• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau.

Lúc Lục An Chi ngái ngủ thức dậy thì trời đã sáng rồi, cô cứ ngỡ mình đã muộn giờ làm nên vội vàng chạy xuống nhìn lại đồng hồ. May là mới có 7 giờ 30 phút, vẫn còn nửa tiếng nữa đủ cho cô chuẩn bị.

An Chi thở phào nhẹ nhõm sau đó bước vào phòng tắm, lúc chuẩn bị đánh răng đột nhiên một chút kí ức tối qua lướt nhẹ trong đầu cô. Lục An Chi thẫn thờ nhìn vào gương, cô nhớ là bộ đồ mình đang mặc trên người cô chưa hề động đến vậy tại sao nó lại ở trên người cô được nhỉ? Lúc này gương mặt An Chi đột nhiên tối sầm lại, tay nắm chặt lấy cổ áo miệng khẽ gằn giọng gọi tên:

“Thẩm Hạo Thần…”

Vệ sinh cá nhân xong An Chi mới bước xuống nhà, lúc này người trong nhà đi đâu hết chỉ còn Thẩm Tố Nhi nhưng chị ấy cũng chuẩn bị có việc ra ngoài.

“A, An Chi dậy rồi sao? Bữa sáng nóng hổi đang ở trong kia, có cả canh giải rượu mà Hạo Thần đích thân nấu cho em nữa. Giờ chị phải bay sang chỗ bà nội rồi nên là tạm biệt em nhé.”

Thẩm Tố Nhi xách vali chạy ra ngoài, An Chi thấy thế liền vẫy tay:

“Chị gửi lời hỏi thăm của em đến bà nội giúp em nha, em sẽ sớm sang thăm bà.”

“OK, chị biết rồi.”

Thẩm Hạo Thần đi làm từ sớm nhưng vẫn không quên nấu lại canh giải rượu cho An Chi. Không những thế còn căn dặn giúp việc nấu toàn những món ăn mà cô thích để cô có thể ăn ngon miệng hơn. Ý tốt của Hạo Thần đã rõ ràng như thế nhưng An Chi không muốn hiểu, cô vẫn còn giận anh lắm nên chỉ một bữa sáng với canh giải rượu thế này chưa đủ làm dịu tâm trạng cô.

Trong khi đó, Thẩm Tố Nhi đang trên đường đến sân bay thì bất chợt nhớ đến Nghiêm Tống. Cô ấy muốn trước khi bay đến chào tạm biệt Nghiêm Tống vì dù sao họ cũng sẽ xa nhau khoảng một tuần.

Tập đoàn SanFia.

Vì quá mải mê làm việc nên Nghiêm Tống hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của Thẩm Tố Nhi. Còn Thẩm Tố Nhi lại không muốn làm phiền Nghhieem Tống nên đã lặng lẽ cởi giày cao gót, chậm rãi đến ngồi xuống ghế sofa đối diện bàn làm việc của Nghiêm Tống rồi ngắm nhìn cậu ấy. Bàn làm việc của thư ký ở ngay ngoài phòng của chủ tịch nên không có không gian riêng nhưng lại khá là yên tĩnh.

Tầm mười phút sau, Nghiêm Tống rời mắt khỏi tài liệu một lúc thì mới hoảng hồn phát hiện ra sự có mặt của Thẩm Tố Nhi. Cậu ấy giật mình tròn mắt nhìn Tố Nhi rồi cau mày nói:

“Tiểu thư, cô đến lúc nào thế? Với cả tại sao cô lại ngồi đó và không nói một lời nào?”

Thẩm Tố Nhi vui vẻ trả lời:

“Thì tôi thấy A Tống say sưa làm việc quá không muốn làm phiền cậu cho nên mới im lặng ngồi đây. Cậu không cần để ý đến tôi đâu, cứ coi như tôi vô hình đi và tiếp tục làm việc.”



Nói nghe thì dễ nhưng Thẩm Tố Nhi ngồi lù lù ở đó nhìn thì hỏi sao Nghiêm Tống không áp lực được. Dù có cố tỏ ra không để ý thì chỉ cần vô ý liếc mắt lên thôi cũng chạm mặt nhau rồi.

Nghiêm Tống thở dài một tiếng sau đó đứng dậy rời khỏi bàn làm việc, Tố Nhi thấy thế bèn vội đi giày vào chạy theo.

“A Tống, cậu không làm việc nữa sao? Tôi nói là cậu cứ lơ tôi đi coi như tôi vô hình rồi tập trung làm việc là được mà.”

Nghiêm Tống đang đi thì chợt dừng bước, cậu ấy quay lại nhìn chằm chằm vào Tố Nhi sau đó lạnh lùng trả lời:

“Tiểu thư, cô đang làm phiền tôi rất nhiều đấy.”

Câu nói của Nghiêm Tống tuy bình thường nhưng sát thương nó mang lại cho Tố Nhi cực kỳ cao. Cảm giác như Nghiêm Tống đang thực sự khó chịu và Tố Nhi chính là lý do khiến cậu ấy khó chịu. Thẩm Tố Nhi dường như đã hiểu ra vấn đề, thì ra đối với Nghiêm Tống sự xuất hiện của cô ấy là một sự phiền phức.

“Tôi xin lỗi…”

Thẩm Tố Nhi nhẹ nhàng buông tay khỏi người Nghiêm Tống rồi vô thức lùi ra sau. Dù trong lòng cảm thấy tổn thương nhưng miệng Tố Nhi vẫn cố mỉm cười:

“Tôi không nghĩ nếu mình im lặng hay không thì vẫn làm phiền đến A Tống, tôi xin lỗi.”

Tố Nhi cầm túi xách vội vàng rời đi, Nghiêm Tống nhìn theo bóng lưng của cô ấy định lên tiếng nói gì đó nhưng lại thôi. Có lẽ câu nói vô tình vừa rồi đã khiến Tố Nhi cảm thấy bản thân mình thực sự có lỗi trong khi ý định thực sự của Nghiêm Tống lại không phải như vậy.

Đến trưa.

Thẩm Hạo Thần làm xong việc liền giơ cổ tay lên để nhìn đồng hồ thì vừa hay đúng lúc đến giờ mà Dương Chí Thành hẹn gặp An Chi. Hạo Thần lập tức khoác áo đi ra ngoài, anh muốn tự đến gặp Dương Chí Thành để xem xem hắn tính giở trò gì.

Cùng thời điểm ấy Dương Chí Thành đang có mặt tại một quán cà phê bên vệ đường gần tập đoàn CM. Trong lúc đợi An Chi đến, hắn cứ ngắm ngắm vuốt vuốt bản thân mình trong gương vì hắn nghĩ An Chi vẫn còn thích vẻ đẹp trai của hắn giống như ngày xưa vậy.

Một lát sau, Thẩm Hạo Thần đã có mặt tại quán cà phê. Anh đẩy cửa đi vào thì ngay lập tức nhìn thấy Dương Chí Thành vì cái gương mặt đáng ghét ấy khiến anh không thể nhầm lẫn với ai cả. Thẩm Hạo Thần thẳng thừng đi đến chỗ Dương Chí Thành và ngồi xuống đối diện hắn, lúc đó hắn rất ngạc nhiên, gương mặt dường như biến sắc hẳn.

“Thẩm Hạo Thần, tại sao lại là anh?”

Trước sự bất ngờ của Dương Chí Thành, Hạo Thần lại vô cùng bình tĩnh. Anh tựa lưng vào ghế, vắt chân nhìn hắn rồi nói:

“Tôi thay mặt vợ mình đến đây để gặp anh, anh cũng biết vợ chồng như một mà nên có chuyện gì anh cứ nói với tôi đều được.”

Chẳng mấy chốc gương mặt ngạc nhiên của Dương Chí Thành đã chuyển sang tức giận, hắn khó chịu híp mắt nhìn Hạo Thần rồi đáp:



“Chuyện riêng giữa tôi và An Chi thì liên quan gì đến anh mà tôi phải nói cho anh biết?”

Hai từ “An Chi” phát ra từ miệng của Dương Chí Thành không hiểu sao lại khiến Hạo Thần không thoải mái tí nào.

“Anh nghĩ tôi có thể dễ dàng đồng ý để vợ mình đi gặp một kẻ không có ý gì tốt đẹp như anh sao? Chuyện giữa anh và An Chi dù tôi không biết nhiều nhưng tôi nghĩ là cô ấy cũng chẳng muốn gặp lại anh để nói chuyện vớ vẩn đâu. Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh, đừng làm phiền An Chi nữa nếu không đừng trách tôi không nể mặt.”

Dương Chí Thành nghe xong đột nhiên cười trừ:

“Thẩm Hạo Thần, anh cũng chỉ là một kẻ đến sau thay thế cho tôi mà thôi. Chắc anh không biết An Chi từng yêu tôi đến mức nào đâu nhỉ? Cô ấy đã làm cho tôi rất nhiều thứ, cô ấy còn từng nói rằng tình yêu dành cho tôi không gì có thể đếm được.”

Thẩm Hạo Thần ngồi nghe Dương Chí Thành khoe khoang chọc tức chỉ cảm thấy bực mình và tức giận thay An Chi. Đối với hắn, cô đã từng yêu hết mình và thật lòng như thế nhưng thay vì đối xử tốt với cô thì hắn lại khiến cô tổn thương hết lần này đến lần khác. Thẩm Hạo Thần đã cố kiềm chế cục tức trong lòng nhưng xem ra anh không phải kiểu người có thể nhẫn nhịn.

Bốp!

“A…”

Thẩm Hạo Thần bất ngờ đi đến đấm thẳng vào bản mặt đáng ghét của Dương Chí Thành thật mạnh khiến hắn ngã văng xuống đất. Cú đấm ấy khiến đầu óc Dương Chí Thành choáng váng, khóe miệng còn chảy cả máu. Những người trong quán cà phê đều dồn hết sự chú ý vào hai người họ nhưng Thẩm Hạo Thần chẳng thèm để ý đến, anh đi tới lôi cổ áo Dương Chí Thành bắt hắn đứng dậy sau đó thẳng tay đấm thêm vài phát nữa.

“Thằng khốn nạn! Cô ấy yêu mày như vậy, hi sinh cho mày nhiều như vậy nhưng mày lại làm cô ấy tổn thương, mày cảm thấy mày xứng với tình yêu đó không? Mày còn dám đem tình cảm của cô ấy ra khoe khoang sao? Muốn tao đấm chết mày thì mày mới khôn ra hả?”

Trong cơn tức giận, Thẩm Hạo Thần đã không kiểm soát được lời nói cũng như hành động của mình. Nếu lúc đó những người có mặt trong quán không chạy đến ngăn cản thì có lẽ Dương Chí Thành đã ăn no đòn rồi.

Thẩm Hạo Thần vẫn còn giận dữ lắm nhưng anh lại chọn cách rời đi, thế nhưng Dương Chí Thành không biết điều, muốn trả thù anh. Hắn đẩy những người có ý tốt giúp hắn ra sau đó chạy đến bê ghế đập mạnh vào đầu của Thẩm Hạo Thần.

Rầm!

“Trời đất ơi!”

Những người có mặt ở đấy ngay lập tức chạy đến giữ lấy Dương Chí Thành để hắn không tiếp tục được hành vi xấu xa của mình nữa. Những người còn lại thì đến chỗ Thẩm Hạo Thần xem thử tình hình của anh.

Thẩm Hạo Thần đưa tay ôm đầu, sau khi thấy máu chảy đầy bàn tay hai mắt anh bỗng mờ dần. Chẳng mấy chốc trong vài giây ngắn ngủi, Thẩm Hạo Thần liền ngã bịch xuống đất và mất đi toàn bộ ý thức.

“Mau gọi cấp cứu đi, nhanh lên!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK