• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên điện thực an tĩnh, Thẩm Bạch uống một ly trà, trà này cũng tràn đầy linh khí, uống một ngụm cảm thấy toàn thân đều thoải mái không ít.

Mà Phong Thiên lại ở một bên suy nghĩ, thiên điện lớn như vậy, chỉ có hai người hắn và Phong Thiên, nhàm chán cực kỳ.

Thẩm Bạch liếc mắt nhìn Phong Thiên một cái, "Xem bói sao, không thu tiền."

Phong Thiên:...

Ngươi này không thể an tĩnh trong chốc lát sao.

Phong Thiên mới từ trong tâm ma đi ra, hiện tại tâm trí có điểm không xong, an tĩnh bình phục tâm cảnh của chính mình.

Thẩm Bạch thật sự nhàm chán, trong thiên điện có huân hương, huân hương tản ra, mùi hương quanh quẩn.

"Mùi hương này thật là dễ ngửi."

Thẩm Bạch nhịn không được hít sâu một hơi, phảng phất như si như say.

Phong Thiên hòa hoãn hơn phân nửa, mở mắt ra nhìn Thẩm Bạch một cái.

Thẩm Bạch nhìn thấy người chịu để ý đến hắn, nhịn không được tiếp tục mở miệng, "Nhưng tốt nhất trên đời, vẫn là phải kể tới một loại hương khác."

Phong Thiên ánh mắt dò hỏi, Thẩm Bạch từ từ mở miệng.

"Chính là hợp hoan hương, phù dung trong trướng nhất tiện sát."

Phong Thiên:...

Hắn không nên trông cậy vào người này!

Thẩm Bạch cười, một lát sau, đối với Phong Thiên vẫy tay, Phong Thiên nghi hoặc tới gần.


Thẩm Bạch đè thấp thanh âm, hỏi, "Ngươi đã lựa chọn nơi nào để đi chưa?"

Như cuộc đối thoại thân mật của tiểu hài tử, Phong Thiên rốt cuộc chỉ có mười mấy tuổi, do dự một vài, gật gật đầu.

"Vậy ngươi định bái nhập môn hạ của ai?"

Phong Thiên có chút cảnh giác liếc mắt nhìn Thẩm Bạch một cái, không tính cùng Thẩm Bạch nói chuyện, nhưng trên đường đi, người này tuy rằng tính tình ầm ĩ, lại cũng không giống như là người có ý đồ xấu.

"Có thể bái nhập Lăng Vân Tiên Tông, đã là phúc khí, không dám vọng tưởng."

Đúng là có lệ, Thẩm Bạch mắt trợn trắng.

"Bất quá ta lại muốn bái nhập môn hạ thái thượng trưởng lão."

Phong Thiên nắm chặt ngón tay, bởi vì hắn cũng muốn bái nhập môn hạ thái thượng trưởng lão.

Lăng Vân Tiên Tông, thái thượng trưởng lão Vân Hàn, chính là trời sinh kiếm tu, năm đó xuất đạo, gần trăm tuổi, liền lấy ' nhất kiếm sương hàn thập tứ châu ' thanh danh vang vọng toàn bộ Tu chân giới, danh hiệu ' Kiếm Thần ', khiến mỗi người đều kính sợ một vài.

Hắn đã mất kiếm thắng có kiếm, bảo kiếm bản mệnh ' Sương Quang mười bốn đêm ' bị hắn trực tiếp phong ấn tại Vân Phong, hắn cũng không cầm kiếm, với hắn mà nói, đã mất ý nghĩa.

Nhưng vị thái thượng trưởng lão này lại chưa từng bước ra khỏi Vân Phong, cũng chưa từng thu đệ tử, bởi vì hắn từng thiết hạ trận pháp, vô luận là ai, chỉ cần xông ra được trận pháp sẽ trở thành đệ tử của hắn, đệ tử duy nhất.

Mấy năm nay, vô số đệ tử đều muốn bái nhập môn hạ thái thượng trưởng lão Vân Hàn, sôi nổi đi thử trận pháp.

Nhưng mà toàn bộ, toàn bộ đều chết ở bên trong trận pháp, không một ai may mắn thoát khỏi, đến nay không một người nào có thể từ bên trong trận pháp xông ra.

Từ đó về sau, nếu không có ý tưởng được ăn cả ngã về không, ai cũng không nghĩ đến việc xông vào trận pháp.

Mà Phong Thiên, lại chỉ vì bái nhập thái thượng trưởng lão mà đến.

Bất quá thiếu niên mười mấy tuổi, chứng kiến qua lòng người hiểm ác, làm hắn triệt để hiểu rõ, chỉ có thực lực, mới là vũ khí tốt nhất để bảo hộ chính mình.

Từ xưa cá lớn nuốt cá bé, đã muốn bái sư, tự nhiên liền muốn bái nhập môn hạ thiên hạ đệ nhất kiếm - Thái thượng trưởng lão.

Thẩm Bạch ở một bên híp mắt, nhìn như nghỉ ngơi, kỳ thật là đang cẩn thận hồi tưởng đoạn cốt truyện này.

Kỳ thật đây là giai đoạn ban đầu, vì muốn vai chính càng thêm nghẹn khuất cùng khổ tình cho nên Thẩm Bạch cố tình thiết kế nhân vật Thẩm Tiếu Bạch.

Nhân vật này hai mặt, một đường cùng Phong Thiên tạo quan hệ tốt, thẳng đến khảo nghiệm vấn tâm thang lại cướp đi thứ tự đứng đầu của vai chính, lại cùng vai chính xông vào trận pháp.

Mà ở trong trận pháp, lại cố ý diễn khổ tình giành được sự đồng tình của Phong Thiên, ở một bước cuối cùng hạ đòn sát thủ đối với vai chính, may mắn lúc ấy vai chính đã có cảnh giác, nhưng lại như cũ vẫn bị Thẩm Tiếu Bạch làm trọng thương,Thẩm Tiếu Bạch sớm hơn hắn một bước ra khỏi trận pháp.

Vì thế, bị đoạt thứ tự, bị đoạt sư phụ, thù mới hận cũ, trực tiếp khiến cho Phong Thiên hoàn toàn chán ghét Thẩm Tiếu Bạch.

Cũng là trời không tuyệt đường người, vai chính tuy rằng còn bị nhốt bên trong trận pháp nhưng vẫn có thể ngộ ra kiếm đạo.

Lấy đại trận làm cơ sở, suốt nửa năm, rốt cuộc phá được đại trận, không phải đi ra, mà là phá đại trận.

Lúc ấy thái thượng trưởng lão nếu không phải năm đó nói rằng chỉ thu một cái đệ tử, phỏng chừng đã sớm đem Thẩm Tiếu Bạch trục xuất sư môn, ngược lại thu Phong Thiên làm đệ tử.

Bất đắc dĩ, lúc ấy Phong Thiên lại xuất trận pháp, chỉ có thể bái nhập kiếm phong môn hạ.

Nhưng Thẩm Tiếu Bạch lại cùng vai chính bám riết không buông.

Nghe nói ngươi có linh thú, ta đoạt.

Nghe nói ngươi đi bí cảnh gặp được kỳ ngộ, ta đoạt.

Mà Thẩm Tiếu Bạch tiếp tục tìm đường chết, không có việc gì liền ở trước mặt Phong Thiên tìm cảm giác ưu việt, tiện đà đem giá trị thù hận kéo đến tận cùng.

Cuối cùng Ngộ Thiên bí cảnh mở ra, Phong Thiên lại cùng Thẩm Tiếu Bạch đi vào, ở trong bí cảnh, trực tiếp bị Phong Thiên hủy diệt.

Rút gân lột cốt, đau đớn mà chết.

Thẩm Bạch chậm rãi nhớ lại cốt truyện, nhớ tới đâu sắc mặt liền trắng tới đó, nhân sinh pháo hôi này thật là làm bậy mà.

Không có việc gì đi xoát cảm giác tồn tại, không có việc gì đi kéo giá trị thù hận, thành thật tu luyện không tốt sao?

Vừa nhớ vận mệnh tương lai của chính mình, Thẩm cười liền nhịn không được, nhịn không được tiên hạ thủ vi cường.

【Cảnh cáo, xin đừng làm ra việc thay đổi vận mệnh vai chính. 】

Thẩm Bạch lập tức ở trong đầu giơ cao lá cờ nhỏ.

Địa vị vai chính!

Địa vị vai chính! Vĩnh viễn đứng ở bên người vai chính, cùng tiến cùng lùi, cùng tồn vong, địa vị vai chính không lay được!

Thanh âm hệ thống không xuất hiện nữa.

Thẩm Bạch tự nhận không phải người tốt, nhưng cũng không tính là người xấu nha, nếu không phải hệ thống bắt buộc, hắn thật muốn, thật muốn đi lên đánh vai chính vài quyền, chân đá tiên tông, vô pháp vô thiên tiến tới đỉnh cao nhân sinh.

Thẩm Bạch nhìn nhìn, mang trà lên, đối với Phong Thiên nói: "Rốt cuộc từ nay về sau là đồng môn, nếu phía trước có chỗ đắc tội, liền lấy trà thay rượu bồi qua."

Phong Thiên do dự một hồi, bứng trà lên uống một ngụm nhỏ.

Thẩm Bạch tiếp tục cười, "Kia sau này nếu còn có đắc tội, cũng thỉnh thông cảm nhiều hơn."

"Phốc ——"

Trà vừa mới uống vào, đều bị Phong Thiên phun vào trong chén trà.

Thẩm Bạch:...

Ở thời điểm bầu không khí đọng lại, có đệ tử lục tục từ bên ngoài tiến vào, chỉ là những đệ tử đó trên mặt đều treo biểu tình kinh sợ, như đã trải qua sự tình khủng bố nào đó.

Thẩm Bạch nhướng mày, đều đã hơn mười mấy tuổi, vấn tâm thang chỉ sợ là cửa thứ nhất nhập đạo của họ.

Nhập đạo gì đó Thẩm Bạch không rõ lắm, nhưng ở tuổi này trải qua một lần, đối với việc tu luyện trong tương lai nhất định là vô cùng hữu ích, bởi vì, Thẩm Bạch lúc trước chính là thiết kế như vậy.

Rất nhanh, các đệ tử đều đã đi xong vấn tâm thang, có đạo đồng lại đây, ôn hòa nói: "Thỉnh các vị tân đệ tử đi đại điện bái sư."

Thẩm Bạch đứng dậy, ở trong đầu nhanh chóng đảo qua một đoạn cốt truyện, lại mơ màng không nhớ được nhiều.

Hắn biết Lăng Vân Tiên Tông phàm là tân đệ tử, liền trực tiếp bị các trưởng lão chọn lựa, nếu không được chọn trúng, liền trở thành đệ tử ngoại môn, mỗi tháng đều có chu cấp nhưng so với đệ tử bái nhập môn hạ các phong chủ thì còn kém xa.

Mà Lăng Vân Tiên Tông, sở hữu 24 phong chủ, trong đó quan hệ rất là phức tạp thác loạn.

Đạo đồng thanh âm ôn hòa, chỉ dẫn cho bọn họ dựa theo trình tự bước lên vấn tâm thang, sau đó mỗi năm người hướng tới bên trong đại điện mà đi vào, Thẩm Bạch tự nhiên là người đầu tiên.

Đi vào, Thẩm Bạch thấy đại điện có không ít người, nhìn thấy tân đệ tử tới, đều khe khẽ nói nhỏ.

"Này là người đứng thứ nhất, các ngươi ai nguyện thu vào môn hạ?"

"Từ xưa đệ nhất danh giả đều thiên phú không tồi, vẫn là bái nhập tông chủ môn hạ?"

"Không không không, người này tâm tính không tồi, không bằng tới Cực Lạc Phong?"

Thẩm Bạch đứng ở phía dưới da mặt vừa kéo, hắn như thế nào nghe ra, nghe ra được ngữ khí ghét bỏ nha.

Kỳ thật bằng không, Thẩm Bạch tuy rằng là người đầu tiên bước lên vấn tâm thang nhưng cố tình chính là không có bàn tay vàng, tư chất sớm đã bị người ta nhìn ra.

Nát, là thật sự nát, tư chất nát đến mức làm người hoài nghi hắn như thế nào vượt qua được 3 cửa này.

Hơn nữa tâm ma của hắn thế nhưng đã làm hắn hỗn loạn nghe nhìn, làm ra vô số hành động kinh người, người tu đạo kỵ nhất là tâm ma, nếu như tuổi này đã có thân phụ huyết hải thâm thù, sợ tương lai tu đạo cũng không lâu dài.

Mấy phong chủ đều không phải mắt mù, tự nhiên đều muốn thu được môn hạ của bản thân, ai lại rảnh rỗi tìm thêm việc.

Nhưng cố tình lại là đệ tử đứng đầu, nếu trở thành đệ tử ngoại môn lại không thỏa đáng, bởi vậy mọi người đều đẩy qua đẩy lại.

Cũng may, Thẩm Bạch da mặt cũng đủ dày, trực tiếp tiến lên quỳ lạy.

"Nhận được ưu ái, chỉ là đệ tử đã quyết tâm đi trận pháp của thái thượng trưởng lão, chỉ nguyện bái nhập môn hạ thái thượng trưởng lão."

Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Cũng tốt, cũng tốt."

Thẩm Bạch:...

Thẩm Bạch nơi đi đã định, tiếp theo chính là Phong Thiên, hắn vừa đứng ra, vô số ánh mắt liền chạy tới.

"Người này Cực Lạc Phong Ta muốn, ai cũng đừng đoạt."

"Không không không, hắn linh căn mang hỏa mộc, hẳn là nên tới đan phong."

Mọi người tranh chấp không ai chịu nhường ai, cuối cùng chính là kiếm phong lên tiếng, "Hắn nên luyện kiếm."

Phong Thiên lại là không màng hơn thua, học bộ dáng của Thẩm Bạch, quỳ lạy, một chữ cũng không sửa.

"Nhận được ưu ái, chỉ là đệ tử đã quyết tâm đi trận pháp của thái thượng trưởng lão, chỉ nguyện bái nhập môn hạ thái thượng trưởng lão."

Trong đại điện một mảnh an tĩnh, không biết là ai lên tiếng nói trước một câu.

"Đáng tiếc, đáng tiếc."

Phảng phất đã nhìn đến kết cục của Phong Thiên.

Thẩm Bạch bụm mặt, thật mẹ nó đau, đây là sự khác biệt giữa vai chính và pháo hôi sao.

Hắn làm đệ tử đứng nhất, sao mà chịu nổi, sao mà chịu nổi!

Cũng may, ba người còn lại cũng nhanh chóng được chọn, ngay sau đó liền có người mang theo hắn cùng Phong Thiên đi nghỉ ngơi.

Hôm nay cũng không còn sớm, đạo đồng dẫn bọn hắn đi nghỉ ngơi lại rất là ôn hòa.

"Đã mấy chục năm không có người tiến vào trận pháp của thái thượng trưởng lão rồi." Đạo đồng híp mắt nói.

Không ai trả lời, Thẩm Bạch vừa rồi bị phân biệt đối xử nên vẫn còn oán niệm.

Mà Phong Thiên lại là bởi vì mệt mỏi.

Đạo đồng nhìn thấy sắc mặt Phong Thiên có chút mệt mỏi, đẩy sương phòng đã chuẩn bị cho họ ra, nhẹ giọng nói: "Thời gian không kịp, cho nên ủy khuất hai vị đêm nay nghỉ ngơi tại đây, sáng mai sẽ có người đưa các ngươi đi Vân Phong."


"Đa tạ." Thẩm Bạch cười cảm kích, đạo đồng nhìn Thẩm Bạch tươi cười, gương mặt hơi hơi đỏ lên, sau đó rời đi.


Phong Thiên tựa hồ là thật sự mệt mỏi, vào phòng, liền nằm trên giường, muốn đánh một giấc thật ngon.


Sau đó, Thẩm Bạch nhìn chằm chằm vào trong phòng chỉ có một chiếc giường, mà trên giường có vai chính, lâm vào trầm tư.


Hắn ngủ ở đâu, ở đâu ngủ, hoặc là ngủ đâu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK