3.
Tống Trầm tỉ mỉ giúp đỡ Văn Vi từng chút một, sắp xếp chỗ ở cho cô ta, còn đặc biệt xin nghỉ phép để đưa Văn Vi đi đây đó làm quen đường xá. Tôi gửi tin nhắn cho Tống Trầm, nói tôi hầm canh gà mang qua cho hắn bồi bổ. Một lúc lâu sau, hắn mới trả lời tôi.
"Bây giờ anh không có ở nhà, em để ở cửa giúp anh nhé."
Tôi đứng trước cửa nhà Tống Trầm, cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực. Đã nửa tháng tôi không gặp Tống Trầm rồi. Hắn có còn là bạn trai tôi không vậy? Tôi để hộp canh gà xuống trước cửa nhà hắn, đang chuẩn bị xoay người rời đi thì nghe sau lưng ken két một tiếng, cánh cửa được mở ra.
Một cô gái mặc váy nhung đen, có mái tóc xoăn đen tuyệt đẹp và gương mặt diễm lệ mở cửa. Cô ta mang đôi dép đi trong nhà, kích cỡ rất vừa vặn, có thể dễ dàng nhận ra đó là dép được mua riêng cho cô ta. Tôi thậm chí còn không có đôi dép đi trong nhà riêng ở nhà hắn.
Tôi không tự chủ được nhìn cô ta. Cô ta trang điểm rất tinh xảo, nhưng môi son lại hơi lem, giống như bị ai đó hôn vậy. Tim tôi đập loạn xạ, nhất thời trong đầu tôi xuất hiện rất nhiều câu hỏi, tại sao cô ta lại ở nhà Tống Trầm? Cô ta và Tống Trầm hôn nhau sao? Hai người họ bày tỏ tình cảm với nhau rồi sao?
Trong một khắc ngắn ngủi kia, tôi cảm thấy một tháng yêu nhau với Tống Trầm là do tôi trộm đi từ tay cô ta vậy. Sắc mặt tôi tái nhợt, vội vã nói.
"Xin lỗi, tôi đi nhầm nhà."
Văn Vi gọi tôi lại, cô ta đi tới trước mặt tôi, dùng ngón tay thon dài nâng cằm tôi lên, mùi hương của nước hoa hoa hồng cùng mùi gỗ thông đặc trưng của Tống Trầm xông vào mũi tôi, cô ta nhẹ giọng hỏi.
“Cô là Lâm Niệm, đúng chứ?"
“Cô và Tống Trầm yêu nhau một tháng, có vui không?”
"Chắc cô cũng biết mà nhỉ? Tống Trầm đến với cô là do tôi từ chối anh ấy.”
"Chẳng qua bây giờ tôi đổi ý rồi, người đàn ông tốt như Tống Trầm, chơi đùa với anh ta một chút cũng không tệ."
"Hai người còn chưa hôn nhau lần nào mà nhỉ?"
Cô ta kéo vai áo xuống, để lộ rất nhiều vết hôn, khẽ cười nói.
"Chắc cô còn chưa biết, Tống Trầm hôn thật sự rất giỏi, anh ấy đặc biệt thích hôn nơi này của tôi."
Những vết hôn kia như kim châm đâm vào mắt tôi, mặt mày tôi tái nhợt đẩy Văn Vi ra.
Đúng lúc này, cửa thang máy vang lên một tiếng rồi mở ra, Tống Trầm xách mấy túi giấy trở về. Hắn thấy cảnh tôi đẩy Văn Vi ra, vội vàng bước tới trước mặt bảo vệ Văn Vi, lạnh lùng liếc nhìn tôi.
"Em làm gì vậy hả Lâm Niệm? Chẳng phải anh đã nói rồi sao? Em không được phép lên lầu."
Tôi bất lực nhìn Tống Trầm ôm Văn Vi bước vào trong nhà, thậm chí còn nhìn thấy Văn Vi quay đầu nhìn tôi mỉm cười đắc ý. Cánh cửa phòng đóng sầm lại trước mặt tôi. Tôi ngây ngẩn, rõ ràng tôi mới là bạn gái của Tống Trầm mà. Tôi ngơ ngác đi xuống lầu, đứng ở đó, cảm thấy mọi chuyện vô cùng hoang đường. Tôi mang canh gà mà bản thân cất công hầm tặng cho bạn trai. Sau đó phát hiện trong nhà hắn có một cô gái xinh đẹp, lần đầu tiên hắn thấy chúng tôi, hắn không giải thích với tôi, mà lại mắng tôi rồi ôm cô gái kia vào trong nhà.
Tôi kiếm cớ gì để bào chữa cho hắn đây? Qua một lúc lâu sau, Tống Trầm mới xuống lầu tìm tôi.
Hắn đứng trước mặt tôi, bình thản nói.
"Lâm Niệm, anh với Văn Vi là bạn bè bình thường thôi. Em đừng nghĩ nhiều.”
Bạn bè bình thường? Từ khi tôi bắt đầu theo đuổi hắn thì tôi đã biết rõ, trong lòng hắn vẫn luôn tồn tại một bạch nguyệt quang. Hắn lén lút giữ ảnh của cô ta, âm thầm miêu tả cô ta trong bài thi văn cấp 3, thậm chí còn cắt riêng ảnh tốt nghiệp cấp 3 của hai người giữ bên cạnh mình.
Tôi vẫn luôn cho rằng, chỉ cần tôi đủ cố gắng thì một ngày nào đó, Tống Trầm sẽ thích tôi.
Nhưng đến bây giờ, dù Tống Trầm đã trở thành bạn trai của tôi, thì khi đối mặt với Văn Vi, tôi vẫn không so được với người ta. Tống Trầm thấy tôi không có phản ứng gì, bèn bổ sung thêm một câu.
"Anh với Văn Vi cũng không phát sinh chuyện gì cả. Cô ấy chỉ ở tạm nhà anh thôi.”
Vậy thì hắn giải thích thế nào về những vết hôn dưới xương quai xanh kia của cô ta? Nhiều vết hôn như vậy, tất cả đều mang theo thâm tình, trân trọng cùng dục vọng. Tôi với Tống Trầm yêu nhau một tháng nhưng hắn chưa từng hôn tôi. Tôi cứ nghĩ hắn chỉ hơi bảo thủ thôi. Nhưng có lẽ tôi đã sai rồi. Lý do thật sự có lẽ là vì tất cả dục vọng của hắn đều đặt trên người phụ nữ khác, chỉ có thể vì cô ta mà nổi lên dục vọng, thậm chí dù có hy sinh cả tính mạng hắn cũng không từ chối.
Sau khi Tống Trầm lên lầu, tôi ngồi xổm xuống đất khóc nức nở, tôi cho rằng, tôi và Tống Trầm thực sự không dành cho nhau. Một gói khăn giấy được đưa đến trước mặt tôi, giọng nói quen thuộc của Giang Trì Duệ pha thêm chút bất đắc dĩ truyền đến.
"Niệm Niệm, đừng khóc nữa."
Thật xấu hổ mà, sao lúc nào tôi cũng gặp Trì Duệ trong tình trạng tồi tệ hết vậy.
Giang Trì Duệ cẩn thận lau sạch nước mắt nước mũi trên mặt tôi, nhẹ nhàng nói.
"Niệm Niệm, buông tay đi, em xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn."
Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi, tỉ mỉ an ủi tôi. Anh dịu dàng nói.
"Niệm Niệm, để anh đưa em về."
4.
Giang Trì Duệ đưa tôi về nhà, xác nhận nhiều lần tôi đã thông suốt, mới yên tâm rời đi. Tôi vô tri vô giác đi lên lầu, ngồi trên ban công, mở một chai rượu. Thì ra trong mắt Tống Trầm, tôi vốn dĩ chỉ là một món đồ chơi để hắn giết thời gian. Văn Vi cũng cảm thấy tôi là một trò cười.
Giang Trì Duệ chứng kiến 2 lần làm trò hề của tôi, chắc hẳn cảm thấy tôi sẽ không chịu nổi đả kích. Tôi thực sự cảm thấy bản thân mình buồn cười quá rồi.
Uống hết rượu, tôi vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng, nằm trên giường, đầu óc choáng váng. Tôi mơ thấy một giấc mơ. Trong mơ tôi đọc được một bộ truyện trên mạng, nữ chính tên Văn Vi.
Mục tiêu của Văn Vi là khiến cho những kẻ cặn bã phải nhận lấy đau đớn trong chuyện tình cảm. Cô ta dịu dàng đa tình, hiền lành và biết quan tâm. Những nhân vật nam chính trong bộ truyện đó đều không kìm chế được mà yêu cô ta say đắm.
Cô ta thì cứ đùa giỡn tình cảm của bọn họ trong tầm tay, còn các nam chính thì đều vì cô ta mà phát cuồng, những lời nói nhẹ nhàng ân cần của cô ta khiến bọn họ điên đảo thần hồn, u mê không thể dứt ra.
Nhưng cuối cùng, cô ta đều hành hạ những nhân vật nam chính đó một cách không thương tiếc, không có một nam chính nào được cô ta yêu thương thật lòng. Một trong những nam chính đó là Tống Trầm. Mà tôi, Lâm Niệm, chỉ là một nhân vật nữ phụ, ý nghĩa tồn tại của tôi chỉ để làm nổi bật sự quyến rũ, cuốn hút của Tống Trầm. Hóa ra tình yêu sét đánh của tôi dành cho Tống Trầm, sự si mê của tôi với hắn, tất cả chỉ là những tình tiết trong một bộ truyện trên mạng. Thật nực cười mà.
Khi tôi tỉnh lại, bầu trời đã tối đen, tôi ngước nhìn mà không kìm nổi nước mắt. Thứ tình cảm mà tôi cho là khắc cốt ghi tâm, sâu sắc không thể nào quên được kia, hóa ra chỉ là ảo tưởng của riêng tôi thôi.
Tống Trầm tỉ mỉ giúp đỡ Văn Vi từng chút một, sắp xếp chỗ ở cho cô ta, còn đặc biệt xin nghỉ phép để đưa Văn Vi đi đây đó làm quen đường xá. Tôi gửi tin nhắn cho Tống Trầm, nói tôi hầm canh gà mang qua cho hắn bồi bổ. Một lúc lâu sau, hắn mới trả lời tôi.
"Bây giờ anh không có ở nhà, em để ở cửa giúp anh nhé."
Tôi đứng trước cửa nhà Tống Trầm, cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực. Đã nửa tháng tôi không gặp Tống Trầm rồi. Hắn có còn là bạn trai tôi không vậy? Tôi để hộp canh gà xuống trước cửa nhà hắn, đang chuẩn bị xoay người rời đi thì nghe sau lưng ken két một tiếng, cánh cửa được mở ra.
Một cô gái mặc váy nhung đen, có mái tóc xoăn đen tuyệt đẹp và gương mặt diễm lệ mở cửa. Cô ta mang đôi dép đi trong nhà, kích cỡ rất vừa vặn, có thể dễ dàng nhận ra đó là dép được mua riêng cho cô ta. Tôi thậm chí còn không có đôi dép đi trong nhà riêng ở nhà hắn.
Tôi không tự chủ được nhìn cô ta. Cô ta trang điểm rất tinh xảo, nhưng môi son lại hơi lem, giống như bị ai đó hôn vậy. Tim tôi đập loạn xạ, nhất thời trong đầu tôi xuất hiện rất nhiều câu hỏi, tại sao cô ta lại ở nhà Tống Trầm? Cô ta và Tống Trầm hôn nhau sao? Hai người họ bày tỏ tình cảm với nhau rồi sao?
Trong một khắc ngắn ngủi kia, tôi cảm thấy một tháng yêu nhau với Tống Trầm là do tôi trộm đi từ tay cô ta vậy. Sắc mặt tôi tái nhợt, vội vã nói.
"Xin lỗi, tôi đi nhầm nhà."
Văn Vi gọi tôi lại, cô ta đi tới trước mặt tôi, dùng ngón tay thon dài nâng cằm tôi lên, mùi hương của nước hoa hoa hồng cùng mùi gỗ thông đặc trưng của Tống Trầm xông vào mũi tôi, cô ta nhẹ giọng hỏi.
“Cô là Lâm Niệm, đúng chứ?"
“Cô và Tống Trầm yêu nhau một tháng, có vui không?”
"Chắc cô cũng biết mà nhỉ? Tống Trầm đến với cô là do tôi từ chối anh ấy.”
"Chẳng qua bây giờ tôi đổi ý rồi, người đàn ông tốt như Tống Trầm, chơi đùa với anh ta một chút cũng không tệ."
"Hai người còn chưa hôn nhau lần nào mà nhỉ?"
Cô ta kéo vai áo xuống, để lộ rất nhiều vết hôn, khẽ cười nói.
"Chắc cô còn chưa biết, Tống Trầm hôn thật sự rất giỏi, anh ấy đặc biệt thích hôn nơi này của tôi."
Những vết hôn kia như kim châm đâm vào mắt tôi, mặt mày tôi tái nhợt đẩy Văn Vi ra.
Đúng lúc này, cửa thang máy vang lên một tiếng rồi mở ra, Tống Trầm xách mấy túi giấy trở về. Hắn thấy cảnh tôi đẩy Văn Vi ra, vội vàng bước tới trước mặt bảo vệ Văn Vi, lạnh lùng liếc nhìn tôi.
"Em làm gì vậy hả Lâm Niệm? Chẳng phải anh đã nói rồi sao? Em không được phép lên lầu."
Tôi bất lực nhìn Tống Trầm ôm Văn Vi bước vào trong nhà, thậm chí còn nhìn thấy Văn Vi quay đầu nhìn tôi mỉm cười đắc ý. Cánh cửa phòng đóng sầm lại trước mặt tôi. Tôi ngây ngẩn, rõ ràng tôi mới là bạn gái của Tống Trầm mà. Tôi ngơ ngác đi xuống lầu, đứng ở đó, cảm thấy mọi chuyện vô cùng hoang đường. Tôi mang canh gà mà bản thân cất công hầm tặng cho bạn trai. Sau đó phát hiện trong nhà hắn có một cô gái xinh đẹp, lần đầu tiên hắn thấy chúng tôi, hắn không giải thích với tôi, mà lại mắng tôi rồi ôm cô gái kia vào trong nhà.
Tôi kiếm cớ gì để bào chữa cho hắn đây? Qua một lúc lâu sau, Tống Trầm mới xuống lầu tìm tôi.
Hắn đứng trước mặt tôi, bình thản nói.
"Lâm Niệm, anh với Văn Vi là bạn bè bình thường thôi. Em đừng nghĩ nhiều.”
Bạn bè bình thường? Từ khi tôi bắt đầu theo đuổi hắn thì tôi đã biết rõ, trong lòng hắn vẫn luôn tồn tại một bạch nguyệt quang. Hắn lén lút giữ ảnh của cô ta, âm thầm miêu tả cô ta trong bài thi văn cấp 3, thậm chí còn cắt riêng ảnh tốt nghiệp cấp 3 của hai người giữ bên cạnh mình.
Tôi vẫn luôn cho rằng, chỉ cần tôi đủ cố gắng thì một ngày nào đó, Tống Trầm sẽ thích tôi.
Nhưng đến bây giờ, dù Tống Trầm đã trở thành bạn trai của tôi, thì khi đối mặt với Văn Vi, tôi vẫn không so được với người ta. Tống Trầm thấy tôi không có phản ứng gì, bèn bổ sung thêm một câu.
"Anh với Văn Vi cũng không phát sinh chuyện gì cả. Cô ấy chỉ ở tạm nhà anh thôi.”
Vậy thì hắn giải thích thế nào về những vết hôn dưới xương quai xanh kia của cô ta? Nhiều vết hôn như vậy, tất cả đều mang theo thâm tình, trân trọng cùng dục vọng. Tôi với Tống Trầm yêu nhau một tháng nhưng hắn chưa từng hôn tôi. Tôi cứ nghĩ hắn chỉ hơi bảo thủ thôi. Nhưng có lẽ tôi đã sai rồi. Lý do thật sự có lẽ là vì tất cả dục vọng của hắn đều đặt trên người phụ nữ khác, chỉ có thể vì cô ta mà nổi lên dục vọng, thậm chí dù có hy sinh cả tính mạng hắn cũng không từ chối.
Sau khi Tống Trầm lên lầu, tôi ngồi xổm xuống đất khóc nức nở, tôi cho rằng, tôi và Tống Trầm thực sự không dành cho nhau. Một gói khăn giấy được đưa đến trước mặt tôi, giọng nói quen thuộc của Giang Trì Duệ pha thêm chút bất đắc dĩ truyền đến.
"Niệm Niệm, đừng khóc nữa."
Thật xấu hổ mà, sao lúc nào tôi cũng gặp Trì Duệ trong tình trạng tồi tệ hết vậy.
Giang Trì Duệ cẩn thận lau sạch nước mắt nước mũi trên mặt tôi, nhẹ nhàng nói.
"Niệm Niệm, buông tay đi, em xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn."
Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi, tỉ mỉ an ủi tôi. Anh dịu dàng nói.
"Niệm Niệm, để anh đưa em về."
4.
Giang Trì Duệ đưa tôi về nhà, xác nhận nhiều lần tôi đã thông suốt, mới yên tâm rời đi. Tôi vô tri vô giác đi lên lầu, ngồi trên ban công, mở một chai rượu. Thì ra trong mắt Tống Trầm, tôi vốn dĩ chỉ là một món đồ chơi để hắn giết thời gian. Văn Vi cũng cảm thấy tôi là một trò cười.
Giang Trì Duệ chứng kiến 2 lần làm trò hề của tôi, chắc hẳn cảm thấy tôi sẽ không chịu nổi đả kích. Tôi thực sự cảm thấy bản thân mình buồn cười quá rồi.
Uống hết rượu, tôi vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng, nằm trên giường, đầu óc choáng váng. Tôi mơ thấy một giấc mơ. Trong mơ tôi đọc được một bộ truyện trên mạng, nữ chính tên Văn Vi.
Mục tiêu của Văn Vi là khiến cho những kẻ cặn bã phải nhận lấy đau đớn trong chuyện tình cảm. Cô ta dịu dàng đa tình, hiền lành và biết quan tâm. Những nhân vật nam chính trong bộ truyện đó đều không kìm chế được mà yêu cô ta say đắm.
Cô ta thì cứ đùa giỡn tình cảm của bọn họ trong tầm tay, còn các nam chính thì đều vì cô ta mà phát cuồng, những lời nói nhẹ nhàng ân cần của cô ta khiến bọn họ điên đảo thần hồn, u mê không thể dứt ra.
Nhưng cuối cùng, cô ta đều hành hạ những nhân vật nam chính đó một cách không thương tiếc, không có một nam chính nào được cô ta yêu thương thật lòng. Một trong những nam chính đó là Tống Trầm. Mà tôi, Lâm Niệm, chỉ là một nhân vật nữ phụ, ý nghĩa tồn tại của tôi chỉ để làm nổi bật sự quyến rũ, cuốn hút của Tống Trầm. Hóa ra tình yêu sét đánh của tôi dành cho Tống Trầm, sự si mê của tôi với hắn, tất cả chỉ là những tình tiết trong một bộ truyện trên mạng. Thật nực cười mà.
Khi tôi tỉnh lại, bầu trời đã tối đen, tôi ngước nhìn mà không kìm nổi nước mắt. Thứ tình cảm mà tôi cho là khắc cốt ghi tâm, sâu sắc không thể nào quên được kia, hóa ra chỉ là ảo tưởng của riêng tôi thôi.