Trong phòng tắm.
Thẩm Hạo Thần đứng dưới vòi hoa sen nhấn xả nước xuống người, anh nhắm mắt lại tận hưởng sự sảng khoái thì bất ngờ nhớ đến hình ảnh ban nãy của An Chi. Kể ra thân hình của cô đã thay đổi khá nhiều so với bốn năm trước, ngực có vẻ to hơn, da trắng và mịn hơn cái hồi còn hẹn hò với anh.
“Cũng không tệ.”
Hạo Thần nhếch miệng cười trừ, anh đang nói sự thay đổi của An Chi là không tệ hay cơ thể đẹp hút hồn của cô không tệ? Ngày xưa lý do mà anh chủ động tỏ tình với cô chính là vì vẻ dễ thương của cô, nhưng giờ thì khác rồi, cô đã trưởng thành hơn rất nhiều so với hồi đó.
Tắm xong, Thẩm Hạo Thần đứng trước gương vuốt tóc. Gương mặt anh có nét quyến rũ rất khác biệt so với những người đàn ông khác, là gương mặt có thể cân hai kiểu cùng lúc ấy, vừa tươi sáng vừa ma mị. Chải chuốt xong, anh liền mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, lúc này An Chi đang nằm trên giường rồi trùm chăn che mặt. Anh liếc mắt nhìn cô sau đó đi thẳng đến tủ quần áo.
Lục An Chi nằm trên giường khẽ thò đầu ra khỏi chăn, cô nhìn trộm Hạo Thần thay quần áo. Không phải là cô ham muốn gì đâu, cô chỉ tò mò thôi. Lúc nhìn thấy cơ bắp lẫn cơ bụng của Hạo Thần, An Chi mới có một suy nghĩ trong đầu rằng:
“Trước đây anh ta làm gì có múi, sao giờ cơ thể lại đẹp vậy ta?”
Nhìn kĩ thì Thẩm Hạo Thần vô cùng đẹp trai, càng nhìn càng muốn ngắm mãi, có lẽ anh biết mình cười rất đẹp nên lúc nào cũng dùng nụ cười để mê hoặc đối phương. Thật ra ngày xưa khi theo đuổi Hạo Thần, An Chi đã bị thu hút bởi chính nụ cười của anh, anh có cái má lúm trông đáng yêu chết đi được ấy. Nhưng quá khứ thì cũng đã qua rồi, người đã đáng ghét thì vẫn là đáng ghét, An Chi sẽ không bao giờ mê anh thêm một lần nào nữa đâu.
Lúc tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, Thẩm Hạo Thần đang dải đệm ra đất thì bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân đang chậm rãi tiến đến cửa phòng. Anh ở cái nhà này đã lâu vậy rồi, đương nhiên cũng sẽ hiểu những tình huống giống như thế này.
Lục An Chi dường như không để ý là đang có người ở ngoài nghe lén, cho đến khi cô định kéo chăn nằm xuống thì Thẩm Hạo Thần bỗng trèo lên giường đè lên người cô. An Chi hoảng hốt che lấy người, cô tròn mắt nhìn anh, đồng thời lớn tiếng:
“Này, sao anh dám… ư.”
Thẩm Hạo Thần nhanh trí bịt miệng An Chi lại, anh dơ ngón trỏ lên ngỏ ý muốn cô giữ im lặng sau đó thì thầm:
“Chị tôi đang ở ngoài cửa phòng nghe lén đấy, phối hợp chút đi.”
Lục An Chi ngó đầu nhìn ra ngoài cửa sau đó quay ra nhìn Hạo Thần, cô nói nhỏ:
“Anh muốn tôi phối hợp thế nào chứ?”
“Rên đi.”
“Cái gì?”
An Chi đỏ mặt đấm vào người Hạo Thần, cô cáu gắt:
“Anh bị điên à, làm sao mà tôi rên được?”
“Vậy thì hết cách rồi.”
Dứt lời, Thẩm Hạo Thần liền véo mạnh vào cánh tay của An Chi. Cô đau đớn la hét thất thanh:
“Á, đau… huhu… đau!”
An Chi quằn quại vì đau nhưng Thẩm Hạo Thần vẫn chưa chịu dừng lại. Anh bẹo cô đau tới nỗi thâm tím cả tay vào rồi, thù này không trả thì An Chi không yên được. Cô bực mình túm lấy tóc của Hạo Thần giật ngược lại, anh vội vàng buông tay khỏi người của An Chi còn miệng thì thì thào cầu xin:
“Tôi xin lỗi, cô mau buông tay ra đi.”
Lục An Chi nghiến răng:
“Anh véo tôi thâm cả tay rồi đó, sao anh dám chứ hả?”
“Bất đắc dĩ thôi mà, ai bảo cô không chịu rên.”
“Đang yên đang lành ai mà rên cho nổi, phải làm gì đó mới rên được chứ đồ ngốc!”
Vừa nghe đến đây Thẩm Hạo Thần mới bất chợt nảy ra ý tưởng gì đó, anh nắm lấy hai tay của An Chi đặt lên trên đỉnh đầu một cách dứt khoát. Thật ra anh có đủ sức lực để bật lại cô nhưng anh đã không làm thôi.
“N.. này, anh tính làm gì đấy hả?” An Chi hoảng hốt, cô cố gắng giãy giụa nhưng chợt phát hiện bản thân đang bị kìm chặt dưới thân Thẩm Hạo Thần.
Thẩm Hạo Thần chạm tay lên đùi của An Chi, bàn tay to lớn của anh vừa chạm vào da thịt cô đã khiến cô cảm thấy nhột.
“Cô không muốn đuổi chị tôi đi à? Hợp tác chút đi.”
Dứt lời, ngón tay của Thẩm Hạo Thần bắt đầu di chuyển. An Chi vì hoảng quá mà cọ quậy liên tục, đến khi mặt cô đỏ bừng bừng và sự xấu hổ đạt đến giới hạn thì bỗng nhiên…
Rầm!
“A…”
Thẩm Hạo Thần bị An Chi thẳng chân đá bay xuống đất, anh còn chưa kịp làm gì quá đáng thì đã bị ăn đá rồi. Anh đau đớn nằm dưới đất ôm bụng quằn quại còn An Chi thì không dám nhìn anh vì cô vừa mới lỡ làm ra một chuyện không phải phép.
“Sao… sao cô… lại đá tôi?”
Hạo Thần bám tay lên mặt giường đứng dậy, nét mặt anh trông rất khổ sở còn nổi rõ cả gân, giọng nói thì khó nhọc mãi mới nói được hết một câu. An Chi ngồi trên giường áy náy nhìn anh đau đớn, cô thầm nói:
“Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Nhưng cũng may là bên ngoài đã không có động tĩnh gì nữa, Thẩm Tố Nhi đã rời đi rồi. Tuy nhiên cú đá ban nãy của An Chi vẫn còn rất đau, Thẩm Hạo Thần khập khiễng đến nằm xuống đệm rồi đắp chăn đi ngủ. Thấy anh im lặng không nói gì, An Chi liền cất tiếng hỏi:
“Này, anh không sao đó chứ?”
“Cô đá mạnh như vậy còn hỏi sao?”
An Chi cảm thấy có lỗi vô cùng, cô bước xuống giường định nhường cho anh ngủ giường đêm hôm nay vì dù sao thì cũng tại cô mà anh phải chịu đau.
“Hay là anh lên giường ngủ đi, coi như tôi xin lỗi vì chuyện ban nãy.”
Thấy cô nói vậy, Hạo Thần bất ngờ ngồi bật dậy, vẻ mặt anh có chút ngạc nhiên sau đó vừa xoa bụng vừa nhăn mặt:
“Đó là cô nói đấy nhé.”
Đêm hôm đó, Thẩm Hạo Thần nằm ngủ trên giường còn Lục An Chi thì nằm ngủ dưới đất. Mọi chuyện sẽ rất bình thường cho đến nửa đêm, An Chi mắt nhắm mắt mở dậy đi vệ sinh, cô lúc này đang rất buồn ngủ nên lúc đi vệ sinh xong thì quên mất mình ngủ dưới đất mà đã leo thẳng lên giường nằm.
Sáng hôm sau.
Khi ánh nắng bắt đầu chiếu rọi vào phòng cũng là lúc Thẩm Hạo Thần lơ mơ tỉnh dậy. Anh cảm thấy có gì đó rất lạ, cho đến khi cúi xuống thì mới phát hiện Lục An Chi đang nằm ôm mình. Anh không định đánh thức cô dậy mà lại nằm im tận hưởng, cảm giác ôm phụ nữ rất mềm mại vậy nên anh muốn thử lần nữa.
Tuy nhiên còn chưa kịp làm gì thì An Chi đã tỉnh dậy, cô mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm trên giường sau đó là giật mình ngước mắt lên nhìn Hạo Thần. Hai người họ im lặng nhìn nhau, An Chi nhớ ra chuyện hôm qua cô trèo lên giường là lại xấu hổ.
“Chà, không ngờ cô lại muốn ngủ với tôi đến mức này cơ đấy.”
An Chi gượng cười:
“Không phải đâu, anh hiểu lầm rồi.”
“Nếu muốn ôm tôi ngủ thì cũng phải nói một tiếng chứ? Cô phải xem tôi có cho phép hay không nữa.”
Lục An Chi bực mình ngồi dậy, cô vừa tỉnh dậy nên có chút khó chịu. Thẩm Hạo Thần vậy mà lại muốn chọc tức cô, không kiềm chế được cô liền giơ chân dọa đạp anh đồng thời lườm nguýt:
“Tôi đã nói là hiểu lầm rồi mà, anh có hiểu không vậy cái tên ngốc này!”
Thẩm Hạo Thần đứng dưới vòi hoa sen nhấn xả nước xuống người, anh nhắm mắt lại tận hưởng sự sảng khoái thì bất ngờ nhớ đến hình ảnh ban nãy của An Chi. Kể ra thân hình của cô đã thay đổi khá nhiều so với bốn năm trước, ngực có vẻ to hơn, da trắng và mịn hơn cái hồi còn hẹn hò với anh.
“Cũng không tệ.”
Hạo Thần nhếch miệng cười trừ, anh đang nói sự thay đổi của An Chi là không tệ hay cơ thể đẹp hút hồn của cô không tệ? Ngày xưa lý do mà anh chủ động tỏ tình với cô chính là vì vẻ dễ thương của cô, nhưng giờ thì khác rồi, cô đã trưởng thành hơn rất nhiều so với hồi đó.
Tắm xong, Thẩm Hạo Thần đứng trước gương vuốt tóc. Gương mặt anh có nét quyến rũ rất khác biệt so với những người đàn ông khác, là gương mặt có thể cân hai kiểu cùng lúc ấy, vừa tươi sáng vừa ma mị. Chải chuốt xong, anh liền mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, lúc này An Chi đang nằm trên giường rồi trùm chăn che mặt. Anh liếc mắt nhìn cô sau đó đi thẳng đến tủ quần áo.
Lục An Chi nằm trên giường khẽ thò đầu ra khỏi chăn, cô nhìn trộm Hạo Thần thay quần áo. Không phải là cô ham muốn gì đâu, cô chỉ tò mò thôi. Lúc nhìn thấy cơ bắp lẫn cơ bụng của Hạo Thần, An Chi mới có một suy nghĩ trong đầu rằng:
“Trước đây anh ta làm gì có múi, sao giờ cơ thể lại đẹp vậy ta?”
Nhìn kĩ thì Thẩm Hạo Thần vô cùng đẹp trai, càng nhìn càng muốn ngắm mãi, có lẽ anh biết mình cười rất đẹp nên lúc nào cũng dùng nụ cười để mê hoặc đối phương. Thật ra ngày xưa khi theo đuổi Hạo Thần, An Chi đã bị thu hút bởi chính nụ cười của anh, anh có cái má lúm trông đáng yêu chết đi được ấy. Nhưng quá khứ thì cũng đã qua rồi, người đã đáng ghét thì vẫn là đáng ghét, An Chi sẽ không bao giờ mê anh thêm một lần nào nữa đâu.
Lúc tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, Thẩm Hạo Thần đang dải đệm ra đất thì bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân đang chậm rãi tiến đến cửa phòng. Anh ở cái nhà này đã lâu vậy rồi, đương nhiên cũng sẽ hiểu những tình huống giống như thế này.
Lục An Chi dường như không để ý là đang có người ở ngoài nghe lén, cho đến khi cô định kéo chăn nằm xuống thì Thẩm Hạo Thần bỗng trèo lên giường đè lên người cô. An Chi hoảng hốt che lấy người, cô tròn mắt nhìn anh, đồng thời lớn tiếng:
“Này, sao anh dám… ư.”
Thẩm Hạo Thần nhanh trí bịt miệng An Chi lại, anh dơ ngón trỏ lên ngỏ ý muốn cô giữ im lặng sau đó thì thầm:
“Chị tôi đang ở ngoài cửa phòng nghe lén đấy, phối hợp chút đi.”
Lục An Chi ngó đầu nhìn ra ngoài cửa sau đó quay ra nhìn Hạo Thần, cô nói nhỏ:
“Anh muốn tôi phối hợp thế nào chứ?”
“Rên đi.”
“Cái gì?”
An Chi đỏ mặt đấm vào người Hạo Thần, cô cáu gắt:
“Anh bị điên à, làm sao mà tôi rên được?”
“Vậy thì hết cách rồi.”
Dứt lời, Thẩm Hạo Thần liền véo mạnh vào cánh tay của An Chi. Cô đau đớn la hét thất thanh:
“Á, đau… huhu… đau!”
An Chi quằn quại vì đau nhưng Thẩm Hạo Thần vẫn chưa chịu dừng lại. Anh bẹo cô đau tới nỗi thâm tím cả tay vào rồi, thù này không trả thì An Chi không yên được. Cô bực mình túm lấy tóc của Hạo Thần giật ngược lại, anh vội vàng buông tay khỏi người của An Chi còn miệng thì thì thào cầu xin:
“Tôi xin lỗi, cô mau buông tay ra đi.”
Lục An Chi nghiến răng:
“Anh véo tôi thâm cả tay rồi đó, sao anh dám chứ hả?”
“Bất đắc dĩ thôi mà, ai bảo cô không chịu rên.”
“Đang yên đang lành ai mà rên cho nổi, phải làm gì đó mới rên được chứ đồ ngốc!”
Vừa nghe đến đây Thẩm Hạo Thần mới bất chợt nảy ra ý tưởng gì đó, anh nắm lấy hai tay của An Chi đặt lên trên đỉnh đầu một cách dứt khoát. Thật ra anh có đủ sức lực để bật lại cô nhưng anh đã không làm thôi.
“N.. này, anh tính làm gì đấy hả?” An Chi hoảng hốt, cô cố gắng giãy giụa nhưng chợt phát hiện bản thân đang bị kìm chặt dưới thân Thẩm Hạo Thần.
Thẩm Hạo Thần chạm tay lên đùi của An Chi, bàn tay to lớn của anh vừa chạm vào da thịt cô đã khiến cô cảm thấy nhột.
“Cô không muốn đuổi chị tôi đi à? Hợp tác chút đi.”
Dứt lời, ngón tay của Thẩm Hạo Thần bắt đầu di chuyển. An Chi vì hoảng quá mà cọ quậy liên tục, đến khi mặt cô đỏ bừng bừng và sự xấu hổ đạt đến giới hạn thì bỗng nhiên…
Rầm!
“A…”
Thẩm Hạo Thần bị An Chi thẳng chân đá bay xuống đất, anh còn chưa kịp làm gì quá đáng thì đã bị ăn đá rồi. Anh đau đớn nằm dưới đất ôm bụng quằn quại còn An Chi thì không dám nhìn anh vì cô vừa mới lỡ làm ra một chuyện không phải phép.
“Sao… sao cô… lại đá tôi?”
Hạo Thần bám tay lên mặt giường đứng dậy, nét mặt anh trông rất khổ sở còn nổi rõ cả gân, giọng nói thì khó nhọc mãi mới nói được hết một câu. An Chi ngồi trên giường áy náy nhìn anh đau đớn, cô thầm nói:
“Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Nhưng cũng may là bên ngoài đã không có động tĩnh gì nữa, Thẩm Tố Nhi đã rời đi rồi. Tuy nhiên cú đá ban nãy của An Chi vẫn còn rất đau, Thẩm Hạo Thần khập khiễng đến nằm xuống đệm rồi đắp chăn đi ngủ. Thấy anh im lặng không nói gì, An Chi liền cất tiếng hỏi:
“Này, anh không sao đó chứ?”
“Cô đá mạnh như vậy còn hỏi sao?”
An Chi cảm thấy có lỗi vô cùng, cô bước xuống giường định nhường cho anh ngủ giường đêm hôm nay vì dù sao thì cũng tại cô mà anh phải chịu đau.
“Hay là anh lên giường ngủ đi, coi như tôi xin lỗi vì chuyện ban nãy.”
Thấy cô nói vậy, Hạo Thần bất ngờ ngồi bật dậy, vẻ mặt anh có chút ngạc nhiên sau đó vừa xoa bụng vừa nhăn mặt:
“Đó là cô nói đấy nhé.”
Đêm hôm đó, Thẩm Hạo Thần nằm ngủ trên giường còn Lục An Chi thì nằm ngủ dưới đất. Mọi chuyện sẽ rất bình thường cho đến nửa đêm, An Chi mắt nhắm mắt mở dậy đi vệ sinh, cô lúc này đang rất buồn ngủ nên lúc đi vệ sinh xong thì quên mất mình ngủ dưới đất mà đã leo thẳng lên giường nằm.
Sáng hôm sau.
Khi ánh nắng bắt đầu chiếu rọi vào phòng cũng là lúc Thẩm Hạo Thần lơ mơ tỉnh dậy. Anh cảm thấy có gì đó rất lạ, cho đến khi cúi xuống thì mới phát hiện Lục An Chi đang nằm ôm mình. Anh không định đánh thức cô dậy mà lại nằm im tận hưởng, cảm giác ôm phụ nữ rất mềm mại vậy nên anh muốn thử lần nữa.
Tuy nhiên còn chưa kịp làm gì thì An Chi đã tỉnh dậy, cô mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm trên giường sau đó là giật mình ngước mắt lên nhìn Hạo Thần. Hai người họ im lặng nhìn nhau, An Chi nhớ ra chuyện hôm qua cô trèo lên giường là lại xấu hổ.
“Chà, không ngờ cô lại muốn ngủ với tôi đến mức này cơ đấy.”
An Chi gượng cười:
“Không phải đâu, anh hiểu lầm rồi.”
“Nếu muốn ôm tôi ngủ thì cũng phải nói một tiếng chứ? Cô phải xem tôi có cho phép hay không nữa.”
Lục An Chi bực mình ngồi dậy, cô vừa tỉnh dậy nên có chút khó chịu. Thẩm Hạo Thần vậy mà lại muốn chọc tức cô, không kiềm chế được cô liền giơ chân dọa đạp anh đồng thời lườm nguýt:
“Tôi đã nói là hiểu lầm rồi mà, anh có hiểu không vậy cái tên ngốc này!”