cửa sau của yến hội cũng không có thiết bị theo dõi." Bà Tống tiếc hận nói: "Những manh mối cần cung cấp thì chúng tôi đã cung cấp hết rồi, nếu các cậu còn không yên tâm thì không bằng ra ngoài tìm xem?"
"Tống Tinh Dập Tống ít khi đi tới chỗ nào?" Diệp Hoán truy hỏi đến cùng: "Phiền bà Tống nói vị trí của thiếu gia Tống cho tôi."
Bà Tống vẻ mặt bất đắc dĩ: "Tinh Dập nhà chúng tôi thích đi lung tung khắp nơi, nó đi đâu chúng tôi cũng không biết."
"Các cậu muốn tìm cô Dư mà, sao phải hỏi đến Tinh Dập nhà chúng tôi làm gì, tôi cũng chẳng muốn Tinh Dập với cô Dư có liên quan gì đến nhau đâu..."
Thái độ của bà Tống rất rõ ràng, bà đã giúp bọn họ, còn những chuyện khác tất nhiên không liên quan đến nhà họ Tống.
Thẩm Mạn thấy bà Tống xử lý chuyện này gọn gàng như vậy cũng không lạ gì, phu nhân hào môn như bà Tống phải xử lý thích đáng việc đối ngoại của gia tộc, đây cũng không phải chuyện đơn giản. Cho nên bà mới kén chọn con dâu cho Diệp Hoán như vậy, đối phương phải là người giúp được Diệp Hoán trong sự nghiệp, hoặc có thể đương đầu với mọi hoàn cảnh, có tác phong và thủ đoạn.
Mà điều thứ hai thì Dư Linh rất phù hợp.
Xem ra nhà họ Tống này là không đào được tin tức gì rồi, Diệp Hoán bực bội lại kêu mấy người phục vụ nhìn thấy Đồng Linh kia lên, dù cho anh nói ngon nói ngọt, còn đưa tiền dụ dỗ, nhưng câu trả lời của bọn họ vẫn là như vậy, Diệp Hoán đành phải hậm hực từ bỏ cách tìm thông tin từ bên trong, anh quyết định sẽ tự mình đi ra ngoài tìm.
Đám người vì Đồng Linh mà tập trung đã tan rã, ai cũng dùng quan hệ của mình để tìm người. Diệp Hoán còn chưa quên việc theo dõi, yến hội nhà Tống có lẽ đã bị động tay động chân, nhưng ngoài đường có lẽ bọn họ vẫn chưa kịp ra tay... Muốn tra, vậy thì tra hết, anh không tin là không có chút manh mối nào!
Không biết là quán tính cốt truyện hay do Diệp Hoán đã điều tra kĩ càng, anh đã thấy một chiếc xe đáng ngờ ở camera chỗ ngã tư, truy lùng theo chiếc xe đó, cuối cùng đã tìm được đích đến của nó —— là một khu biệt thự cao cấp ở ngoại thành hẻo lánh.
Mà chủ nhân của khu biệt thự đó, đúng là Tống Tinh Dập!
Diệp Hoán lạnh lẽo trong lòng, xét đến tình cảm của Tống Tinh Dập dành cho Dư Ngữ Nhu, cậu ta còn bị từ chối công khai, mất hết mặt mũi, ai biết trong cơn tức giận sẽ làm ra chuyện kinh khủng thế nào? Huống chi đã qua một đêm rồi, cả một đêm Tống Tinh Dập đã làm gì, đưa người mình thích vào nhà thì sẽ xảy ra chuyện gì, không dùng não cũng biết tất nhiên là không phải chuyện gì tốt!
Trên đường đi tới, Diệp Hoán cứ miên man suy nghĩ như vậy, khi anh xông vào căn biệt thự kia, lục soát từng phòng, anh càng thêm sốt ruột.
"Ở đâu? Rốt cuộc là ở đâu chứ?" Diệp Hoán vừa nôn nóng vừa dày vò, cho đến khi anh đi tới một căn phòng không mở được cửa, cơn bất an mãnh liệt ập tới, anh chuẩn bị tốt tâm lý, rồi gõ liên tục vào cửa phòng.
"Tống Tinh Dập, mở cửa!" Cùng với tiếng đập cửa là giọng nói lạnh lùng của Diệp Hoán, "Tôi biết cậu ở trong đó, đừng có để tôi phải ra tay!"
Diệp Hoán xuất hiện là Đồng Linh đã được hệ thống nhắc nhở.
Cô mới bảo Tống Tinh Dập sấy tóc cho xong, giờ đang nằm trong lòng Tống Tinh Dập bảo chó con xoa vòng eo còn đang bủn rủn, nghe hệ thống thức giục cũng không vội, chỉ mặc chiếc áo sơ mi lỏng lẻo, đắp chăn ngồi trên giường, không hề di chuyển gì cả.
Tống Tinh Dập vẫn còn đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc, đừng nói là giúp chị ấy sấy tóc, xoa eo, giờ chị ấy bảo gì cậu cũng vui vẻ làm theo.
Chỉ là cậu không ngờ thời gian hạnh phúc ngắn ngủi như vậy, Diệp Hoán tìm tới đây nhanh bất ngờ. Cậu khẩn trương nhìn về Đồng Linh, mà Đồng Linh lại bình tĩnh nhìn lại cậu, dùng khẩu hình miệng ý bảo cậu đi mở cửa.
Mở cửa? Bộ dạng của bọn họ thế này mà đi mở cửa sao? Chị ấy không sợ Diệp Hoán biết mối quan hệ giữa chị ấy với cậu à? Tống Tinh Dập không kiềm được ảo tưởng, có phải là chị ấy định công khai thừa nhận thân phận của cậu không...
"Tống Tinh Dập!!!" Diệp Hoán ngoài cửa khó kiềm chế được cảm xúc, ngay khi anh chuẩn bị phá cửa phòng thì cánh cửa bỗng mở ra.
Mở cửa, thiếu gia Tống để trần nửa người trên, chỉ treo một cái quần tây trên người, dửng dưng khoe da khoe thịt. Diệp Hoán thấy rõ những dấu vết trên người Tống Tinh Dập, những vệt đỏ giống như móng tay phụ nữ cào, nhìn cũng đủ biết trước đó đã làm gì.
Khóe mắt Tống Tinh Dập như muốn nứt ra, đẩy Tống Tinh Dập sang một bên, xông thẳng vào trong phòng, Tống Tinh Dập đi đằng sau, vẻ mặt đắc ý không thể giấu được, "Anh Diệp sao mà tìm được chỗ của tôi?"
Diệp Hoán đi đến mép giường, anh thấy bộ lễ phục nằm dúm dó, đó là chiếc váy anh đặt riêng cho bạn gái, giờ phút này bị người ta ném xuống đất, tấm chăn che đi cơ thể của một người phụ nữ, Diệp Hoán không thấy rõ biểu cảm cô ra sao, nhưng anh nghe được những tiếng nức nở.
"Ngữ Nhu?" Tiếng nói của Diệp Hoán khô khốc, anh đang định chạm vào thì bỗng người phụ nữ thét một tiếng thê thảm.
"Đừng chạm vào tôi!"
Đồng Linh ôm chặt chăn, nước mắt như mưa, sắc mặt cô trắng bệch, run rẩy quay đầu đi, "Anh đi đi! Đừng nhìn tôi!"