• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong bí cảnh Ngộ Thiên, ngoài đệ tử các đại môn phái sôi nổi săn thú, còn có các nơi tàng chứa bảo vật.

Thẩm Bạch tìm cả buổi, mới tìm được phục sức chói mù mắt của Lăng Vân Tiên Tông, hắn không dám tiến lên, tránh ở nơi xa nhòm ngó.

Sắc mặt Phong Thiên rất chi là tái nhợt, hình như là bị nội thương, những đệ tử khác vốn là cùng Phong Thiên không thân thiết nên cũng không chiếu cố.

Thẩm Bạch theo sau đã lâu, Phong Thiên tựa hồ cảm thấy được, thế nhưng vẫn chủ động cùng những đệ tử khác rời đi, đi đến chỗ yên lặng*.

Đoạn này chưa hiểu lắm

Thẩm Bạch nhìn ngọn núi cao nhất, cũng không biết truyền thừa có bị người ta nhanh chân đoạt trước hay không, hắn còn phải lừa Phong Thiên đến nơi sau đó mới xuống tay.

Mà Phong Thiên cũng đã đi đến một chỗ không người, hắn nhìn bốn phía, sau đó chuẩn xác nhìn chỗ Thẩm Bạch đang đứng.

"Xuất hiện đi."

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Bạch chính là muốn móc gương ra nhìn, thật tốt, tuy rằng tướng mạo ở Vân Phong giống nhau nhưng khóe mắt lại nhiều thêm một nốt ruồi, hơn nữa trên người còn bị hắc khí che mất, không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra.

Hoàn mỹ!


Thẩm Bạch vỗ mặt, chậm rãi từ trên cây nhảy xuống, sau đó nhìn về phía Phong Thiên.

Phong Thiên hơi hơi giật môi, Thẩm Bạch biết, hai chữ kia nhất định là 'sư huynh'.

Ánh mắt Thẩm Bạch phức tạp, sau đó hướng tới chỗ Phong Thiên, nhịn không được cười nói: "Sư đệ, biệt lai vô dạng*."

"Biệt lai" nghĩa là từ lúc chia tay đến lúc gặp lại, "vô dạng" nghĩa là không bệnh tật, không lo âu, cả câu "biệt lai vô dạng" thường được dùng để hỏi thăm người lâu ngày không gặp lại.

Thời điểm Thẩm Bạch nói chuyện, cố tình đè thấp âm thanh một chút, lúc nghe có thể cảm nhận được sự ngả ngớn.

Quả nhiên, Thẩm Bạch thấy được cảnh giác trong mắt Phong Thiên, còn có nghi hoặc.

Phong Thiên nhìn Thẩm Bạch, ánh mắt đầu tiên đã chú ý tới nốt ruồi trên khóe mắt Thẩm Bạch, ánh mắt dừng lại nhưng không nói gì.

"Sư đệ, đừng nói là ngay cả sư huynh cũng quên nha."

Thẩm Bạch nỗ lực duy trì ý cười, sau đó lại gần, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng chạm gương mặt Phong Thiên.

Thân hình Phong Thiên khẽ nhúc nhích, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Ý cười Thẩm Bạch càng sâu, nhẹ nhàng giúp Phong Thiên sửa cổ áo, "Sư đệ, sao đột nhiên lại xuống núi, là vì truyền thừa mà đến ư?"

Phong Thiên lăn lộn hầu kết, sau đó phun ra một chữ, "Phải."

Thẩm Bạch trong lòng nở hoa, trên mặt lại không biểu hiện, chỉ là liếc mắt nhìn ngọn núi kia một cái, "Không bằng chúng ta cùng nhau đi, tiện thể sau khi ra khỏi bí cảnh cùng về tiên tông."

Phong Thiên rũ mắt, che đậy cảm xúc.

"Được."

Thẩm Bạch xoay người đi đến ngọn núi kia, cả người tản ra hơi thở người sống chớ lại gần, cử chỉ lại mang theo ngả ngớn không dấu vết.

Dùng lời nói của Thẩm Bạch thì chính là, lẳng lơ không thể tả, túm quần lại là vừa đi vừa lắc eo.

Phong Thiên đi theo phía sau Thẩm Bạch, tâm tư không biết bay đến nơi nào.

Thẩm Bạch nghĩ, kỳ thật hắn hóa trang không hề giống, Phong Thiên liếc mắt một cái hẳn là có thể nhận ra, nhưng mà hắn đã ở chung với Phong Thiên một ngày, cho nên Phong Thiên khẳng định vẫn cảm thấy quen thuộc.

Cho nên, Phong Thiên tuy rằng không tin nhưng lại không dám xác định.

Lúc này, Phong Thiên hẳn là sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Hoàn mỹ, nói như vậy ít nhất hắn sẽ an toàn.

【Đinh! Thỉnh hoàn thành nhiệm vụ 'đem Phong Thiên đẩy xuống huyền nhai'】

【Đinh! Thỉnh hoàn thành cốt truyện Ngộ Thiên bí cảnh】

Thẩm Bạch:...

Thật mẹ nó hố!

Nhưng chẳng sợ phía trước là núi đao biển lửa, Thẩm Bạch đều không thể không căng da đầu bước tiếp, nhân sinh như trò đùa.

Thẩm Bạch lại lần nữa nhớ tới lời lẽ chí lý kia, sinh hoạt tựa như bị cưỡng gian vậy, nếu không thể phản kháng, thì cứ mở rộng hai chân ra hưởng thụ, cho nên, đây là nguyên nhân hắn luyện tập dạng thẳng chân!

Thẩm Bạch quay đầu, nhìn về phía Phong Thiên, nói thật, trạng thái Phong Thiên thoạt nhìn không tốt, Thẩm Bạch rất muốn biết tâm ma của y như nào rồi, còn sư tôn ở trên Vân Phong nữa, nhưng hắn không thể hỏi, chỉ có thể khô cằn phun ra một câu.

"Sư đệ, ngươi cho rằng Ngộ Thiên bí cảnh thực sự có truyền thừa không?"

Phong Thiên nhấp miệng, dường như đang thất thần, "Nghe đồn Ngộ Thiên tôn giả đã ngã xuống tại đây, các đại môn phái cũng tiến vào vô số lần, tuy rằng tìm được thiên tài địa bảo thần binh lợi khí nhưng lại không tìm được truyền thừa của tôn giả, nếu nói là huyệt mộ thì lại không giống, chắc là yêu cầu phải có cơ duyên."

Nói xong lời này, Phong Thiên nhịn không được nhìn Thẩm Bạch, lại thấy Thẩm Bạch nhíu mày tự hỏi, tựa hồ rất để bụng.

Phong Thiên ánh mắt lập loè, không biết ra sao.

Thẩm Bạch cảm thấy ánh mắt dừng trên người mình biến mất, thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời lại có chút hụt hẫng.

Chẳng sợ nội tâm có một đám thảo nê mã chạy như điên, ngoài mặt hắn không thể không làm bộ vân đạm phong khinh, khám phá hồng trần, đúng là hại chết người ta!

"Sư đệ, ngươi có cảm thấy, ngọn núi này có chút kỳ quái?" Thẩm Bạch cắn môi, nhịn không được gợi nhắc đề tài.

Phong Thiên nhìn bốn phía, ngọn núi này là chỗ cao nhất trong bí cảnh, huyền nhai hiểm trở, phía trên lại có một cái đình nhỏ, trông có vẻ đã lâu, rách nát lụi bại, xung quanh không một ngọn cỏ.

Nguyên bản là không có gì không thích hợp, nhưng rất nhanh, Phong Thiên khẽ nhíu mày, y cũng cảm thấy nơi này có chút quái dị.

Cho dù có không có cái gì là thích hợp, theo lý mà nói bí cảnh mở ra nhiều như vậy, không có khả năng không bị người khác nhìn thấu mới đúng.

Phong Thiên nhìn tới đình nhỏ, đình rách tung toé, trông rất tang thương, xà nhà kia ặt ẹo như chỉ cần đẩy nhẹ một cái là sập, cũng không có gì kỳ lạ chỗ mới đúng.

Thẩm Bạch nhìn tảng đá nghiêng ở phía ngọn núi cách đó không xa.

Để làm rõ ràng cốt truyện, đoạn nói về bí cảnh Ngộ Thiên có thể nói là thần bí cũng hố cha vô cùng.

Bởi vì truyền thừa này cũng giống như bí cảnh, Ngộ Thiên Ngộ Thiên, nghe xong chỉ muốn ngồi xuống ngộ đạo, mà tảng đá nghiêng lớn kia chính là lối vào.

Thẩm Bạch ngẩng đầu nhìn không trung, đây là bí cảnh, bầu trời chỉ có màu xanh trắng rồi lại trắng xanh.

'Hệ thống, ta chưa bao giờ thích thái dương như lúc này.'

【Thiếu dương khí?*】

Mình chém ra á

'...'

Thống tồi, ngươi thật không rụt rè.

Thẩm Bạch đi vào trong đình, phủi đi bụi loang lổ trên ghế đá, chậm rãi ngồi xuống.

"Thời gian còn sớm, không bằng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút?" Thẩm Bạch nhìn Phong Thiên.

Phong Thiên chần chờ trong chốc lát, cuối cùng không ngồi mà đứng ở một bên, ánh mắt trước sau không chịu rời khỏi người Thẩm Bạch.

Thẩm Bạch biết Phong Thiên đang đánh giá, cũng biết nội tâm y nghi hoặc.

Xem đi xem đi, có phải, nhìn một lần cảm thấy giống, nhìn lại lần nữa lại thấy không giống, tự mình rối rắm quá đi thôi.

Đúng vậy đúng vậy là ta đó, Thẩm Bạch là ta, Thẩm Tiếu Bạch cũng là ta, Thẩm Thiên Thiên vẫn là ta nha, cái này là ta, cái kia cũng là ta.


Thẩm Bạch cười trong lòng y như tiểu nhân thân đắc ý, hắn vừa nhấc đầu, đã chạm phải đôi mắt vương ý cười.


Người nọ một thân quần áo màu đen, khóe miệng ôn hòa, cười như không cười.


Mặc Hiên!


Hắn biết Mặc Hiên tên gay chết tiệt này không có ý tốt mà!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK