• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Murphy's Law



~Đùng~



Một cảm giác cực kỳ đau đớn xông lên, Hoàng Minh cảm giác ngực như bị xe tông vào lần nữa vậy. Hắn cảm thấy thân hình mình chợt nhẹ bỗng rồi đập thật mạnh vào một thứ gì đó. Hắn cảm giác như toàn bộ xương cốt mình bị tan giá vậy.



"Con mẹ nó! Mày tính ngủ tới lúc nào hả?" Một giọng thét chói tai vang, lên kéo Hoàng Minh từ trạng thái mông lung về lại thực tại.



Hoàng Minh mở choàng mắt, trước mặt hắn một mảnh hình tượng mơ hồ. Nhưng hắn vẫn cố gắng lồm cồm bò dậy. Sau đó ngã ngồi về phía sau.



Lúc này đây, Hoàng Minh mới phát hiện mình đang trong một căn phòng nhỏ. Trong góc tường, một người đàn ông da ngăm đen đang nằm thiếp đi trên chiếc giường sắc hoen cũ không đệm chăn. Người đàn ông này mặc một chiếc áo sơ mi trắng nhuốm lấm tấm máu và một chiếc quần tây nâu cũ kỹ rách nát. Trên trán anh ta còn dính lại vết máu đã khô.



Hoàng Minh nhìn quanh và thấy người mới như mình đang tụ lại, co ro một góc. Hắn phát hiện, có một tấm màn trong suốt hình cầu bao quanh bán kính 3 mét, xung quanh chỗ mọi người đứng. Dường như vì thứ này mà người đàn ông đang nằm trên giường không hề nghe được tiếng động bên này. Hoàng Minh đau đớn ôm ngực mình, lê sát vào lớp màn sáng, khép mình vào một góc tránh ánh mắt như ăn thịt người của tên Jam.



"Thằng cuối dậy rồi. Shel mày nói với bọn nó luật đi. Má nó. Ai ngờ mới tấn cấp mà đã vướng vô cái chuyện này. Giảm 80% chỉ số và năng lực chứ. Biết thế tao chẳng đá bể đầu thằng chó con kia làm gì. Giảm thêm 10% giờ tao chả khá hơn nhiệm vụ đầu tiên là bao nhiêu". Hắn ngoắt đầu, nói với tên thanh niên kế bên, Shel, Lúc này tên này mang hình dáng con người, không còn 4 cánh tay nữa.



"Cũng do đầu óc mày ngu thôi. Mà cái thế giới Outlast này là thế giới nào? Jam mày có thông tin nào về nó không?” Nói xong hắn quay lại hỏi Jam:



“Tao chưa có thông tin nào về nó cả”. Jam trả lời.



“Mẹ kiếp thật. Còn bọn bây, nhẩm trong đầu gọi “bảng điều hướng” đi". Shel dựa lưng vào màn sáng rồi quay đầu nhìn đám người mới.



Đám người mới trong đó có Hoàng Minh làm theo lời Shel. Một màn sáng lập thể trong suốt xuất hiện trước mặt họ.



“Danh tính: Nguyễn Hoàng Minh

Tiềm năng: yêu nghiệt

Danh hiệu: Lính mới (nhân 2 đánh giá cho nhiệm vụ đầu tiên. +1 thể lực)

Sức mạnh 7

Thể lực 4 + 1 - 0.3

Nhanh nhẹn 4 - 0.3

Tinh thần 6

[Chưa đủ quyền hạn xem]

Người thường mạnh khoẻ 6

Cơ thể: Nguyên bản (100% thuần túy)

Kỹ năng: còn trống 3



Trạng thái: Đau đớn (- 0.3 nhanh nhẹn và thể lực)

Giới hạn: Murphy's Law (?)



"Hả? Vận đen quấn thân là gì?" Cô gái tóc vàng quay sang hỏi Shel.



Tên Shel nhìn lại, nói: "Mày có phải được đánh giá tiềm năng là thiên tài đúng không? Mỗi loại tiềm năng sẽ có độ khó và cách đánh giá khác nhau. Nó cũng kèm theo các giới hạn khác nhau. Mày thử kích vào ký hiệu kế bên giới hạn rồi đọc lên xem."



Cô gái nhìn vào bảng số liệu rồi trả lời: "Tỷ lệ xuất hiện hiệu ứng xấu tăng 40%. Đánh giá tổng tăng 20%"



Hoàng Minh cũng nhìn vào bảng số liệu mình. Hắn không dám mở miệng hỏi. Tên Jam đã để lại trong đầu hắn bóng ma tâm lý. Hắn cực kỳ sợ hãi tên này.



Lúc này trên màn sáng xuất hiện thông tin:



“Murphy's Law

[Một việc có khả năng xảy ra theo chiều hướng xấu thì nó chắc chắn sẽ xảy ra như thế], Tỷ lệ xuất hiện hiệu ứng xấu tăng 100%, đánh giá tăng 100%"



"Cái dcm. Ăn *** rồi." Hoàng Minh gần như hét lên.



"Thằng kia, mày gào lên cái gì? Giới hạn là gì hả?" Tên Jam mặt đầy khó chịu hất hàm hỏi. Hắn dự định dạy dỗ Hoàng Minh thêm lần nữa



"Mur... Murphy's law". Hoàng Minh co rút người lại, mặt mũi tràn đầy sợ hãi, lắp bắp nói.



"Hả??" Bớt chợt một tiếng thét vang lên từ miệng tên Jam là Hoàng Minh càng cố gắng co người lại. Lúc này, Hoàng Minh không dám nhìn mặt tên này nữa.



Thanh niên Shel thì giật bắn người lên, liên tục lùi về phía sau. Đến khi không lùi lại được nữa thì mới hét lên: "Mẹ kiếp. Tránh xa tao ra. Mày là thứ quái thai gì vậy. Chẳng lẽ mày là “Yêu nghiệp” sao. Mày … mày chết chắc rồi. Trước giờ, hầu như chẳng có ai có Murphy’s Law mà sống qua trận đầu cả. Mày làm ơn đừng liên lụy bọn tao. Jam! Khi nãy mày đá nó phải không? Mày cũng cút đi hộ tao cái! Ngay"



Tên Jam mặt mày tái xanh, đứng chết trân tại chỗ, lắp bắp nói: “Chưa … chưa hết thời gian bảo hộ. Chắc … chắc không sao đâu…” Lúc nói chuyện đồng tử hắn đã dãn ra, giống như tuyệt vọng buông xuôi vậy.



Hoàng Minh lúc này đã chết trân tại chỗ nhìn mọi người né mình như né hủi, với suy nghĩ lại thoáng lên trong đầu: "Thôi xong mẹ rồi. Hình như ở nhà chưa tắt bếp"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK