• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1: Huy hiệu con thoi



~Ầm~



"Mẹ kiếp nó! Bọn ngu cổ hủ. Khả năng thành công 60%, bản thử nghiệm được 5 phần mà còn đếch dám thử”. Một bóng hình cao to, có phần hơi béo đi từ trong hẻm ra. Hắn là Hoàng Minh, một sinh viên đại học X. Một tên mọt sách. Chuyên nghành về thực phẩm. Hắn bước ra với khuôn mặt đỏ bừng một bên và có phần thâm tím. Hắn đá văng cái thùng rác kim loại rỗng, khiến nó văng lăn lốc. Bây giờ là 11 giờ đêm. Tiếng gào của hắn làm bọn chó của mấy nhà xung quanh sủa inh ỏi.



“Mẹ nó! Cái gì mà, chưa xác định rõ hiệu ứng, quá mạo hiểm đầu tư. Còn tên giáo sư, mẹ kiếp rõ ràng ghen tị. Gì mà nên nghĩ bình thường thôi đừng nghĩ quá cao siêu. Bố mày đây cần chúng dạy đời à? Bố mày mà làm được bản hoàn hảo thì cần xin đầu tư của chúng mày à”. Hắn vừa đi vừa lầm bà lầu bầu trong miệng.



Hôm nay là một trong những ngày trọng đại đối với hắn. Ngày công bố luận án mới về một loại thực phẩm chức mới có khả năng tăng tốc độ tái sinh tế bào mà hắn đã nghiên cứu trong 4 năm qua. Vì chi phí cao và thời gian có hạn nên bản thử nghiệm vẫn chưa hoàn chỉnh nhưng hắn tin là cũng đủ để thuyết phục hội đồng phát triển sản phẩm đầu tư cho dự án này vì tiềm năng của nó. Nhưng hắn đổi lại được là sự ngờ vực của một đám không chuyên và mỉa mai của một tên giáo sư già.



Tên giáo sư này, lúc hội thảo thì mặc sức chê bai hắn làm cho đám không chuyên trong hội đồng ngờ vực về những thông số hắn đưa ra. Đến cả lúc hắn dùng bản thử nghiệm của mình lên chuột thì bảo là không phù hợp với con người, gây đột biến các kiểu. Lúc ra về còn lên giọng bảo sẽ rủ lòng thương sinh viên nên sẽ mua lại dự án này. Máu nóng dồn lên não, Hoàng Minh đấm vào mặt tên giáo sư rồi co giò chạy sau khi đã ăn 1 gậy vào má từ anh chàng bảo an. Hắn biết làm như thế là không tốt, nhưng hắn mặc kệ. Sự thất vọng hôm nay gần như giết chết hắn. Hắn cần tìm chỗ hả giận.



“Thực ra cũng chả đáng, đấm cái hả giận là được”. Hoàng Minh lầm bầm.



Hắn ngồi phệt xuống chiếc ghế đá đầy bụi bên đường mà cũng chả thèm lau đi. Chiếc áo blouse trắng hắn mặc giờ chả khác gì miếng dẻ rách.

Hắn thở dài: "Má nó thiệt, mượn thằng Tài 15 triệu làm bản thử nghiệm rồi lấy mẹ gì trả bây giờ. Tiền dành dùm 8 năm của mình cũng đổ nhẵn vào đây rồi."



Hắn thò tay vào túi quần lấy chiếc smart phone ghẻ của mình thì trong túi rơi ra một vật gì đó.



"Hửm, cái huy hiệu của cha giáo sư”. Hoàng Minh nhìn chiếc huy hiệu trên tay, hắn nhận ra đây là thứ tên giáo sư già lúc nãy đeo trên ngực. Có vẻ khi giằng co hắn điên máu xé áo ổng nhét vào túi lúc nào chẳng. Cái huy hiệu hình con thoi vàng óng chả biết làm từ chất liệu gì như sáng rực lên trên tay hắn.



"Đẹp thế. Mà không. Mình nên quay lại rồi vất trước cổng trường. Cứ xem như chưa có gì xảy ra. Thứ này có vẻ đắt tiền. Giờ mà bị vu thêm tội ăn cướp và hành hung nữa là thúi đời" Hắn vừa lẩm bẩm vừa đứng dậy bước qua đường, trong khi hai mắt vẫn dán chặt vào chiếc huy hiệu.



Bỗng, một chiếc ô tô lao đến. Hắn quay đầu lại và chỉ kịp nghĩ "Mẹ nó. Hình như ở nhà chưa tắt bếp". Rồi tất cả đã chìm trong bóng tối.



----



Tên tài xế già giật mình, hắn vừa ngủ thiếp sau 3 ngày không ngủ liên tiếp chạy xe tải đường dài. Dù ông ta có thể chắc chắn mình chỉ ngất vài giây thôi. Đây là hậu quả sử dụng chất kích thích để tỉnh táo. Đến bây giờ ông ta không thể nào điều khiển não mình nữa. Dù mắt có mở thì vẫn thiếp đi bất chợt.



"Gì....thế. Cán trúng con gì rồi hả?" Ông ta quay qua lái phụ. Lúc này tên này mặt cũng đã xanh mét.



"Hình....hình như tông trúng người đó bác Sáu ơi! Bác xuống xem đi". Tay phụ xe lúc này cả người cứng đờ nhìn đăm đăm phía trước, không dám quay đầu lại, trả lời.



"Tao … tao già rồi đi không nổi nữa, mày xuống đi!". Tên tài xế già rung lên như cầy sấy.



Ngồi yên gần 3 phút, bất đắc dĩ, tên phụ lái buộc phải bước xuống xe nhìn. Tiền lương của hắn phụ thuộc vào lão già này. Hắn không thể cãi lại được. Hắn chầm chậm bước tới mũi xe.



"Ủa có mẹ gì đâu!" Tên phụ lái ngỡ ngàng.



"Không có gì thật hả? Mày đừng gạt tao, tao rõ ràng cảm thấy mình cán trúng cái gì mà." Lão lái xe rụt cổ về phía sau.



"Thật! Chỉ có đầu xe hơi móp với có chút máu à" Tên phụ lái nhổm đầu lên nhìn lão qua kính chắn gió rồi khẳng định. Hắn còn cúi người xuống nhìn vào bánh xe, cũng không có gì mắc vào đó cả.



Lão tài xế cũng đưa đầu qua cửa sổ nhìn xuống. Phát hiện thật là không có gì ở đó. Vừa thở phảo thì lúc này mặt hắn lại càng trắng bệt, rụt đầu vào xe nói vọng ra: "Ê! Ê! Có khi nào ma không mày? Đường này vắng quá dễ có lắm à."





"Chắc vậy quá chú ơi. Để con chạy lại quán tạp hoá phía nãy đi qua mua bó nhang. Chú đợi con tí." Nói rồi tên phụ lái cắm đầu chạy thẳng đến cửa hàng tạp hóa đang đóng cửa cách đó không xa.



"Ê...ê. Chờ tao với mày ơi. Đừng để tao lại một mình chớ." Nói rồi lão tài xế già cũng nhảy ra khỏi xe đuổi theo tên phụ lái.



--------------



~Bíp...bíp....bíp~



"Phát hiện thông số lạ. Kí chủ không trùng khớp. Mã khóa DNA sai số quá cao. Chuẩn bị thoát khỏi chế độ di chuyển"



~Bíp....bíp~



"Phát hiện lỗi +₫₫8₫(₫+;" không thể tiến hành log out"



"Phát hiện lỗi nsjdgk(₫8 cưỡng chế dung hợp"



~Bíp...bíp~



"Dung hợp hoàn tất. Tiến hành reset 3..2..1..0.. Khởi đông hoàn tất. Tiến hành đánh giá tiềm năng lại. 5%...10...50...80...100%"



~Bíp~



“Phát hiện can thiệp bất hợp … Tít”



"Lỗi không biết. Xác nhận thông số đánh giá từ modun dự phòng"



"Đánh giá hoàn tất. Tiềm năng "yêu nghiệt".



"Tiến hành di chuyển đến khu SS. Đang dò tìm. Toạ độ A0901."



"Tiến hành di chuyển"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang