5.
Tôi trở lại với cuộc sống thường nhật của mình.
Tôi không chạy theo Tống Trầm khắp nơi, cũng không hỏi thăm tin tức của hắn nữa, thậm chí tôi còn nhắn tin yêu cầu chia tay Tống Trầm, sau đó chặn mọi cách thức liên lạc của hắn.
Cô bạn thân Vân Vân nhìn thấy tôi thay đổi như vậy cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.
"Mặt trời mọc ở đằng tây rồi hả?"
Tôi lắc đầu.
"Mình nghĩ kỹ rồi, mình với Tống Trầm thật sự không hợp."
Giang Vân Vân nghe tôi nói vậy thì rất vui vẻ và yên tâm, cô ấy ôm lấy mặt tôi, nói.
"Trời ạ! Cậu rốt cuộc cũng chịu nghĩ thông rồi, trước đó mình đã khuyên cậu biết bao nhiêu lần rồi, Tống Trầm chỉ đùa giỡn tình cảm của cậu thôi, vậy mà cậu không nghe lời mình gì hết.”
Cô ấy vỗ tay nói tiếp.
"Được rồi! Đi thôi, để ăn mừng cậu cuối cùng cũng thoát khỏi cục nợ này, tối nay chúng ta đi bar chơi đi."
Tôi cười.
"Được đó, tối nay qua nhà mình nấu cơm ha."
Giang Vân Vân lẩm bẩm.
"Cậu như vậy là không muốn đi chơi đêm với mình chứ gì."
Đến buổi tối, Giang Vân Vân không lay chuyển được tôi, thế là phải đi siêu thị mua nguyên liệu nấu cơm với tôi.
Cô ấy mở to mắt nhìn người đàn ông đi bên cạnh tôi, tức giận hỏi.
"Giang Trì Duệ, anh có biết xấu hổ không vậy, sao cứ đi theo bọn em mãi thế?"
Giang Trì Duệ là anh trai ruột của Giang Vân Vân, lớn hơn cô ấy 2 tuổi, nhưng có lẽ do tính cách hai người quá khác biệt nên hai anh em họ khó hòa hợp với nhau. Tôi và hai anh em nhà họ Giang lớn lên cùng nhau, tôi và Giang Vân Vân là bạn thân, giữa chúng tôi không che giấu bí mật nào cả.
Từ khi còn bé, để đi theo Giang Trì Duệ, chúng tôi đã hẹn nhau cùng thi vào trường anh học. Giang Trì Duệ lớn hơn chúng tôi 2 tuổi, vậy nên khi chúng tôi vào cấp ba thì anh đã học đại học rồi, chờ tới khi chúng tôi lên đại học thì Giang Trì Duệ đã sớm ra nước ngoài du học. Anh cũng chỉ mới trở về nước hai năm nay thôi.
Tay chân Giang Trì Duệ dài, cho nên anh rất ung dung tránh được mấy đòn tấn công đầy lửa giận của Giang Vân Vân, rồi lại đón lấy xe đẩy hàng trong tay tôi. Anh rất tuấn tú, đôi mắt hoa đào, chỉ cần nhìn đối phương rồi cười một cái đã có thể làm người đó xiêu lòng. Anh nhíu mày, lười biếng nói.
"Anh ăn mừng chung với hai em, ăn mừng Niệm Niệm thoát khỏi tra nam."
Tôi đi bên cạnh Giang Trì Duệ, vẻ mặt hơi xấu hổ.
Hôm đó tôi đi đưa bánh cho Tống Trầm, hai tay tôi không có sức lực, làm rơi bánh trên đường, không tài nào nhặt lên được, may mà lúc đó Giang Trì Duệ đi ngang qua, giúp tôi nhặt bánh lên ném vào thùng rác.
Lúc đó trong lòng tôi chỉ toàn hình bóng của Tống Trầm. Bây giờ khi đã thông suốt, nhớ lại lúc đó, thật sự xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ chui xuống.
Giang Trì Duệ thấy tôi thất thần thì đưa cho tôi một giỏ dâu tây.
"Niệm Niệm, em muốn ăn dâu tây không?"
Tôi định thần lại, cúi đầu nhận giỏ dâu tây trong tay Giang Trì Duệ, bỏ vào xe đẩy.
"Mua một ít cũng được ạ."
Giang Trì Duệ xoa xoa đầu ngón tay, cười đáp.
"Được."
Giang Vân Vân đi dạo một lúc thì nhận được một cuộc điện thoại, đột nhiên xảy ra chút việc gấp nên cô ấy lấy chìa khóa xe trong túi tôi, nói chúng tôi về trước nấu cơm tối, cô ấy đi một lát sẽ về.
Khi thanh toán trong siêu thị, Giang Trì Duệ đi đằng trước trả tiền. Một tay xách mấy túi đồ mua ở siêu thị, một tay kéo ống tay áo tôi.
"Đi thôi, Niệm Niệm."
Giang Trì Duệ bỏ đồ ở cốp xe sau, sau đó mở cửa ghế lái phụ, một tay che đầu tôi để tôi ngồi vào. Tôi hơi sửng sốt, hình như Giang Trì Duệ vẫn luôn quan tâm và chăm sóc tôi như vậy. Tôi không khỏi bật cười, nhìn lại bạn trai cũ Tống Trầm của tôi, hắn luôn để tôi tự lên xe. Càng so sánh càng khiến tôi nhận ra tôi đã từng yêu hắn mãnh liệt như thế nào, yêu như bị bỏ bùa vậy.
Tôi kéo dây an toàn, chuẩn bị cài dây thì Giang Trì Duệ đã từ bên ghế lái vòng qua, anh đưa tay chặn tôi lại.
"Sao anh có thể để tiểu thư xinh đẹp đây tự thắt dây an toàn chứ?"
Vừa nói, anh vừa đè tôi xuống, mùi thơm sảng khoái của gỗ tuyết tùng trên người anh bao trùm lấy tôi, làm đầu óc tôi trống rỗng. Anh từ từ lấy dây an toàn ra khỏi tay tôi, lòng bàn tay to lớn của người đàn ông mang đến từng đợt ấm nóng ở từng nơi da thịt chúng tôi chạm nhau. Thân thể tôi cứng đờ ngồi yên tại chỗ.
Lúc này thời gian như bị đóng băng, chỉ vài giây ngắn ngủi thôi mà tôi cứ cảm thấy dài đằng đẵng. Cạch một tiếng. Dây an toàn rốt cuộc cũng cài xong, Giang Trì Duệ trở lại vị trí của mình.
Bầu không khí nam tính cuối cùng cũng lui ra xa, tôi nhân cơ hội thở dốc. Đầu óc tôi thiếu oxy, trong lúc ngơ ngác tôi đã hỏi một câu khiến tôi nghẹt thở trở lại.
“Anh cũng giúp những cô gái xinh đẹp khác thắt dây an toàn như thế này à?”
Giang Trì Duệ khẽ cười. Anh nhìn tôi.
“Niệm Niệm ghen hửm?”
Khi vừa hỏi câu hỏi ngu ngốc đó thì gò má tôi đã đỏ bừng, tôi cười gượng.
"Em chỉ hỏi vậy thôi."
Giang Trì Duệ cười thầm, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Qua mấy phút, Giang Trì Duệ nhìn đèn đỏ nhấp nháy trước mặt, cười nói.
"Anh chỉ thấy mỗi em đẹp."
Tôi ngây người một lúc. Anh vừa mới trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi sao?
Anh cũng giúp cô gái đẹp khác thắt dây an toàn?
Anh chỉ thấy mỗi em đẹp.
Anh chỉ thắt dây an toàn cho em thôi?
Tôi trở lại với cuộc sống thường nhật của mình.
Tôi không chạy theo Tống Trầm khắp nơi, cũng không hỏi thăm tin tức của hắn nữa, thậm chí tôi còn nhắn tin yêu cầu chia tay Tống Trầm, sau đó chặn mọi cách thức liên lạc của hắn.
Cô bạn thân Vân Vân nhìn thấy tôi thay đổi như vậy cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.
"Mặt trời mọc ở đằng tây rồi hả?"
Tôi lắc đầu.
"Mình nghĩ kỹ rồi, mình với Tống Trầm thật sự không hợp."
Giang Vân Vân nghe tôi nói vậy thì rất vui vẻ và yên tâm, cô ấy ôm lấy mặt tôi, nói.
"Trời ạ! Cậu rốt cuộc cũng chịu nghĩ thông rồi, trước đó mình đã khuyên cậu biết bao nhiêu lần rồi, Tống Trầm chỉ đùa giỡn tình cảm của cậu thôi, vậy mà cậu không nghe lời mình gì hết.”
Cô ấy vỗ tay nói tiếp.
"Được rồi! Đi thôi, để ăn mừng cậu cuối cùng cũng thoát khỏi cục nợ này, tối nay chúng ta đi bar chơi đi."
Tôi cười.
"Được đó, tối nay qua nhà mình nấu cơm ha."
Giang Vân Vân lẩm bẩm.
"Cậu như vậy là không muốn đi chơi đêm với mình chứ gì."
Đến buổi tối, Giang Vân Vân không lay chuyển được tôi, thế là phải đi siêu thị mua nguyên liệu nấu cơm với tôi.
Cô ấy mở to mắt nhìn người đàn ông đi bên cạnh tôi, tức giận hỏi.
"Giang Trì Duệ, anh có biết xấu hổ không vậy, sao cứ đi theo bọn em mãi thế?"
Giang Trì Duệ là anh trai ruột của Giang Vân Vân, lớn hơn cô ấy 2 tuổi, nhưng có lẽ do tính cách hai người quá khác biệt nên hai anh em họ khó hòa hợp với nhau. Tôi và hai anh em nhà họ Giang lớn lên cùng nhau, tôi và Giang Vân Vân là bạn thân, giữa chúng tôi không che giấu bí mật nào cả.
Từ khi còn bé, để đi theo Giang Trì Duệ, chúng tôi đã hẹn nhau cùng thi vào trường anh học. Giang Trì Duệ lớn hơn chúng tôi 2 tuổi, vậy nên khi chúng tôi vào cấp ba thì anh đã học đại học rồi, chờ tới khi chúng tôi lên đại học thì Giang Trì Duệ đã sớm ra nước ngoài du học. Anh cũng chỉ mới trở về nước hai năm nay thôi.
Tay chân Giang Trì Duệ dài, cho nên anh rất ung dung tránh được mấy đòn tấn công đầy lửa giận của Giang Vân Vân, rồi lại đón lấy xe đẩy hàng trong tay tôi. Anh rất tuấn tú, đôi mắt hoa đào, chỉ cần nhìn đối phương rồi cười một cái đã có thể làm người đó xiêu lòng. Anh nhíu mày, lười biếng nói.
"Anh ăn mừng chung với hai em, ăn mừng Niệm Niệm thoát khỏi tra nam."
Tôi đi bên cạnh Giang Trì Duệ, vẻ mặt hơi xấu hổ.
Hôm đó tôi đi đưa bánh cho Tống Trầm, hai tay tôi không có sức lực, làm rơi bánh trên đường, không tài nào nhặt lên được, may mà lúc đó Giang Trì Duệ đi ngang qua, giúp tôi nhặt bánh lên ném vào thùng rác.
Lúc đó trong lòng tôi chỉ toàn hình bóng của Tống Trầm. Bây giờ khi đã thông suốt, nhớ lại lúc đó, thật sự xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ chui xuống.
Giang Trì Duệ thấy tôi thất thần thì đưa cho tôi một giỏ dâu tây.
"Niệm Niệm, em muốn ăn dâu tây không?"
Tôi định thần lại, cúi đầu nhận giỏ dâu tây trong tay Giang Trì Duệ, bỏ vào xe đẩy.
"Mua một ít cũng được ạ."
Giang Trì Duệ xoa xoa đầu ngón tay, cười đáp.
"Được."
Giang Vân Vân đi dạo một lúc thì nhận được một cuộc điện thoại, đột nhiên xảy ra chút việc gấp nên cô ấy lấy chìa khóa xe trong túi tôi, nói chúng tôi về trước nấu cơm tối, cô ấy đi một lát sẽ về.
Khi thanh toán trong siêu thị, Giang Trì Duệ đi đằng trước trả tiền. Một tay xách mấy túi đồ mua ở siêu thị, một tay kéo ống tay áo tôi.
"Đi thôi, Niệm Niệm."
Giang Trì Duệ bỏ đồ ở cốp xe sau, sau đó mở cửa ghế lái phụ, một tay che đầu tôi để tôi ngồi vào. Tôi hơi sửng sốt, hình như Giang Trì Duệ vẫn luôn quan tâm và chăm sóc tôi như vậy. Tôi không khỏi bật cười, nhìn lại bạn trai cũ Tống Trầm của tôi, hắn luôn để tôi tự lên xe. Càng so sánh càng khiến tôi nhận ra tôi đã từng yêu hắn mãnh liệt như thế nào, yêu như bị bỏ bùa vậy.
Tôi kéo dây an toàn, chuẩn bị cài dây thì Giang Trì Duệ đã từ bên ghế lái vòng qua, anh đưa tay chặn tôi lại.
"Sao anh có thể để tiểu thư xinh đẹp đây tự thắt dây an toàn chứ?"
Vừa nói, anh vừa đè tôi xuống, mùi thơm sảng khoái của gỗ tuyết tùng trên người anh bao trùm lấy tôi, làm đầu óc tôi trống rỗng. Anh từ từ lấy dây an toàn ra khỏi tay tôi, lòng bàn tay to lớn của người đàn ông mang đến từng đợt ấm nóng ở từng nơi da thịt chúng tôi chạm nhau. Thân thể tôi cứng đờ ngồi yên tại chỗ.
Lúc này thời gian như bị đóng băng, chỉ vài giây ngắn ngủi thôi mà tôi cứ cảm thấy dài đằng đẵng. Cạch một tiếng. Dây an toàn rốt cuộc cũng cài xong, Giang Trì Duệ trở lại vị trí của mình.
Bầu không khí nam tính cuối cùng cũng lui ra xa, tôi nhân cơ hội thở dốc. Đầu óc tôi thiếu oxy, trong lúc ngơ ngác tôi đã hỏi một câu khiến tôi nghẹt thở trở lại.
“Anh cũng giúp những cô gái xinh đẹp khác thắt dây an toàn như thế này à?”
Giang Trì Duệ khẽ cười. Anh nhìn tôi.
“Niệm Niệm ghen hửm?”
Khi vừa hỏi câu hỏi ngu ngốc đó thì gò má tôi đã đỏ bừng, tôi cười gượng.
"Em chỉ hỏi vậy thôi."
Giang Trì Duệ cười thầm, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Qua mấy phút, Giang Trì Duệ nhìn đèn đỏ nhấp nháy trước mặt, cười nói.
"Anh chỉ thấy mỗi em đẹp."
Tôi ngây người một lúc. Anh vừa mới trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi sao?
Anh cũng giúp cô gái đẹp khác thắt dây an toàn?
Anh chỉ thấy mỗi em đẹp.
Anh chỉ thắt dây an toàn cho em thôi?